Vì em không phải cô ấy
Đỗ Phương Lam | Chat Online | |
27/02/2019 23:06:43 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
98 lượt xem
- * Đừng quên tên anh (Truyện ngắn)
- * Muốn cho anh thấy màu của nắng (Truyện ngắn)
- * Thanh xuân của tôi, vốn dĩ không có em (Truyện ngắn)
- * Hoa Anh Đào của năm ấy (Truyện ngắn)
Lúc chúng ta gặp nhau là trời mưa, lúc chúng lướt qua nhau như người xa lạ, hôm ấy trời cũng mưa, và mưa rất to.
Sau tất cả những gì tôi cố gắng làm vì anh để rồi nhận lại là một câu:
“Xin lỗi, anh không thể… vì em không phải cô ấy!”
Tôi đau lòng lắm, nhưng… tôi đã không khóc mà nở một nụ cười chua chát. Một mình tôi che mù đi trong mưa, nhìn bóng mình mà tự cảm thấy mình cô độc và đáng thương.
Bỗng dưng tôi nhớ đến câu nói trong truyện “Mê tình” của Kim Tuyến (Mẹ ghẻ):
“Thương cho hắn hay thương cho nàng, thương cho một đời cố chấp vì người, hay thương cho kẻ vì yêu một người đến cố chấp?”
Vì để được ở bên anh, được anh yêu tôi như anh yêu cô ấy mà tôi bất chấp thay đổi, cố gắng biến mình giống cô ấy, nhưng rồi tôi chỉ là cái bóng của cô ấy trong tim anh. Và bỗng dưng tôi thấy mình thật ngu ngốc! Nghĩ về những chuyện vì anh làm, nhưng chuyện hai chúng ta cùng trải mà qua mà khinh thường bản thân!
…
Đời người con gái có mấy lần thanh xuân? Nhưng thanh xuân đó của tôi đã lỡ dành trọn cho anh.
Năm nó, tôi gặp anh khi mới là sinh viên năm nhất, chúng ta cùng học chung trường đại học, anh là đàn anh năm hai, khá nổi trong trường, còn tôi thì không có gì nổi bật.
Ngày chúng ta găp nhau ngoài trời mưa rất to, hai ta cùng trú trong mái hiên để đợi mưa dịu đi rồi về kí túc xá vì cả hai không mang dù gì cả. Cứ thế mà tôi đứng cạnh anh, không nói gì, chỉ nghe tiếng thở nhẹ, đều của cả hai và tiếng mưa rơi ngoài kia. Bầu không gian im ắng đến ớn lạnh. Bỗng nhiên anh quay qua cười nói chuyện với tôi:
“Hi, chào bạn, bạn là sinh viên năm mấy vậy?”
Tôi có hơi lúng túng nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười nhẹ và đáp lại:
“Em là sinh viên năm nhất ngành công nghệ thông tin khoa kĩ thuật phần mềm.”
Tôi xưng em vì lúc này anh có đeo bảng tên trước ngực.
Anh nghe xong cười với tôi:
“Hóa ra là đàn em mới vào trường, anh tên Minh, sinh viên năm hai, trên em một khóa, cũng học cùng ngành với em”.
Cứ thế hai người nói chuyện với nhau về những chuyện liên quan đến việc trong trường học, giáo viên và một số vấn đề trong học tập.
Chúng tôi nói chuyện với nhau cho đến khi trời dịu mưa là tầm khoảng gần một tiếng. Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh, là lần đầu gặp mặt nhưng anh đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc, khó quên.
Từ lần đầu gặp anh hôm đó thì không còn thấy anh nữa, tôi rất muốn gặp anh nhưng không dám mò qua lớp anh. Ngày ngày, hình bóng anh luôn in trong tâm trí tôi, khiến tôi cảm giác như mình không còn là chính mình, không thể tự điều khiển suy nghĩ của bản thân.
Nhưng rồi mọi thứ cũng đi vào quỹ đạo như cũ. Với đống bài tập và tài liệu chất như núi kia tôi dần dần quên anh, lúc đó tôi nghĩ có lẽ do tôi cảm nắng nhất thời thôi nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, tập trung vào việc học.
