Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 44

104 lượt xem

Mộ Dung Kiệt nhìn thấy hai người cứ lén lút nhìn anh mà nói, trong lòng hỏa khí vùn vụt bốc lên.
Có chuyện gì không thể nói với anh, sao phải đi xa như vậy.
Ngải Tuyết lôi kéo Thủy Nhan lên xe, ngồi ở ghế sau với cô.
Mộ Dung Kiệt không muốn ở trước mặt bạn cô làm cô không vui.
Hết sức nhẫn nhịn để không bộc phát cơn giận.
Khởi động xe, mặt khó chịu lái xe rời đi.
Thủy Nhan ngồi ở phía sau bàn tay nắm thật chặt tạo thành một quả đấm, Ngải Tuyết nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô, ý bảo cô thả lỏng.
Thủy Nhan mím miệng, có vẻ thấp thỏm lo âu.
Ngải Tuyết bất đắc dĩ trợn mắt một cái, lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm vài dòng.
"BUZZ. . . . . ."



Mộ Dung Kiệt lấy điện thoại ra liếc nhìn, là tin nhắn còn là của phụ nữ sau anh gửi đến.
Làm gì thế? Rõ ràng mình ngồi ở phía trước cô.
Từ kính chiếu hậu liếc cô một cái, thấy cô cau mày nhìn mình.
Mở tin nhắn ra, anh đọc xong không nhịn được khẽ động khóe miệng.

"Anh có thể thân thiệt một chút được không? Để người ta sợ anh, anh mới thỏa mãn sao? Mỉm cười! ! !"
Nhanh chóng trả lời, ngón tay thon dài bấm trên màn hình điện thoại, cúi đầu cười yếu ớt
"Cả ngày em ở chung một chỗ cùng tôi, cũng không thấy qua em sợ tôi nha? Cho nên, đây không phải là vấn đề của tôi!"
"BUZZ. . . . . ."
Ngải Tuyết trừng mắt liếc anh một cái, mở tin nhắn ra coi.
"Cả ngày em ở chung một chỗ cùng tôi, cũng không thấy qua em sợ tôi nha? Cho nên, đây không phải là vấn đề của tôi!"

Chu mỏ, tiếp tục ấn phím"Trước kia sợ, bây giờ, tôi không còn sợ!"
"BUZZ. . . . . ."
Mộ Dung Kiệt nhìn hàng chữ phách lối cô gửi, giống như nhìn thấy bộ dáng tự kiêu làm chảnh của cô ở phía sau.
Tâm tình không khỏi tốt lên, tức giận cũng dần biến mất.
Cười trêu nói"Tất nhiên, đã là bà xã đại nhân rồi làm sao sợ anh, huống chi, bây giờ còn là hai người, càng không sợ anh, hì hì!"


Ngải Tuyết nhìn mấy hàng chữ này, sắc mặt thành công trắng đen lẫn lộn nhiều lần.
Hơn nữa, hai chữ ‘hìhì’ dùng ký hiệu thay thế.
Thật sự khó có thể tưởng tượng, cô cảm thấy anh không giống như loại người đàn ông này, chịu gửi lại tin nhắn đã làm cô rất kinh ngạc.
Không nghĩ tới, anh còn học theo những cô gái như cô dùng kí hiệu biểu cảm.
Cô có chút không ngờ.
Thủy Nhan ngồi kế bên không giải thích được nhìn hai người mặt mày hớn hở tươi như hoa.
Giống như, Mộ Dung Kiệt tức giận ngùn ngụt lúc nãy và bây giờ là hai người khác nhau.

