Bốn anh tài sang Tàu đòi nợ
Nguyễn Trần Thành Đạt | Chat Online | |
15/02/2019 15:22:04 | |
Truyện cổ tích | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
447 lượt xem
- * Giáp Hải (Truyện cổ tích)
- * Sự tích “Quan Âm Thị Kính” (Truyện cổ tích)
- * Người học trò và ba con quỷ (Truyện cổ tích)
- * Bà Chúa Tuyết - Truyện 1: Tấm gương và những mảnh vỡ (Truyện cổ Andersen)
Ở một vùng quê nọ có một đôi vợ chồng nghèo, họ đã sống với nhau nhiều năm mà chưa có lấy một mụn con. Cả hai đã cùng nhau đi đến hết chùa này đến đền khác để khấn vái, và mãi sau người vợ mới sinh được một người con trai.
Cu cậu ăn uống rất khỏe, lớn nhanh như thổi. Càng lớn hắn lại càng ăn nhiều hơn, dù có nấu hết nồi này chảo nọ hắn cũng ăn hết.
Đôi vợ chồng nghèo thương con cũng cố gắng làm lụng đêm ngày, nhưng cuối cùng cũng vẫn không đủ nuôi con. Nhà có cái gì đáng tiền họ cũng đều đem bán để mua đồ ăn thức uống cho cậu con trai lót dạ.
Khi trong nhà chẳng còn thứ gì đáng giá để bán được nữa, họ mới hoảng hốt đi tìm cách. Nhưng cuối cùng cũng không biết phải làm sao ngoài việc để cho con trai mình đi tha phương cầu thực khắp nơi.
Một ngày nọ, người cha mới gọi con trai mình lại và nói rằng:
- Con cũng đã khôn lớn rồi, cha mẹ cũng sắp gần đất xa trời, không thể làm việc nuôi con được nữa. Khi trước nhà ta khá giả, lúc đó hoàng đế Trung Quốc có vay nhà ta 70 vạn lạng cả vàng và bạc. Nay con hãy tìm cách đi sang đó đòi nợ mà ăn.
Người con trai nghe cha dặn dò như vậy thì nghe lời chuẩn bị lên đường ngay. Chàng cứ đi dọc theo đường bờ biển mà tìm tới phương Bắc. Ngày kia, chàng đến một xứ lạ, chàng vô tình bắt gặp một người khổng lồ đang chăm chỉ tát biển. Thấy lạ nên chàng đến hỏi:
- Này anh, anh đang làm gì vậy?
Người khổng lồ thấy anh chàng hỏi thì trả lời:
- Tôi đang tát cạn biển, tìm vàng bạc châu báu dưới đó.
Anh chàng vô cùng ngạc nhiên:
- Sức một mình anh sao mà tát cạn biển cho được?
- Sức khỏe của ta không ai có thể bì kịp. Không tin thì anh lại đây xách thử cái gàu của ta xem.
Anh chàng nghe lời đến xách thử chiếc gàu của người khổng lồ. Và ngạc nhiên sao, chiếc gàu đối với anh không phải là chuyện gì khó. Người khổng lồ cảm thấy lạ, ngay sau đó bèn mời anh chàng về nhà mình cùng kết bái anh em.
Sau đó anh chàng quyết định rủ người khổng lồ cùng đi:
- Anh theo tôi sang đòi nợ vua Trung Quốc, khi đó tha hồ lấy tiền mà ăn chơi, còn việc tát biển này để đó khi về rồi tiếp tục sau.
Nghe anh chàng nói, người khổng lồ cũng lấy làm đúng, liền cùng anh đi.
Trên đường đi, vào một ngày, họ đến trước một ngọn núi. Trên hòn đá lớn dưới chân núi có một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi rất nhàn hạ. Hai người thấy vậy bèn tiến tới hỏi hắn đang ngồi đấy làm gì. Hắn trả lời:
- Ta ngồi chỗ này, thi thoảng lại thổi ngã mấy cái cây rồi đem về làm củi đun.
Nghe thấy chuyện lạ, hai người liền bảo anh làm thử cho mình xem. Quả nhiên, người kia chỉ thổi nhẹ một hơi thì vô khối cây cối trước mặt đột nhiên đổ rạp xuống như vừa bị bão quét qua. Hai người vui mừng nói với anh:
- Bác có tài thế này, có thể nổi tiếng khắp thiên hạ, sao lại chọn sống ở nơi hẻo lánh này? Vậy đi! Bác cùng chúng tôi sang Trung Quốc đòi nợ vua, coi bộ còn thú vị hơn là việc này đấy!
Nghe lời đề nghị, anh chàng ngay lập tức đồng ý. Rồi tất cả lại cùng nhau lên đường.
Cuộc hành trình sang phương bắc lại tiếp tục, mười ngày sau, mọi người đến trước một khu rừng. Từ sâu trong rừng, một người vô cùng cao lớn, trên vai anh chàng vác một đôi voi mà chân đi nhanh như bay. Mấy người vô cùng kính phục, vội vàng gọi lại:
- Bác gánh voi đi đâu đấy?
Tôi ngày nào cũng vào rừng tìm voi để bắt. Bắt được thì trói mang về róc thịt lấy ngà đem bán lấy tiền ăn uống.
Cả bọn thấy vậy bèn bảo:
- Ấy, bác có sức khỏe như vậy tội gì cặm cụi nơi rừng sâu cho khổ. Đi với bọn tôi đi, đi đòi nợ vua Trung Quốc, sau đó về chia nhau ăn tiêu.
Nghe cả ba cùng nói vậy, anh chàng thấy vừa ý liền bỏ lại đôi voi đang vác trên vai mà nói:
- Ừ! Đi thì đi.
Họ cứ đi, đi mãi rồi cuối cùng cũng đến được kinh đô Trung Quốc, bốn anh chàng liền tìm đường vào hoàng cung. Nhưng đám lính canh cổng lại nhất quyết cản lại không cho họ vào trong. Mấy anh chàng bực tức nổi xung lên với bọn chúng:
- Bọn tao sang đòi nợ chứ có đi chơi đâu mà chúng bay cản.
Họ chút nữa thì định cho toán lính canh một trận, nhưng chàng trai ăn khỏe lại cản họ lại. Anh chàng viết một bức thư đòi nợ, sau đó kêu tên lính đem vào dâng vua.
Nhận được thư, Hoàng đế Trung Quốc lấy làm lạ bèn sai người ra xem kẻ nào dám to gan đến đòi nợ. Viên cận thần lĩnh lệnh đi ngay, khi trở vào thì tâu lại rằng:
- Ngoài cổng có tới bốn tên người ngợm dị hình từ nước An Nam sang, bọn chúng nói phải đòi được nợ mới chịu trở về. Bọn chúng còn định đánh cả lính canh.
Nghe tên cận thần bẩm báo, Hoàng đế không vui nhưng cũng nén bực tức cho truyền dọn yến tiệc tử tế để chuẩn bị gặp mặt bọn họ.
Bốn anh chàng được quan dưới đưa tới một phòng ăn riêng ăn uống nghỉ ngơi ở đó trong ba ngày liền. Nhưng qua ngày thứ ba, viên quan trông nom ngự thiện vì thấy họ ăn tợn quá đành phải đi bẩm báo vua là kho thức ăn của người, vì tiếp đại bốn vị khách kia giờ đã vơi đi già nửa.
Cả Hoàng đế lẫn mấy vị quan trong triều đều giật mình, vội vàng tìm cách ám toán họ đi cho đỡ phiền. Cuối cùng hạ lệnh mời bốn anh chàng đi hồ chơi thuyền, sau đó đánh chìm thuyền cho cả đám chết đuối.
Bốn anh chàng không hề hay biết nên dễ dàng sa chân vào bẫy, bị đắm truyền chìm xuống nước cả thảy. Giữa lúc nguy nan đó, anh chàng khổng lồ đã nhanh tay nắm chiếc thuyền, lấy sức tát lấy tát để. Chỉ một lát, nước trong hồ cạn khô, cả bốn người thoát chết.
Thấy bọn họ vẫn lành lặn, Hoàng đế thực sự nổi giận, vội vàng sai người thiết yến, định chờ tới lúc cả bốn người no say thì cho quân vào vây giết.
Ngày hôm ấy, bốn chàng trai cũng thoải mái vô tư uống hết chén này đến chén khác không mảy may nghi ngờ. Sau khi thấy họ ngà ngà say, bốn phía phục binh ào ào xông ra đông như kiến. Cả bọn bất ngờ định chạy trốn thì bị anh chàng thổi khỏe cản lại mà nói rằng:
- Mấy anh yên tâm, để tôi cho bọn chúng xiêu dạt một phen, xem ai sợ ai!
Dứt lời, anh lấy hơi rồi thổi liền mấy cái. Toán lính của vua không chịu nổi sức gió lớn như vậy, cả đám bay tan tác như đống lá khô. Còn bên trong, bốn chàng vẫn tiếp tục ngồi ăn uống cho đến khi mãn tiệc mới thôi.
Qua lần này thì Hoàng đế Trung Quốc thực sự cảm thấy lo sợ. Vua triệu hết các vị quan của mình lại bí mật tìm cách đối phó. Nhưng tất cả họ đều khuyên vua nên trả quách nợ đi cho xong chuyện. Vua ngập ngừng:
- Nhưng 70 vặn lạng thì nhiều quá. Các khanh tìm cách bắt chúng giảm bớt đi được không?
Một viên quan vẻ mặt gian manh tâu lại rằng:
- Bệ hạ cứ bằng lòng trả. Nhưng người ra lệnh cấm các thần dân, cấm thuyền bè, xe cộ khắp nước không cho họ gánh thuê chở thuê cho chúng. Và bắt chúng phải chở hết một lần. Như vậy dù là sức Hạng Vũ cũng chỉ mang được chừng dăm bảy trăm cân là nhiều.
Vua nghe lấy làm hài lòng và đồng ý làm theo cách đó.
Ngày lấy vàng bạc cũng tới, tất cả chỉ thấy có một mình anh chàng gánh voi, đem theo hai sọt lớn vào kho vua. Bọn chúng không ngờ rằng chỉ có một mình anh chàng đã thừa sức gánh theo 70 vạn lạng. Thấy vậy bọn quan quản kho không biết nên làm thế nào, chỉ đành cắm mặt vào cân lấy cân để, kho bạc của vua vơi đi trông thấy.
Đòi được nợ, bốn chàng trai trước khi về còn theo lễ cúi chào hoàng đế rồi mới ung dung rời khỏi hoàng cung. Họ lại theo đường cũ mà về nước, sau đó họ cùng nhau chia vàng bạc và sống sung túc đến cuối đời.
Cu cậu ăn uống rất khỏe, lớn nhanh như thổi. Càng lớn hắn lại càng ăn nhiều hơn, dù có nấu hết nồi này chảo nọ hắn cũng ăn hết.
Đôi vợ chồng nghèo thương con cũng cố gắng làm lụng đêm ngày, nhưng cuối cùng cũng vẫn không đủ nuôi con. Nhà có cái gì đáng tiền họ cũng đều đem bán để mua đồ ăn thức uống cho cậu con trai lót dạ.
Khi trong nhà chẳng còn thứ gì đáng giá để bán được nữa, họ mới hoảng hốt đi tìm cách. Nhưng cuối cùng cũng không biết phải làm sao ngoài việc để cho con trai mình đi tha phương cầu thực khắp nơi.
Một ngày nọ, người cha mới gọi con trai mình lại và nói rằng:
- Con cũng đã khôn lớn rồi, cha mẹ cũng sắp gần đất xa trời, không thể làm việc nuôi con được nữa. Khi trước nhà ta khá giả, lúc đó hoàng đế Trung Quốc có vay nhà ta 70 vạn lạng cả vàng và bạc. Nay con hãy tìm cách đi sang đó đòi nợ mà ăn.
Người con trai nghe cha dặn dò như vậy thì nghe lời chuẩn bị lên đường ngay. Chàng cứ đi dọc theo đường bờ biển mà tìm tới phương Bắc. Ngày kia, chàng đến một xứ lạ, chàng vô tình bắt gặp một người khổng lồ đang chăm chỉ tát biển. Thấy lạ nên chàng đến hỏi:
- Này anh, anh đang làm gì vậy?
Người khổng lồ thấy anh chàng hỏi thì trả lời:
- Tôi đang tát cạn biển, tìm vàng bạc châu báu dưới đó.
Anh chàng vô cùng ngạc nhiên:
- Sức một mình anh sao mà tát cạn biển cho được?
- Sức khỏe của ta không ai có thể bì kịp. Không tin thì anh lại đây xách thử cái gàu của ta xem.
Anh chàng nghe lời đến xách thử chiếc gàu của người khổng lồ. Và ngạc nhiên sao, chiếc gàu đối với anh không phải là chuyện gì khó. Người khổng lồ cảm thấy lạ, ngay sau đó bèn mời anh chàng về nhà mình cùng kết bái anh em.
Sau đó anh chàng quyết định rủ người khổng lồ cùng đi:
- Anh theo tôi sang đòi nợ vua Trung Quốc, khi đó tha hồ lấy tiền mà ăn chơi, còn việc tát biển này để đó khi về rồi tiếp tục sau.
Nghe anh chàng nói, người khổng lồ cũng lấy làm đúng, liền cùng anh đi.
Trên đường đi, vào một ngày, họ đến trước một ngọn núi. Trên hòn đá lớn dưới chân núi có một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi rất nhàn hạ. Hai người thấy vậy bèn tiến tới hỏi hắn đang ngồi đấy làm gì. Hắn trả lời:
- Ta ngồi chỗ này, thi thoảng lại thổi ngã mấy cái cây rồi đem về làm củi đun.
Nghe thấy chuyện lạ, hai người liền bảo anh làm thử cho mình xem. Quả nhiên, người kia chỉ thổi nhẹ một hơi thì vô khối cây cối trước mặt đột nhiên đổ rạp xuống như vừa bị bão quét qua. Hai người vui mừng nói với anh:
- Bác có tài thế này, có thể nổi tiếng khắp thiên hạ, sao lại chọn sống ở nơi hẻo lánh này? Vậy đi! Bác cùng chúng tôi sang Trung Quốc đòi nợ vua, coi bộ còn thú vị hơn là việc này đấy!
Nghe lời đề nghị, anh chàng ngay lập tức đồng ý. Rồi tất cả lại cùng nhau lên đường.
Cuộc hành trình sang phương bắc lại tiếp tục, mười ngày sau, mọi người đến trước một khu rừng. Từ sâu trong rừng, một người vô cùng cao lớn, trên vai anh chàng vác một đôi voi mà chân đi nhanh như bay. Mấy người vô cùng kính phục, vội vàng gọi lại:
- Bác gánh voi đi đâu đấy?
Tôi ngày nào cũng vào rừng tìm voi để bắt. Bắt được thì trói mang về róc thịt lấy ngà đem bán lấy tiền ăn uống.
Cả bọn thấy vậy bèn bảo:
- Ấy, bác có sức khỏe như vậy tội gì cặm cụi nơi rừng sâu cho khổ. Đi với bọn tôi đi, đi đòi nợ vua Trung Quốc, sau đó về chia nhau ăn tiêu.
Nghe cả ba cùng nói vậy, anh chàng thấy vừa ý liền bỏ lại đôi voi đang vác trên vai mà nói:
- Ừ! Đi thì đi.
Họ cứ đi, đi mãi rồi cuối cùng cũng đến được kinh đô Trung Quốc, bốn anh chàng liền tìm đường vào hoàng cung. Nhưng đám lính canh cổng lại nhất quyết cản lại không cho họ vào trong. Mấy anh chàng bực tức nổi xung lên với bọn chúng:
- Bọn tao sang đòi nợ chứ có đi chơi đâu mà chúng bay cản.
Họ chút nữa thì định cho toán lính canh một trận, nhưng chàng trai ăn khỏe lại cản họ lại. Anh chàng viết một bức thư đòi nợ, sau đó kêu tên lính đem vào dâng vua.
Nhận được thư, Hoàng đế Trung Quốc lấy làm lạ bèn sai người ra xem kẻ nào dám to gan đến đòi nợ. Viên cận thần lĩnh lệnh đi ngay, khi trở vào thì tâu lại rằng:
- Ngoài cổng có tới bốn tên người ngợm dị hình từ nước An Nam sang, bọn chúng nói phải đòi được nợ mới chịu trở về. Bọn chúng còn định đánh cả lính canh.
Nghe tên cận thần bẩm báo, Hoàng đế không vui nhưng cũng nén bực tức cho truyền dọn yến tiệc tử tế để chuẩn bị gặp mặt bọn họ.
Bốn anh chàng được quan dưới đưa tới một phòng ăn riêng ăn uống nghỉ ngơi ở đó trong ba ngày liền. Nhưng qua ngày thứ ba, viên quan trông nom ngự thiện vì thấy họ ăn tợn quá đành phải đi bẩm báo vua là kho thức ăn của người, vì tiếp đại bốn vị khách kia giờ đã vơi đi già nửa.
Cả Hoàng đế lẫn mấy vị quan trong triều đều giật mình, vội vàng tìm cách ám toán họ đi cho đỡ phiền. Cuối cùng hạ lệnh mời bốn anh chàng đi hồ chơi thuyền, sau đó đánh chìm thuyền cho cả đám chết đuối.
Bốn anh chàng không hề hay biết nên dễ dàng sa chân vào bẫy, bị đắm truyền chìm xuống nước cả thảy. Giữa lúc nguy nan đó, anh chàng khổng lồ đã nhanh tay nắm chiếc thuyền, lấy sức tát lấy tát để. Chỉ một lát, nước trong hồ cạn khô, cả bốn người thoát chết.
Thấy bọn họ vẫn lành lặn, Hoàng đế thực sự nổi giận, vội vàng sai người thiết yến, định chờ tới lúc cả bốn người no say thì cho quân vào vây giết.
Ngày hôm ấy, bốn chàng trai cũng thoải mái vô tư uống hết chén này đến chén khác không mảy may nghi ngờ. Sau khi thấy họ ngà ngà say, bốn phía phục binh ào ào xông ra đông như kiến. Cả bọn bất ngờ định chạy trốn thì bị anh chàng thổi khỏe cản lại mà nói rằng:
- Mấy anh yên tâm, để tôi cho bọn chúng xiêu dạt một phen, xem ai sợ ai!
Dứt lời, anh lấy hơi rồi thổi liền mấy cái. Toán lính của vua không chịu nổi sức gió lớn như vậy, cả đám bay tan tác như đống lá khô. Còn bên trong, bốn chàng vẫn tiếp tục ngồi ăn uống cho đến khi mãn tiệc mới thôi.
Qua lần này thì Hoàng đế Trung Quốc thực sự cảm thấy lo sợ. Vua triệu hết các vị quan của mình lại bí mật tìm cách đối phó. Nhưng tất cả họ đều khuyên vua nên trả quách nợ đi cho xong chuyện. Vua ngập ngừng:
- Nhưng 70 vặn lạng thì nhiều quá. Các khanh tìm cách bắt chúng giảm bớt đi được không?
Một viên quan vẻ mặt gian manh tâu lại rằng:
- Bệ hạ cứ bằng lòng trả. Nhưng người ra lệnh cấm các thần dân, cấm thuyền bè, xe cộ khắp nước không cho họ gánh thuê chở thuê cho chúng. Và bắt chúng phải chở hết một lần. Như vậy dù là sức Hạng Vũ cũng chỉ mang được chừng dăm bảy trăm cân là nhiều.
Vua nghe lấy làm hài lòng và đồng ý làm theo cách đó.
Ngày lấy vàng bạc cũng tới, tất cả chỉ thấy có một mình anh chàng gánh voi, đem theo hai sọt lớn vào kho vua. Bọn chúng không ngờ rằng chỉ có một mình anh chàng đã thừa sức gánh theo 70 vạn lạng. Thấy vậy bọn quan quản kho không biết nên làm thế nào, chỉ đành cắm mặt vào cân lấy cân để, kho bạc của vua vơi đi trông thấy.
Đòi được nợ, bốn chàng trai trước khi về còn theo lễ cúi chào hoàng đế rồi mới ung dung rời khỏi hoàng cung. Họ lại theo đường cũ mà về nước, sau đó họ cùng nhau chia vàng bạc và sống sung túc đến cuối đời.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Bốn anh tài sang Tàu đòi nợ,Ở một vùng quê nọ có một đôi vợ chồng nghèo,họ đã sống với nhau nhiều năm mà chưa có lấy một mụn con
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!