Có lẽ ông trời thật biết trêu đùa con người, hay nói cách khác trêu đùa con người là thú vui tao nhã của ông ý vậy! Để tôi gặp anh, cảm nắng anh, nhớ nhung anh và quên anh xong lại để anh gặp tôi lần nữa.
Lần này chúng tôi gặp nhau là ở thư viện, lúc đó tôi đang rảnh rỗi nên lên thư viện đọc sách. Đang say sưa bên những trang sách thì chiếc ghế ngồi đối diện bỗng dưng có người ngồi vào, tôi hơi nhạy cảm nên ngước lên nhìn, hóa ra là anh. Anh cười với tôi, đưa tay lên chào nhẹ. Với phép lịch sự tối thiểu của con người tôi cũng cười nhẹ và chạo lại anh.
Rồi không gian lại trờ nên im ắng, chỉ còn nghe tiếng lật sách, tiếng đi lại khẽ, tiếng xê dịch ghế ngồi… Cho đến khi trời cũng chập tối tôi mới về. Khi đó anh cũng đứng dậy, đi gần tôi, đưa tờ giấy cho tôi.
Tôi tò mò, mở ra, đó là một dòng chữ tuy không đẹp lắm nhưng nét chữ nhẹ nhàng và thanh: “Trời cũng chập tối rồi, anh sợ ma lắm, chúng ta về cùng đi”.
Tôi không phản đối, cùng anh về. Kí túc xá của tôi và anh đối diện với nhau, chỉ cách hai tối đi và một hàng cây phượng vĩ. Mùa hè đến khung cảnh nơi đây rất lãng mạng nhưng khung cảnh ấy làm tôi sau này nhớ lại cảm thấy buồn bã và chua xót.
Hai người đi cùng nhau không nói gì cả, nhưng từ sau hôm đó tôi gặp anh nhiều hơn, tiếp xúc với anh nhiều hơn… cho đến khi tôi… thích anh.
Ngày hôm đó chúng tôi hẹn nhau đi chơi, anh nói anh rủ thêm một người bạn, tôi cũng đồng ý với anh. Cho đến khi buổi hẹn bắt đầu, anh cùng người bạn đó đến. Lúc này đây, tôi chỉ ước gì mình chưa từng đồng ý đi chơi với anh.
Từ xa, tôi thấy anh và cô gái đó nắm tay nhau thân mật, nhưng lúc đó trong đầu tôi chỉ hy vọng họ chỉ là bạn bè thân hoặc anh em. Rất tiếc đó chỉ là h
y vọng mong manh, khó thành, mọi thứ sụp đổ cho đến khi anh nói:
“Hi Như, đây là người yêu anh, cô áy tên Tâm. Có phải nhìn hai người giống nhau lắm đúng không?”
Tôi chợt nhớ đến lời anh từng nói là anh có một người bạn rất giống tôi. Phải! Giống nhau lắm, như chị em sinh đôi!
Cả buổi hẹn đó hai người đi trước, vui vẻ nói chuyện với nhau, còn tôi đi sau làm bóng đèn, suy nghĩ về chuyện giữa tôi với anh. Trong đầu tôi là hàng loạt câu nghi vấn muốn hỏi anh ngay lập tức nhưng rồi cũng không dám. Đi tầm được nữa tiếng, tôi xin phép về trước với lý do không khỏe. Thật sự sức chịu đựng của tôi vậy là quá đủ, nửa tiếng là quá đủ.
Sau lần gặp đó tôi cố gắng trốn tránh anh. Nhưng có trốn đến đâu vẫn phải đụng mặt nhau. Lần đó chỉ là vô tình toi gặp anh dưới hàng phượng phĩ trước kí túc xá. Anh hỏi có phải tôi trốn tránh anh không, lúc đó tôi liền phủ nhận nhưng cuối cùng cũng không thể trốn tránh. Đến bước đường cùng rồi, tôi lấy hết can đảm hỏi anh:
“Từ trước đến giờ anh xem em là gì?”
“Anh xem em như một người bạn thân” anh bình tĩnh trả lời.
Tôi không nói gì, chỉ cười nhạt rồi quay vào trong phòng, nằm úp mặt vô gối. Cứ thế mà nước mắt nhẹ nhàng tràn ra khóe mắt. Tôi khóc không phải vì anh không đáp trả tình cảm của tôi, mà tôi khóc vì cảm giác như anh quen tôi, quan tâm tôi chì vì tôi giống người yêu anh ấy.