Trong lòng Thủy Nhan ổn chút, chậm rãi hít một hơi khí lạnh.
Xe lái vào biệt thự, Ngải Tuyết xuống xe liền lôi kéo Thủy Nhan chạy vào trong nhà
Vừa đúng bắt gặp Quý Tử Hiên và Lam Tịch Ảnh quần áo xốc xếch ôm nhau, hơn nữa, còn đang ở trên ghế sa lon.
Ngải Tuyết và Thủy Nhan kinh ngạc đứng yên tại chỗ, không biết như thế nào cho phải!
Lam Tịch Ảnh vội vàng đẩy Quý Tử Hiên ra, sắc mặt đỏ bừng như trái cà chua, xoay người chạy nhanh lên lầu.
"Chị dâu, cô gái này là bạn của chị sao? Thật là xinh đẹp!" Huýt sáo bất cần đời, cũng không quan tâm đến việc bị Ngải Tuyết nhìn thấy hình ảnh thân mật lúc nãy.
Nhưng Thủy Ảnh thì ngược lại, gương mặt đỏ hồng vì xấu hổ được anh khen càng thêm kiều diễm ướt át.
Thẹn thùng nhìn Tử Hiên, trong lòng có chút vui mừng vô cớ.
Người đàn ông này thật đẹp trai nha, hơn nữa, không giống như người đàn ông của Ngải Tuyết suốt ngày lạnh như tản băng .
Ngải Tuyết nhanh chóng điều chỉnh tâm tình"Ừ, cô ấy tên Thủy Nhan, mới từ nước ngoài trở về!"
"Thủy Nhan, đây là Tử Hiên!"
Ngải Tuyết nhìn Thủy Nhan xấu hổ cúi đầu từ nãy đến giờ, trong lòng nãy sinh ra tia ảo giác nghi ngờ.
Cảm giác này, giống như giới thiệu một người phụ nữ hay xấu hổ cho người đàn ông cô ta thích.



"Xin chào người đẹp, hi vọng về sau sẽ nói chuyện với nhau nhiều hơn!"Quý Tử Hiên nở nụ cười đến mê người khiến trái tim của Thủy Nhan đập loạn nhịp.
"Cô tốt nhất là cách xa hắn một chút, đỡ phải rước họa vào thân!" Thủy Nhan mới vừa chuẩn bị đưa tay ra làm quen liền bị Mộ Dung Kiệt đi tới ngắt lời.
Ngải Tuyết cau mày không hài lòng "Lời này của anh có ý gì?".
Mộ Dung Kiệt dìu Ngải Tuyết ngồi xuống ghế sofa, từ từ đưa mặt đến gần cô.
Ngải Tuyết sợ tới mức lập tức lui về sau, tên sắc lang này, ban ngày ban mặt, muốn giở thú tính trước mọi người sao?
Mộ Dung Kiệt cười lạnh, càng thêm dùng sức đem cô vùi vào trong ngực mình.
Bên kia,Quý Tử Hiên tức thức thời lôi Thủy Nhan đi lên lầu.
"Mộ Dung Kiệt, tôi thở không được!" Ngải Tuyết cắn răng nghiến lợi.
"Nha đầu ngốc, nếu anh là em, anh sẽ đem Thủy Nhan đi chỗ khác, không để cho cô ấy tiếp xúc với Tử Hiên!"
"Tại sao?" Ngải Tuyết nghi ngờ.
Đưa tay gõ đầu cô một cái, Ngải Tuyết ôm đầu vì đau tức giận lườm anh!
"Ngốc, em nhìn không ra ánh mắt Thủy Nhan nhìnQuý Tử Hiêncó gì khác lạ sao? Rõ ràng là cô ấy có tình cảm với Tử Hiên, mà Quý Tử Hiên thì không đời nào động lòng đối với cô ấy!" Một bộ ánh mắt tại sao cô lại ngốc như vậy.

