Ngôi nhà không có mái
Mộc Hạ | Chat Online | |
24/02/2019 12:45:44 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
102 lượt xem
- * Dòng sông quê hương (Truyện ngắn)
- * Thay đổi (Truyện cười)
- * Mẹ dạy con tự lớn thành người (Truyện ngắn)
- * Giấc mơ không có con dế nhỏ (Truyện ngắn)
Lần ngồi tù thứ tư Miền đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã đếm nếu ra tù đúng hạn thì anh đã bước sang tuổi bốn mươi, anh không thể sống thế này mãi, anh muốn thay đổi nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
***
Miền trở về lần này lần thứ năm, sau vài năm xa cách anh ta suýt không nhận ra ngôi làng thân quen của mình nữa. Đang giữa mùa hè chắc nhờ mưa nhiều nên cỏ cây mọc lên tươi tốt, hầu như ngôi nhà nào cũng đều được bao bọc bởi những vườn cây cao, xanh ngát.
Đường làng hình như vừa mới được làm lại, rộng rãi và sạch sẽ khác hẳn với trước đây toàn phân trâu phân bò, những bụi cỏ dại hay mọc bên đường có lúc cao ngập đầu người trước đây cũng được phát quang hết cả.
Miền chạy lại đỡ đống củi trên tay Thu. Bọn trẻ chạy lại níu lấy mẹ chúng và tự nín khóc, Thu bế thằng bé con lên thơm vào má nó: "Bố về đây mà, sao các con lại khóc?".
Gần về chiều trong lúc vợ đang làm cơm Miền lại ra vườn thơ thẩn, cho đến lần này anh vẫn chưa hết ngạc nhiên về những sự đổi thay quanh ngôi nhà này và cả Thu nữa. Hồi ở trong trại anh cũng đã bao lần tưởng tượng rồi nhưng không mọi thứ thật sự khác với những gì anh đã tưởng tượng.
Những cái cây trong vườn lớn cứ lớn thêm lên và khu vườn ngày càng xanh rậm, cứ mỗi lần anh về lại thấy trong vườn có thêm một vài loài cây ăn quả và cây hoa khác. Ngôi nhà thì vẫn thế vẫn bé tẹo, mái ngói thì bạc màu dần đi nhưng vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp. Đứa lớn nhà anh phải xa bố từ khi tròn một tuổi, cho đến khi sinh nhật ba tuổi của nó hai bố con anh mới gặp nhau, khi nó đã chịu gọi anh bằng bố thì anh lại xa nó.
Còn đứa em nó đứa bé trai đã khóc rống lên khi gặp anh lúc trưa thì khi sinh ra đã không nhìn thấy mặt bố, anh vào trại lần kế tiếp lúc Thu mang bầu nó được bảy tháng.
Miền hít thở thật sâu để cảm nhận trọn vẹn mùi hương hoa Hòe đang phảng phất đâu đây, bỗng dưng anh thấy khó thở vô cùng anh muốn ép cho những dòng nước mắt chảy ra để xua tan đi một nỗi đau nhói trong lồng ngực. Tiếng Thu bước lại phía sau, Miền gạt tất cả lại làm ra vẻ như không có chuyện gì, mỉm cười cùng vợ đi vào nhà ăn cơm. Hôm đó cả nhà anh ăn cơm sớm có lẽ vì có anh về, trong mâm cơm có cá Bống kho tộ, thịt Gà xào hoa Hòe, canh Mướp ngọt, trứng cuộn thập cẩm... Miền nhìn qua mâm cơm một lượt rồi bảo vợ:
- Sao em lại bày vẽ thế này làm gì cho tốn kém, hằng ngày ăn thế nào thì hôm nay ăn thế. Trong vườn có nhiều rau Muống, rau Cải, em có làm cả cà muối và nhà mình cũng có Lạc rang sẵn nữa đúng không, ăn những thứ đó thôi không được à?
Thu chỉ cười xòa trả lời chồng:
- Thì mấy năm rồi anh mới về, lúc đầu em có ý mời bố mẹ và mấy chú sang nữa nhưng lại thôi vì sợ còn quá sớm chắc mọi người chẳng sang được, nếu không thì em cũng đâu làm nhiều thế này.