Có lẽ với anh, tôi chỉ như một người bạn, hay hơn thế nữa là người em gái. Còn với tôi, anh là cả bầu trời, là ánh sáng của tôi.
Nhưng… anh đã khước từ tôi, ngăn tôi không thể bước thêm bước nữa với anh. Nếu vậy tôi cũng không bước tiếp nữa, từ bỏ anh, quay đầu lại.
Từ hôm đó, dường như tôi bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh, anh đến tìm thì không thấy tôi, đứng đợi tôi dưới kí túc xá cũng không thấy…
Cứ thế mà tôi trốn tránh anh được cho đến khi tôi học sang năm hai. Lần đó chúng tôi gặp nhau là ở buổi tiệc sinh nhật của bạn tôi, thật không ngờ bạn tôi và bạn anh là người yêu của nhau, chính vì vậy mà mới có cuộc gặp gỡ không chuẩn bị trước như lúc này.
Mọi người sắp xếp ngồi với nhau sao mà một hồi tôi ngồi với anh. Nhưng hai người ngồi im, không nói gì, cho đến khi mấy ông uống say nhèm, bọn con gái phải đưa về. Vì nhà trường quy định không cho phép uống rượu bia nên bọn tôi phải lén ném mấy ổng vào một khách sạn tàn nào đó, đơn giản vì chúng tôi cũng là sinh viên nghèo, không đủ tiền để thuê ba sao hay năm sao cho mấy ổng ngủ.
Trên đường lôi anh về khách sạn, anh cứ lèm bèm. Tôi đại khái hiểu được phần nào vấn đề là người yêu anh và anh đã chia tay chỉ vì hai người không hợp. Tôi không nói gì, chỉ im lặng đưa anh về khách sạn.
Cứ thế cho đến khi đưa anh đến nơi, tôi cùng bọn con gái về kí túc xá, trong đầu tôi vẫn còn băn khoăn về câu nói:
“Như! Làm người yêu anh được không?”
Tôi có cảm giác anh chỉ xem tôi như là người thay thế, tôi buồn lắm, buồn vì anh đối xử với tôi như vậy. nhưng rồi tôi chỉ nghĩ có lẽ là do anh say nên mới nói như vậy. Gạt qua mọi chuyện, tôi đắp chăn ngủ.
Sáng hôm sau, lúc tôi chuẩn bị đi học, tôi lại gặp anh dưới hàng phượng vĩ, tôi bước lại gần anh, cười nhẹ và chào anh. Bỗng dưng anh nói:
“Em suy nghĩ thế nào rồi? Em có đồng ý làm người yêu anh không?”
Lúc đó tôi rất muốn từ chối nhưng không hiểu sao tôi lại gật đầu. Và rồi… tôi với anh trờ thành người yêu của nhau. Anh quan tâm và chăm sóc tôi rất nhiều, hơn cả lúc trước. Khi đó tôi cứ ngỡ anh yêu tôi thật lòng.
Cũng từ hôm đó, tôi cố gắng biến mình giống với người yêu cũ của anh, dù biết có thể sẽ chỉ là cái bóng nhưng tôi vẫn cam chịu. Vì trong mắt anh tôi thấy được sự tìm tòi bóng dáng người yêu cũ anh trong tôi.
Mỗi ngày, chúng tôi đều vui vẻ đi học cùng nhau, về cùng nhau, đi chơi cùng nhau… nói chung là lúc nào ra ngoài cũng dính như sam, làm mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng… cho đến một ngày…
Đó là vào ngày lễ ra trường của anh, sau ngày hôm đó, anh đã không còn là học sinh sinh viên mà trở thành một người công dân thực sự, một người lớn trưởng thành và cũng là ngày chúng tôi không thể nắm tay nhau đi hết đoạn đường.
Lúc buổi lễ kết thúc, chúng tôi hẹn nhau ra hàng phượng vĩ trước kí túc xá, trong đầu tôi cứ nghĩ ra những điều lãng mạn như trong các tiểu thuyết ngôn tình tôi thường hay đọc. Tôi nghĩ đến một buổi kỉ niệm ngày chúng tôi yêu nhau, hay xa hơn là kiểu đợi em ra trường anh ổn định công việc chúng ta kết hôn… nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi và mọi thứ bị phá vỡ khi anh nói:
“Chúng ta chia tay đi!”