"A, vậy làm phải làm sao, Quý Tử Hiên đã có Lam Tịch Ảnh rồi!" Ngải Tuyết lập tức nhảy dựng lên!
" Bây giờ không phải muộn màng rồi sao?" Có chút lo lắng lôi kéo vạt áo của Mộ Dung Kiệt.
"Bảo bối, những chuyện này không liên quan đến chúng ta, nếu đúng như chúng ta suy nghĩ thì để bọn họ tự giải quyết đi!" Anh thật không muốn để ý đến chuyện của người ta nhiều như vậy.
«Sao có thể nói như vậy, anh với em của anh đều cùng loại người, là những kẻ trăng hoa, không biết đã tổn thương bao nhiêu người phụ nữ !" Nói xong, trong lòng Ngải Tuyết dâng lên một chút chua xót.
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt khẽ co giật, hai mắt trở nên đỏ.
«Ngải Tuyết, tôi nói cho em biết, Mộ Dung Kiệt tôi đây từ lần đầu tiên đến lần cuối cùng chỉ dành cho một người phụ nữ !"
Ngải Tuyết im lặng chu mỏ, rõ ràng không tin lời anh nói.
" Em không tin. . . . . . " Mộ Dung Kiệt có chút nhức đầu với sự cứng đầu của cô.
«Tôi nên tin sao ?" Nói anh chỉ từng thích mỗi một người phụ nữ, nói ra, ai tin đây !
«Hơn nữa, tối hôm qua anh nói, phụ nữ chỉ là đồ chơi mà thôi !" Ngải Tuyết tự giễu với bản thân khi nhớ tới lời anh nói hôm qua.
Toàn thân Mộ Dung Kiệt cứng đờ, tiếp theo miệng nhếch nụ cười ma mị.
Thì ra người phụ nữ ngốc lại để ý đến một câu nói này như vậy.
Đôi mắt chất chứa đầy nụ cười mê người.
Ngải Tuyết nhìn bộ dạng của anh này, cắn chặt môi, anh còn cười, rất đáng được tự hào sao ?
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết mệt mỏi, tâm tình anh như bị treo lơ lửng.
Một tay kéo cô, đem đầu của mình nhẹ nhàng đặt trên vai của cô.
Hai mắt nhắm lại, khóe miệng mỉm cười.
«Mộ Dung Kiệt, anh làm gì vậy ?" Ngải Tuyết muốn đẩy anh ra, nhưng cô không có sức lực bằng anh.
«Nha đầu ngốc, em biết không? Anh dường như bắt đầu yêu em rồi» Nỉ non lên tiếng.

" hôi đi, trò đùa này không buồn cười gì cả» Ngải Tuyết cũng nghe không ra giọng nói nghiêm túc của Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt không biết phải làm sao trước lời nói của cô, khẽ đẩy cô ra, hai tay nắm bả vai của cô.
«Ngải Tuyết, em là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người cuối cùng trong cuộc đời anh!" Lời nói Mộ Dung Kiệt đầy nghiêm túc như một lời hứa dành cho Ngải Tuyết.
Bộ dạng nghiêm túc thẳng thừng như vậy khiến Ngải Tuyết sửng sốt, mắt mở to nhìn anh.
Lúng túng ho «khụ khụ… Anh đừng giỡn như thế, tôi sẽ tưởng thật đấy !"
Mộ Dung Kiệt giận tím mặt, muốn giải thích thế nào, cô mới chịu tin anh đây.
Híp đôi mắt lại nhìn bằng nửa con mắt, Ngải Tuyết bị anh nhìn chăm chú có chút không tự nhiên, cảm giác muốn chạy trốn.
Gần nửa giờ sau, Mộ Dung Kiệt thở dài một cái.
Nhẹ nhàng đi tới phía trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, chau mày lại, khiến Ngải Tuyết cảm thấy sự cô đơn, đau thương tỏa ra từ con người anh.
«Mười lăm năm trước, mẹ của anh, đã vụng trộm cùng người đàn ông khác tại ngồi nhà này bị ba anh đi công tác về bắt gặp được!" Dừng một chút, hút một hơi thuốc, rồi nhã khói ra
Tim của Ngải Tuyết chợt dừng nửa nhịp, nhìn sự đau thương của Mộ Dung Kiệt không biết nên làm sao cho phải
Thận trọng hỏi «Vậy. . . . . . Sau đó thì sao ?"
«Sau đó, ba anh không đành lòng tổn thương bà ta, một mình chạy xe điên cuồng ở trên đường cao tốc nên va chạm với xe tải chạy ngược chiều, chết ngay tại chỗ!"
Suy nghĩ của anh nhớ lại hình ảnh đáng sợ trước kia, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hút một hơi thuốc, "Ả tiện nhân đó chẳng những không hối hận vì ba rơi một giọt lệ, mà còn bỏ trốn theo gã đàn ông kia!".
"Năm đó, anh cái gì cũng không còn."
"Năm đó, anh mười tám tuổi!".
"Cũng từ lúc đó, anh thống hận đàn bà, ghét nhất phản bội!" Tâm tình Mộ Dung Kiệt có chút thống khổ, giọng nói càng ngày càng kích động! !
Ngải Tuyết nghe xong trong lòng đau xót vô cùng, chạy tới thận trọng vòng tay ôm anh từng phía sau, đầu dựa vào lưng anh.
"Anh đừng nói nữa, em tin anh!" .
Mộ Dung Kiệt quay lại ôm Ngải Tuyết thật chặt!
"Thật sao?Em sẽ không rời bỏ tôi chứ?"Giờ phút này Mộ Dung Kiệt yếu ớt như một đứa trẻ khao khác sự yêu thương mãnh liệt.
Ngải Tuyết bật khóc gật đầu, cô thật không nghĩ tới.