Miền biết Thu chỉ trả lời thế để cho anh không nói thêm thôi, chứ lần nào anh về chị chẳng làm thế mà anh đâu có thích việc họ hàng kéo đến nhà mỗi lần anh về đâu chứ, Thu cũng hiểu rõ điều đó mà. Các con anh cùng ngồi vào mâm cơm rất lễ phép những chúng ngồi sát vào bên cạnh mẹ, thằng bé con ba tuổi nhưng đã tự ăn, người lớn không phải bón cho nó và nó không cần ai gắp thức ăn hộ. Hai đứa bé ăn từ tốn, không vội vàng, không làm rơi thức ăn...
Thu gặp Miền từ năm chị mới mười sáu tuổi lúc ấy chị đã phải bỏ dở con đường học hành để lao vào đời kiếm sống, bố mẹ Thu bỏ nhau từ khi chị còn bé và mỗi người họ đều đi về một phương bỏ mặc chị sống với ông bà ngoại và một bà dì bị tật nguyền.
Năm học lớp mười một, ông ngoại Thu bị ốm nặng phải chạy chữa mất nhiều tiền nên Thu phải bỏ học để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Thu đi rửa bát thuê cho một quán nhậu, một lần bị bọn thanh niên uống rượu say ức hiếp, cô chống cự quyết liệt cầu cứu ông bà chủ nhưng những con người khốn nạn đó vì sợ mất khách nên đã bỏ mặc cô.
Trong lúc tuyệt vọng ấy Miền đã xuất hiện để cứu cô kịp thời, vì trận ẩu đả tại quán nhậu gây ra chút thiệt hại nên vợ chồng lão chủ đã không trả tiền lương cho cô trong khi cô đã làm việc vất vả cả tháng. Thu bỏ làm tại quán nhậu đó ngay lập tức, cô chỉ biết khóc nức nở Miền đưa cô về trên đường về bằng một chiếc xe đạp, anh đã được nghe cô kể hết mọi hoàn cảnh khó khăn của mình.
Có lẽ vì lúc đó qua tuyệt vọng, đau khổ không biết phải nói cùng ai nên Thu đã trút hết ra với anh, Miền đưa Thu về tới tận nhà. Cô mời anh vào trong nhà uống nước, cô chỉ giới thiệu với cả nhà anh là một người bạn tốt và cố giấu đi chuyện cô bị ức hiếp ở chỗ làm, Thu không muốn làm những người thân của mình lo lắng.
Hôm sau Miền lại đến nhà Thu và đưa cho cô một xấp tiền bảo cô cầm lấy mà lo việc khi nào có lại trả lại anh, anh nói và đặt tiền vào tay Thu một cách dứt khoát và đi thẳng khiến cho cô không kịp từ chối.
Hồi đó Miền làm công nhân tại một công trường xây dựng gần nhà Thu, anh không hề thích công việc đó. Hồi còn trẻ, anh luôn mơ ước được làm ông chủ của một nhà máy sản xuất rượu, những loại rượu hoa quả ngon nhất thế giới.
Có lẽ đó là một ảo tưởng, anh đã cùng vài người bạn tìm cách xoay sở vốn liếng nhưng chẳng lúc nào thành, bố mẹ anh không tin tưởng vào anh và họ bắt anh đi buôn bán lợn, gà như nghiệp của cha mẹ. Miền vốn là con út trong nhà được chiều chuộng tự bé nên không quen làm việc anh hay tụ tập bạn bè đánh bạc, hút thuốc, uống rượu anh không thích đi buôn, anh toàn làm hao hụt vốn liếng đi thôi.
Cứ mỗi lần uống rượu say là Miền lại phá phách để rồi một lần vì tội đánh người mà Miền phải ngồi tù giam nửa năm. Cuối cùng bố mẹ anh đã không cho anh dính vào công việc làm ăn của họ nữa, không cho anh tiền tiêu và xin cho anh đi theo một người anh rể làm công nhân xây dựng. Nhưng Miền cũng chẳng thiết tha gì cứ rảnh ra là anh bỏ đi chơi, anh cũng hay ăn cắp tiền của anh rể anh số tiền mà anh đưa cho Thu mượn cũng là tiền ăn cắp đó.
Miền thương và đối xử tốt với Thu cũng chẳng biết vì lí do gì, có lẽ chỉ vì anh thấy cô đáng thương thôi. Một thời gian sau đó Thu tìm được công việc ở một cửa hàng may, cô hay đến công trường tìm Miền lần thì đưa anh túi hoa quả, lần thì đưa anh hộp kẹo có lần cô mang cả rượu đến cho anh.
như thế nào hả anh? Em yêu anh đó chỉ là một cảm giác và em không thể sống thiếu anh. Anh có như thế nào em vẫn sẽ yêu anh, đâu phải vì sự giàu có, tài giỏi anh đã bao lần cứu em, ngay từ lần đầu tiên anh đã là một người hùng em không thể xóa được ấn tượng đó.."
Chỉ một thời gian ngắn ngủi sau Miền lại cứ "vào tù ra tội", lần này là anh sập bẫy của bạn. Miền có một người bạn bảo chuyên buôn cà phê rất giàu, đang chuẩn bị làm đám cưới với Thu anh muốn sau đám cưới hai vợ chồng có một cái cửa hàng tạp hóa nhỏ nhưng chưa biết xoay vốn thế nào.
Được người bạn mách nước Miền bắt đầu đi làm chân giao hàng anh cũng không biết mình giao hàng gì, sau đó anh lại bị bắt vì hàng anh đi giao nhận hàng ngày là hàng cấm.
Miền lại bị bắt giam ba năm vì anh cứ vào tù ra tội như thế bố mẹ và họ hàng anh khuyên Thu không lấy Miền nữa, họ sợ Miền vẫn cứ "ngựa quen đường cũ" chỉ làm cô khổ cả đời. Nhưng Thu vẫn đợi ba năm sau Miền ra rồi làm đám cưới, thấy cô kiên quyết cũng chả ai ngăn cản nữa chỉ khuyên cô cố mà bảo ban chồng rồi cùng nhau chăm chỉ mà làm ăn.
Lấy nhau xong, bố mẹ Miền cắt cho hai vợ chồng miếng đất cuối làng và làm giúp một căn nhà nhỏ,Thu đã chăm sóc cải tạo chỗ đất ấy thành khu vườn rất xanh tươi, xinh đẹp. Một thời gian sau Thu sinh con gái đầu lòng, con bé tròn một tuổi thì Miền lại bị xích đi vì tội vừa hút vừa có hành vi buôn bán ma túy.
Mặc kệ dư luận thế nào, rõ ràng là Thu đã cố sống rất tốt vắng chồng Thu luôn tỏ ra là một người mẹ, người con dâu, người cháu đứng đắn, nết na và hết lòng chung thủy với chồng con. Ông bà ngoại Thu vì thương cháu nên từ xa vẫn cố về ở với cô vài tuần đến cả tháng rồi mới đi, họ hàng bên nhà Miền cũng hay giúp mẹ con chị.
Những gì có thể tự làm Thu đều cố gắng làm hết chứ không ỷ lại vào bất cứ ai, thậm chí Thu đã học xong cả bổ túc cấp ba và xây được chuồng trại kiên cố, một cái bể chứa nước to trong thời gian chồng đi vắng. Khi Miền bị bắt lần thứ tư vì tội ăn cắp, Thu vẫn lặng lẽ làm hết mọi việc, sinh xong đứa con thứ hai và nuôi dạy cả hai đứa cùng khôn lớn, chăm ngoan.
Chị cũng không bao giờ để mình trông nhếch nhác và già nua, chị muốn mọi người thấy rằng chị đã hạnh phúc với lựa chọn của mình và không bao giờ ân hận về mọi điều. Rõ ràng kể từ khi lấy Miền, Thu đã để anh được tự do chị không hề bắt anh bỏ những thói quen trước đây dù nó tốt hay xấu, chị chỉ cùng cười cùng khóc với anh mà thôi.
Thực ra thì đôi lần chị cũng nói vào nói ra nhưng Miền đâu có chừa. Và Miền dù bản thân anh chuyên gây ra tội lỗi nhưng anh không bao giờ để anh em, bố mẹ và vợ con nghĩ đến chuyện phạm pháp.
Vợ anh nói với anh trước khi anh về đã có một dự án phát triển kinh tế ở xã anh. Thực ra dân làng anh đã bỏ thói quen ngủ trưa dông dài để đi làm sớm rồi. Người ta đến các xưởng làm đồ thủ công mỹ nghệ tập trung làm việc và nghỉ trưa tại đó luôn. Vợ anh cũng tham gia và người ta cũng sẵn sàng nhận anh vào làm nếu anh làm việc chăm chỉ.
Thực tế Miền hiểu rằng để lấy lòng tin của mọi người chắc anh phải cố gắng cả trăm lần nhưng anh tin chắc anh sẽ không bao giờ từ bỏ, cũng như giờ đây mọi người trong làng bắt đầu tin rằng tình yêu vĩ đại của Thu giờ thật sự đã cảm hóa được Miền.
***
Miền trở về lần này lần thứ năm, sau vài năm xa cách anh ta suýt không nhận ra ngôi làng thân quen của mình nữa. Đang giữa mùa hè chắc nhờ mưa nhiều nên cỏ cây mọc lên tươi tốt, hầu như ngôi nhà nào cũng đều được bao bọc bởi những vườn cây cao, xanh ngát.
Đường làng hình như vừa mới được làm lại, rộng rãi và sạch sẽ khác hẳn với trước đây toàn phân trâu phân bò, những bụi cỏ dại hay mọc bên đường có lúc cao ngập đầu người trước đây cũng được phát quang hết cả.
Miền chạy lại đỡ đống củi trên tay Thu. Bọn trẻ chạy lại níu lấy mẹ chúng và tự nín khóc, Thu bế thằng bé con lên thơm vào má nó: "Bố về đây mà, sao các con lại khóc?".
Gần về chiều trong lúc vợ đang làm cơm Miền lại ra vườn thơ thẩn, cho đến lần này anh vẫn chưa hết ngạc nhiên về những sự đổi thay quanh ngôi nhà này và cả Thu nữa. Hồi ở trong trại anh cũng đã bao lần tưởng tượng rồi nhưng không mọi thứ thật sự khác với những gì anh đã tưởng tượng.
Những cái cây trong vườn lớn cứ lớn thêm lên và khu vườn ngày càng xanh rậm, cứ mỗi lần anh về lại thấy trong vườn có thêm một vài loài cây ăn quả và cây hoa khác. Ngôi nhà thì vẫn thế vẫn bé tẹo, mái ngói thì bạc màu dần đi nhưng vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp. Đứa lớn nhà anh phải xa bố từ khi tròn một tuổi, cho đến khi sinh nhật ba tuổi của nó hai bố con anh mới gặp nhau, khi nó đã chịu gọi anh bằng bố thì anh lại xa nó.
Còn đứa em nó đứa bé trai đã khóc rống lên khi gặp anh lúc trưa thì khi sinh ra đã không nhìn thấy mặt bố, anh vào trại lần kế tiếp lúc Thu mang bầu nó được bảy tháng.
Miền hít thở thật sâu để cảm nhận trọn vẹn mùi hương hoa Hòe đang phảng phất đâu đây, bỗng dưng anh thấy khó thở vô cùng anh muốn ép cho những dòng nước mắt chảy ra để xua tan đi một nỗi đau nhói trong lồng ngực. Tiếng Thu bước lại phía sau, Miền gạt tất cả lại làm ra vẻ như không có chuyện gì, mỉm cười cùng vợ đi vào nhà ăn cơm. Hôm đó cả nhà anh ăn cơm sớm có lẽ vì có anh về, trong mâm cơm có cá Bống kho tộ, thịt Gà xào hoa Hòe, canh Mướp ngọt, trứng cuộn thập cẩm... Miền nhìn qua mâm cơm một lượt rồi bảo vợ:
- Sao em lại bày vẽ thế này làm gì cho tốn kém, hằng ngày ăn thế nào thì hôm nay ăn thế. Trong vườn có nhiều rau Muống, rau Cải, em có làm cả cà muối và nhà mình cũng có Lạc rang sẵn nữa đúng không, ăn những thứ đó thôi không được à?
Thu chỉ cười xòa trả lời chồng:
- Thì mấy năm rồi anh mới về, lúc đầu em có ý mời bố mẹ và mấy chú sang nữa nhưng lại thôi vì sợ còn quá sớm chắc mọi người chẳng sang được, nếu không thì em cũng đâu làm nhiều thế này.
Miền biết Thu chỉ trả lời thế để cho anh không nói thêm thôi, chứ lần nào anh về chị chẳng làm thế mà anh đâu có thích việc họ hàng kéo đến nhà mỗi lần anh về đâu chứ, Thu cũng hiểu rõ điều đó mà. Các con anh cùng ngồi vào mâm cơm rất lễ phép những chúng ngồi sát vào bên cạnh mẹ, thằng bé con ba tuổi nhưng đã tự ăn, người lớn không phải bón cho nó và nó không cần ai gắp thức ăn hộ. Hai đứa bé ăn từ tốn, không vội vàng, không làm rơi thức ăn...
Thu gặp Miền từ năm chị mới mười sáu tuổi lúc ấy chị đã phải bỏ dở con đường học hành để lao vào đời kiếm sống, bố mẹ Thu bỏ nhau từ khi chị còn bé và mỗi người họ đều đi về một phương bỏ mặc chị sống với ông bà ngoại và một bà dì bị tật nguyền.
Năm học lớp mười một, ông ngoại Thu bị ốm nặng phải chạy chữa mất nhiều tiền nên Thu phải bỏ học để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Thu đi rửa bát thuê cho một quán nhậu, một lần bị bọn thanh niên uống rượu say ức hiếp, cô chống cự quyết liệt cầu cứu ông bà chủ nhưng những con người khốn nạn đó vì sợ mất khách nên đã bỏ mặc cô.
Trong lúc tuyệt vọng ấy Miền đã xuất hiện để cứu cô kịp thời, vì trận ẩu đả tại quán nhậu gây ra chút thiệt hại nên vợ chồng lão chủ đã không trả tiền lương cho cô trong khi cô đã làm việc vất vả cả tháng. Thu bỏ làm tại quán nhậu đó ngay lập tức, cô chỉ biết khóc nức nở Miền đưa cô về trên đường về bằng một chiếc xe đạp, anh đã được nghe cô kể hết mọi hoàn cảnh khó khăn của mình.
Có lẽ vì lúc đó qua tuyệt vọng, đau khổ không biết phải nói cùng ai nên Thu đã trút hết ra với anh, Miền đưa Thu về tới tận nhà. Cô mời anh vào trong nhà uống nước, cô chỉ giới thiệu với cả nhà anh là một người bạn tốt và cố giấu đi chuyện cô bị ức hiếp ở chỗ làm, Thu không muốn làm những người thân của mình lo lắng.
Hôm sau Miền lại đến nhà Thu và đưa cho cô một xấp tiền bảo cô cầm lấy mà lo việc khi nào có lại trả lại anh, anh nói và đặt tiền vào tay Thu một cách dứt khoát và đi thẳng khiến cho cô không kịp từ chối.
Hồi đó Miền làm công nhân tại một công trường xây dựng gần nhà Thu, anh không hề thích công việc đó. Hồi còn trẻ, anh luôn mơ ước được làm ông chủ của một nhà máy sản xuất rượu, những loại rượu hoa quả ngon nhất thế giới.
Có lẽ đó là một ảo tưởng, anh đã cùng vài người bạn tìm cách xoay sở vốn liếng nhưng chẳng lúc nào thành, bố mẹ anh không tin tưởng vào anh và họ bắt anh đi buôn bán lợn, gà như nghiệp của cha mẹ. Miền vốn là con út trong nhà được chiều chuộng tự bé nên không quen làm việc anh hay tụ tập bạn bè đánh bạc, hút thuốc, uống rượu anh không thích đi buôn, anh toàn làm hao hụt vốn liếng đi thôi.
Cứ mỗi lần uống rượu say là Miền lại phá phách để rồi một lần vì tội đánh người mà Miền phải ngồi tù giam nửa năm. Cuối cùng bố mẹ anh đã không cho anh dính vào công việc làm ăn của họ nữa, không cho anh tiền tiêu và xin cho anh đi theo một người anh rể làm công nhân xây dựng. Nhưng Miền cũng chẳng thiết tha gì cứ rảnh ra là anh bỏ đi chơi, anh cũng hay ăn cắp tiền của anh rể anh số tiền mà anh đưa cho Thu mượn cũng là tiền ăn cắp đó.
Miền thương và đối xử tốt với Thu cũng chẳng biết vì lí do gì, có lẽ chỉ vì anh thấy cô đáng thương thôi. Một thời gian sau đó Thu tìm được công việc ở một cửa hàng may, cô hay đến công trường tìm Miền lần thì đưa anh túi hoa quả, lần thì đưa anh hộp kẹo có lần cô mang cả rượu đến cho anh.
như thế nào hả anh? Em yêu anh đó chỉ là một cảm giác và em không thể sống thiếu anh. Anh có như thế nào em vẫn sẽ yêu anh, đâu phải vì sự giàu có, tài giỏi anh đã bao lần cứu em, ngay từ lần đầu tiên anh đã là một người hùng em không thể xóa được ấn tượng đó.."
Chỉ một thời gian ngắn ngủi sau Miền lại cứ "vào tù ra tội", lần này là anh sập bẫy của bạn. Miền có một người bạn bảo chuyên buôn cà phê rất giàu, đang chuẩn bị làm đám cưới với Thu anh muốn sau đám cưới hai vợ chồng có một cái cửa hàng tạp hóa nhỏ nhưng chưa biết xoay vốn thế nào.
Được người bạn mách nước Miền bắt đầu đi làm chân giao hàng anh cũng không biết mình giao hàng gì, sau đó anh lại bị bắt vì hàng anh đi giao nhận hàng ngày là hàng cấm.
Miền lại bị bắt giam ba năm vì anh cứ vào tù ra tội như thế bố mẹ và họ hàng anh khuyên Thu không lấy Miền nữa, họ sợ Miền vẫn cứ "ngựa quen đường cũ" chỉ làm cô khổ cả đời. Nhưng Thu vẫn đợi ba năm sau Miền ra rồi làm đám cưới, thấy cô kiên quyết cũng chả ai ngăn cản nữa chỉ khuyên cô cố mà bảo ban chồng rồi cùng nhau chăm chỉ mà làm ăn.
Lấy nhau xong, bố mẹ Miền cắt cho hai vợ chồng miếng đất cuối làng và làm giúp một căn nhà nhỏ,Thu đã chăm sóc cải tạo chỗ đất ấy thành khu vườn rất xanh tươi, xinh đẹp. Một thời gian sau Thu sinh con gái đầu lòng, con bé tròn một tuổi thì Miền lại bị xích đi vì tội vừa hút vừa có hành vi buôn bán ma túy.
Mặc kệ dư luận thế nào, rõ ràng là Thu đã cố sống rất tốt vắng chồng Thu luôn tỏ ra là một người mẹ, người con dâu, người cháu đứng đắn, nết na và hết lòng chung thủy với chồng con. Ông bà ngoại Thu vì thương cháu nên từ xa vẫn cố về ở với cô vài tuần đến cả tháng rồi mới đi, họ hàng bên nhà Miền cũng hay giúp mẹ con chị.
Những gì có thể tự làm Thu đều cố gắng làm hết chứ không ỷ lại vào bất cứ ai, thậm chí Thu đã học xong cả bổ túc cấp ba và xây được chuồng trại kiên cố, một cái bể chứa nước to trong thời gian chồng đi vắng. Khi Miền bị bắt lần thứ tư vì tội ăn cắp, Thu vẫn lặng lẽ làm hết mọi việc, sinh xong đứa con thứ hai và nuôi dạy cả hai đứa cùng khôn lớn, chăm ngoan.
Chị cũng không bao giờ để mình trông nhếch nhác và già nua, chị muốn mọi người thấy rằng chị đã hạnh phúc với lựa chọn của mình và không bao giờ ân hận về mọi điều. Rõ ràng kể từ khi lấy Miền, Thu đã để anh được tự do chị không hề bắt anh bỏ những thói quen trước đây dù nó tốt hay xấu, chị chỉ cùng cười cùng khóc với anh mà thôi.
Thực ra thì đôi lần chị cũng nói vào nói ra nhưng Miền đâu có chừa. Và Miền dù bản thân anh chuyên gây ra tội lỗi nhưng anh không bao giờ để anh em, bố mẹ và vợ con nghĩ đến chuyện phạm pháp.
Vợ anh nói với anh trước khi anh về đã có một dự án phát triển kinh tế ở xã anh. Thực ra dân làng anh đã bỏ thói quen ngủ trưa dông dài để đi làm sớm rồi. Người ta đến các xưởng làm đồ thủ công mỹ nghệ tập trung làm việc và nghỉ trưa tại đó luôn. Vợ anh cũng tham gia và người ta cũng sẵn sàng nhận anh vào làm nếu anh làm việc chăm chỉ.
Thực tế Miền hiểu rằng để lấy lòng tin của mọi người chắc anh phải cố gắng cả trăm lần nhưng anh tin chắc anh sẽ không bao giờ từ bỏ, cũng như giờ đây mọi người trong làng bắt đầu tin rằng tình yêu vĩ đại của Thu giờ thật sự đã cảm hóa được Miền.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!