Tôi bàng hoàng khi anh nói vậy. Tôi cố gắng hỏi: “Tại sao?”
Anh điềm tĩnh trả lời:
“Vì cô ấy đã quay về và chuyện ngày trước chia tay vì cô ấy cần phải từ bỏ tình cảm để đi du học”.
Lúc này tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với anh:
“Rõ ràng em vì anh mà cố gặng vậy tại sao anh vẫn không quên được cô ấy?”
Và cũng chỉ một câu khiến tôi trở thành một kẻ thay thế:
“Xin lỗi, anh không thể… vì em không phải cô ấy!”
Lúc đó tôi rất muốn gào thét lên nói với anh rằng tôi yêu anh, tôi nguyện vì anh làm tất cả nhưng… tôi đã không làm vậy, một phần vì tôi vẫn còn muốn giữ cho mình lòng tự trọng cuối cùng, một phần vì từ xa có tiếng nói nhẹ nhàng phát lên:
“Anh Minh!”
Không cần nhìn tôi cũng biết là ai, tôi cười nhẹ mà bước đi. Hôm đó trời mưa to, bắt đầu bằng một cơn mưa, xóa sạch mọi chuyện cũng bằng cơn mưa.
Anh biết không? Người vì sự nghiệp mình mà bỏ anh lại thì anh sẵn sàng từ bỏ tôi để về bên cô ấy. Còn tôi, sẵn sàng bỏ cả sự nghiệp, bỏ cả chính mình chỉ để ở bên anh nhưng cuối cùng đơn giản vì tôi không phải cô ấy nên anh bỏ tôi mà đi. Đáng lẽ tôi có thể nhận học bổng đi du học nhưng tôi vì anh mà bỏ qua cơ hội quý của mình.
Từ hôm đó, chúng tôi bước qua nhau như người xa lạ, tôi không ngoảnh mặt lại nhìn anh và cũng hy vọng anh không ngoảnh mặt lại nhìn tôi. Tôi yêu anh nhưng cũng ghét anh! Là tôi đáng thương hay đáng trách? Là tôi vô tình hay người bội bạc? Mọi thứ không còn quan trọng, với tôi, anh chỉ là… thanh xuân đã qua.
Sau tất cả những gì tôi cố gắng làm vì anh để rồi nhận lại là một câu:
“Xin lỗi, anh không thể… vì em không phải cô ấy!”
Tôi đau lòng lắm, nhưng… tôi đã không khóc mà nở một nụ cười chua chát. Một mình tôi che mù đi trong mưa, nhìn bóng mình mà tự cảm thấy mình cô độc và đáng thương.
Bỗng dưng tôi nhớ đến câu nói trong truyện “Mê tình” của Kim Tuyến (Mẹ ghẻ):
“Thương cho hắn hay thương cho nàng, thương cho một đời cố chấp vì người, hay thương cho kẻ vì yêu một người đến cố chấp?”
Vì để được ở bên anh, được anh yêu tôi như anh yêu cô ấy mà tôi bất chấp thay đổi, cố gắng biến mình giống cô ấy, nhưng rồi tôi chỉ là cái bóng của cô ấy trong tim anh. Và bỗng dưng tôi thấy mình thật ngu ngốc! Nghĩ về những chuyện vì anh làm, nhưng chuyện hai chúng ta cùng trải mà qua mà khinh thường bản thân!
…
Đời người con gái có mấy lần thanh xuân? Nhưng thanh xuân đó của tôi đã lỡ dành trọn cho anh.
Năm nó, tôi gặp anh khi mới là sinh viên năm nhất, chúng ta cùng học chung trường đại học, anh là đàn anh năm hai, khá nổi trong trường, còn tôi thì không có gì nổi bật.
Ngày chúng ta găp nhau ngoài trời mưa rất to, hai ta cùng trú trong mái hiên để đợi mưa dịu đi rồi về kí túc xá vì cả hai không mang dù gì cả. Cứ thế mà tôi đứng cạnh anh, không nói gì, chỉ nghe tiếng thở nhẹ, đều của cả hai và tiếng mưa rơi ngoài kia. Bầu không gian im ắng đến ớn lạnh. Bỗng nhiên anh quay qua cười nói chuyện với tôi:
“Hi, chào bạn, bạn là sinh viên năm mấy vậy?”
Tôi có hơi lúng túng nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười nhẹ và đáp lại:
“Em là sinh viên năm nhất ngành công nghệ thông tin khoa kĩ thuật phần mềm.”
Tôi xưng em vì lúc này anh có đeo bảng tên trước ngực.
Anh nghe xong cười với tôi:
“Hóa ra là đàn em mới vào trường, anh tên Minh, sinh viên năm hai, trên em một khóa, cũng học cùng ngành với em”.
Cứ thế hai người nói chuyện với nhau về những chuyện liên quan đến việc trong trường học, giáo viên và một số vấn đề trong học tập.
Chúng tôi nói chuyện với nhau cho đến khi trời dịu mưa là tầm khoảng gần một tiếng. Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh, là lần đầu gặp mặt nhưng anh đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc, khó quên.
Từ lần đầu gặp anh hôm đó thì không còn thấy anh nữa, tôi rất muốn gặp anh nhưng không dám mò qua lớp anh. Ngày ngày, hình bóng anh luôn in trong tâm trí tôi, khiến tôi cảm giác như mình không còn là chính mình, không thể tự điều khiển suy nghĩ của bản thân.
Nhưng rồi mọi thứ cũng đi vào quỹ đạo như cũ. Với đống bài tập và tài liệu chất như núi kia tôi dần dần quên anh, lúc đó tôi nghĩ có lẽ do tôi cảm nắng nhất thời thôi nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, tập trung vào việc học.
Có lẽ ông trời thật biết trêu đùa con người, hay nói cách khác trêu đùa con người là thú vui tao nhã của ông ý vậy! Để tôi gặp anh, cảm nắng anh, nhớ nhung anh và quên anh xong lại để anh gặp tôi lần nữa.
Lần này chúng tôi gặp nhau là ở thư viện, lúc đó tôi đang rảnh rỗi nên lên thư viện đọc sách. Đang say sưa bên những trang sách thì chiếc ghế ngồi đối diện bỗng dưng có người ngồi vào, tôi hơi nhạy cảm nên ngước lên nhìn, hóa ra là anh. Anh cười với tôi, đưa tay lên chào nhẹ. Với phép lịch sự tối thiểu của con người tôi cũng cười nhẹ và chạo lại anh.
Rồi không gian lại trờ nên im ắng, chỉ còn nghe tiếng lật sách, tiếng đi lại khẽ, tiếng xê dịch ghế ngồi… Cho đến khi trời cũng chập tối tôi mới về. Khi đó anh cũng đứng dậy, đi gần tôi, đưa tờ giấy cho tôi.
Tôi tò mò, mở ra, đó là một dòng chữ tuy không đẹp lắm nhưng nét chữ nhẹ nhàng và thanh: “Trời cũng chập tối rồi, anh sợ ma lắm, chúng ta về cùng đi”.
Tôi không phản đối, cùng anh về. Kí túc xá của tôi và anh đối diện với nhau, chỉ cách hai tối đi và một hàng cây phượng vĩ. Mùa hè đến khung cảnh nơi đây rất lãng mạng nhưng khung cảnh ấy làm tôi sau này nhớ lại cảm thấy buồn bã và chua xót.
Hai người đi cùng nhau không nói gì cả, nhưng từ sau hôm đó tôi gặp anh nhiều hơn, tiếp xúc với anh nhiều hơn… cho đến khi tôi… thích anh.
Ngày hôm đó chúng tôi hẹn nhau đi chơi, anh nói anh rủ thêm một người bạn, tôi cũng đồng ý với anh. Cho đến khi buổi hẹn bắt đầu, anh cùng người bạn đó đến. Lúc này đây, tôi chỉ ước gì mình chưa từng đồng ý đi chơi với anh.
Từ xa, tôi thấy anh và cô gái đó nắm tay nhau thân mật, nhưng lúc đó trong đầu tôi chỉ hy vọng họ chỉ là bạn bè thân hoặc anh em. Rất tiếc đó chỉ là h
y vọng mong manh, khó thành, mọi thứ sụp đổ cho đến khi anh nói:
“Hi Như, đây là người yêu anh, cô áy tên Tâm. Có phải nhìn hai người giống nhau lắm đúng không?”
Tôi chợt nhớ đến lời anh từng nói là anh có một người bạn rất giống tôi. Phải! Giống nhau lắm, như chị em sinh đôi!
Cả buổi hẹn đó hai người đi trước, vui vẻ nói chuyện với nhau, còn tôi đi sau làm bóng đèn, suy nghĩ về chuyện giữa tôi với anh. Trong đầu tôi là hàng loạt câu nghi vấn muốn hỏi anh ngay lập tức nhưng rồi cũng không dám. Đi tầm được nữa tiếng, tôi xin phép về trước với lý do không khỏe. Thật sự sức chịu đựng của tôi vậy là quá đủ, nửa tiếng là quá đủ.
Sau lần gặp đó tôi cố gắng trốn tránh anh. Nhưng có trốn đến đâu vẫn phải đụng mặt nhau. Lần đó chỉ là vô tình toi gặp anh dưới hàng phượng phĩ trước kí túc xá. Anh hỏi có phải tôi trốn tránh anh không, lúc đó tôi liền phủ nhận nhưng cuối cùng cũng không thể trốn tránh. Đến bước đường cùng rồi, tôi lấy hết can đảm hỏi anh:
“Từ trước đến giờ anh xem em là gì?”
“Anh xem em như một người bạn thân” anh bình tĩnh trả lời.
Tôi không nói gì, chỉ cười nhạt rồi quay vào trong phòng, nằm úp mặt vô gối. Cứ thế mà nước mắt nhẹ nhàng tràn ra khóe mắt. Tôi khóc không phải vì anh không đáp trả tình cảm của tôi, mà tôi khóc vì cảm giác như anh quen tôi, quan tâm tôi chì vì tôi giống người yêu anh ấy.
Có lẽ với anh, tôi chỉ như một người bạn, hay hơn thế nữa là người em gái. Còn với tôi, anh là cả bầu trời, là ánh sáng của tôi.
Nhưng… anh đã khước từ tôi, ngăn tôi không thể bước thêm bước nữa với anh. Nếu vậy tôi cũng không bước tiếp nữa, từ bỏ anh, quay đầu lại.
Từ hôm đó, dường như tôi bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh, anh đến tìm thì không thấy tôi, đứng đợi tôi dưới kí túc xá cũng không thấy…
Cứ thế mà tôi trốn tránh anh được cho đến khi tôi học sang năm hai. Lần đó chúng tôi gặp nhau là ở buổi tiệc sinh nhật của bạn tôi, thật không ngờ bạn tôi và bạn anh là người yêu của nhau, chính vì vậy mà mới có cuộc gặp gỡ không chuẩn bị trước như lúc này.
Mọi người sắp xếp ngồi với nhau sao mà một hồi tôi ngồi với anh. Nhưng hai người ngồi im, không nói gì, cho đến khi mấy ông uống say nhèm, bọn con gái phải đưa về. Vì nhà trường quy định không cho phép uống rượu bia nên bọn tôi phải lén ném mấy ổng vào một khách sạn tàn nào đó, đơn giản vì chúng tôi cũng là sinh viên nghèo, không đủ tiền để thuê ba sao hay năm sao cho mấy ổng ngủ.
Trên đường lôi anh về khách sạn, anh cứ lèm bèm. Tôi đại khái hiểu được phần nào vấn đề là người yêu anh và anh đã chia tay chỉ vì hai người không hợp. Tôi không nói gì, chỉ im lặng đưa anh về khách sạn.
Cứ thế cho đến khi đưa anh đến nơi, tôi cùng bọn con gái về kí túc xá, trong đầu tôi vẫn còn băn khoăn về câu nói:
“Như! Làm người yêu anh được không?”
Tôi có cảm giác anh chỉ xem tôi như là người thay thế, tôi buồn lắm, buồn vì anh đối xử với tôi như vậy. nhưng rồi tôi chỉ nghĩ có lẽ là do anh say nên mới nói như vậy. Gạt qua mọi chuyện, tôi đắp chăn ngủ.
Sáng hôm sau, lúc tôi chuẩn bị đi học, tôi lại gặp anh dưới hàng phượng vĩ, tôi bước lại gần anh, cười nhẹ và chào anh. Bỗng dưng anh nói:
“Em suy nghĩ thế nào rồi? Em có đồng ý làm người yêu anh không?”
Lúc đó tôi rất muốn từ chối nhưng không hiểu sao tôi lại gật đầu. Và rồi… tôi với anh trờ thành người yêu của nhau. Anh quan tâm và chăm sóc tôi rất nhiều, hơn cả lúc trước. Khi đó tôi cứ ngỡ anh yêu tôi thật lòng.
Cũng từ hôm đó, tôi cố gắng biến mình giống với người yêu cũ của anh, dù biết có thể sẽ chỉ là cái bóng nhưng tôi vẫn cam chịu. Vì trong mắt anh tôi thấy được sự tìm tòi bóng dáng người yêu cũ anh trong tôi.
Mỗi ngày, chúng tôi đều vui vẻ đi học cùng nhau, về cùng nhau, đi chơi cùng nhau… nói chung là lúc nào ra ngoài cũng dính như sam, làm mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng… cho đến một ngày…
Đó là vào ngày lễ ra trường của anh, sau ngày hôm đó, anh đã không còn là học sinh sinh viên mà trở thành một người công dân thực sự, một người lớn trưởng thành và cũng là ngày chúng tôi không thể nắm tay nhau đi hết đoạn đường.
Lúc buổi lễ kết thúc, chúng tôi hẹn nhau ra hàng phượng vĩ trước kí túc xá, trong đầu tôi cứ nghĩ ra những điều lãng mạn như trong các tiểu thuyết ngôn tình tôi thường hay đọc. Tôi nghĩ đến một buổi kỉ niệm ngày chúng tôi yêu nhau, hay xa hơn là kiểu đợi em ra trường anh ổn định công việc chúng ta kết hôn… nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi và mọi thứ bị phá vỡ khi anh nói:
“Chúng ta chia tay đi!”
Tôi bàng hoàng khi anh nói vậy. Tôi cố gắng hỏi: “Tại sao?”
Anh điềm tĩnh trả lời:
“Vì cô ấy đã quay về và chuyện ngày trước chia tay vì cô ấy cần phải từ bỏ tình cảm để đi du học”.
Lúc này tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với anh:
“Rõ ràng em vì anh mà cố gặng vậy tại sao anh vẫn không quên được cô ấy?”
Và cũng chỉ một câu khiến tôi trở thành một kẻ thay thế:
“Xin lỗi, anh không thể… vì em không phải cô ấy!”
Lúc đó tôi rất muốn gào thét lên nói với anh rằng tôi yêu anh, tôi nguyện vì anh làm tất cả nhưng… tôi đã không làm vậy, một phần vì tôi vẫn còn muốn giữ cho mình lòng tự trọng cuối cùng, một phần vì từ xa có tiếng nói nhẹ nhàng phát lên:
“Anh Minh!”
Không cần nhìn tôi cũng biết là ai, tôi cười nhẹ mà bước đi. Hôm đó trời mưa to, bắt đầu bằng một cơn mưa, xóa sạch mọi chuyện cũng bằng cơn mưa.
Anh biết không? Người vì sự nghiệp mình mà bỏ anh lại thì anh sẵn sàng từ bỏ tôi để về bên cô ấy. Còn tôi, sẵn sàng bỏ cả sự nghiệp, bỏ cả chính mình chỉ để ở bên anh nhưng cuối cùng đơn giản vì tôi không phải cô ấy nên anh bỏ tôi mà đi. Đáng lẽ tôi có thể nhận học bổng đi du học nhưng tôi vì anh mà bỏ qua cơ hội quý của mình.
Từ hôm đó, chúng tôi bước qua nhau như người xa lạ, tôi không ngoảnh mặt lại nhìn anh và cũng hy vọng anh không ngoảnh mặt lại nhìn tôi. Tôi yêu anh nhưng cũng ghét anh! Là tôi đáng thương hay đáng trách? Là tôi vô tình hay người bội bạc? Mọi thứ không còn quan trọng, với tôi, anh chỉ là… thanh xuân đã qua.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Vì em không phải cô ấy,Lúc chúng ta gặp nhau là trời mưa,lúc chúng lướt qua nhau như người xa lạ
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!