Mộ Dung Kiệt lại có tuổi thơ bi ai, đau khổ như thế!
Bản thân cô chưa trải qua làm sao biết được nối đau của người khác.
Ngày ngày ở trong cô nhi viện ngồi đến ngẩn người, mong ước mơ của mình sẽ thành sự thật.
Ba mẹ sẽ đón cô về nhà.
Thật ra nhiều lúc nửa đêm thức giấc khóc vỡ òa vì nhớ ba mẹ.
Tất cả đều nhờ viện trưởng ở cô nhi viện dỗ cô nín dỗ cô ngủ.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền ôm Mộ Dung Kiệt khóc rống lên!
Còn thuận tiện đem nước mắt cùng nước mũi bôi đầy lên chiếc áo đắt tiền của Mộ Dung Kiệt, chiếc áo được may thủ công tinh tế từ Italy.
Mộ Dung Kiệt dùng sức nhúc nhích khóe môi.
Vươn tay vỗ lưng của cô,
"Đừng khóc đừng khóc, anh còn không có khóc, em cần gì phải khóc thương tâm như vậy?".
Ngải Tuyết nhất thời dở khóc dở cười, cô không phải khóc vì anh!
Lau nước mắt, bàn tay nhỏ bé đánh vào lồng ngực của anh!
"Mộ Dung Kiệt, em cũng vậy cũng không có ba mẹ, cho nên, chúng ta là người cùng số mệnh!" .
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt trầm xuống.
"Bảo bối, người đàn ông trung niên trong bữa tiệc hôm trước không phải là ba nuôi của em sao?".
Ngải Tuyết không có ba mẹ, chính anh cũng từng nghe được bởi người chị của cô nói, mà người phụ nữ gặp trong bữa tiệc hôm đó là chị của cô!
Ngải Tuyết chu mỏ, cúi đầu xuống!
"Đúng vậy, em còn một người chị tên Ngải Vũ, em được nhận về nuôi để làm bạn với Ngải Vũ đấy!"
Mộ Dung Kiệt ôm cô ngồi xuống ghế sofa, để cô tựa vào ngực mình.
"Em rất biết ơn ông ta để em quen biết được anh!"Ngải Tuyết cười thê lương.
Mộ Dung Kiệt nhíu mày, "Em hối hận không?".
Ngải Tuyết cắn môi"Em không biết".
Mộ Dung Kiệt tức giận"Không biết? ? ?"
"Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?"

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo