Hoa Anh Đào của năm ấy
Đỗ Phương Lam | Chat Online | |
27/02/2019 23:00:43 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
109 lượt xem
- * Thanh xuân của tôi, vốn dĩ không có em (Truyện ngắn)
- * Vì em không phải cô ấy (Truyện ngắn)
- * Một ước mơ (Truyện ngắn)
- * Mong là giấc mơ (Truyện ngắn)
Hoa anh đào ! Anh nhớ em...
Hoa anh đào ! Anh cần em...
Hoa anh đào ! Anh yêu em...
Tiếng vọng của người đàn ông giữa rừng đào.
-------
Cô là Sakura Yamamoto, sinh viên người Nhật.
Anh là Hà Nhất Định, sinh viên đến từ Việt Nam.
Anh và cô học cùng trường, cùng lớp.
Cô thích anh, anh biết !
Anh là hot boy bóng rỗ của trường.
Cô là cô ngốc với cặp kính cận dày cộp.
Anh không thích cô, thậm chí rất ghét, cô biết !
Vì mẹ cô là kẻ phá hoại gia đình anh, cướp chồng của mẹ anh, cướp ba cử anh. Nên anh mới hận cô.
Chuyện này cô không biết.
------
Sau một trận đấu mệt mỏi, Hà Nhất Định mồ hôi nhễ nhại thả mình trên đám cỏ xanh mượt, anh khẽ nhắm mắt, hít một hơi của không khí trong lành.
- Bạn học Hà... bạn có mệt không ? - Sakura Yamamoto rụt rè ngồi cạnh anh.
Anh nhắm mắt lại, lạnh lùng không trả lời.
- Khăn... khăn đây, cậu lau mặt đi... - Cô ngại ngùng rút ra chiếc khăn tay thêu hoa anh đào xinh đẹp đưa cho anh.
Anh chợt ngồi bật dậy, mặt lạnh tanh nhận lấy chiếc khăn. Anh hung hăn lau sạch mồ hôi trên mặt, sau đó đứng dậy, vứt luôn chiếc khăn vào mặt cô lạnh lùng bước đi.
Cô mỉm cười nhìn theo.
------
Lại một trận đấu bóng.
- Bạn học Hà... nước... nước đây.... - Cô rụt rè đưa chai nước suối cho anh.
Anh lạnh lùng nhận lấy uống một hơi, sau đó anh bước đến gần Sakura, đổ hết toàn bộ số nước còn lại lên đầu cô. Cô ngây người, anh lạnh lùng nói.
- Đừng lãng phí nước.
Nói xong anh bước đi.
Cô mỉm cười nhìn theo.
-----
Hôm nay là sinh nhật của anh.
Cô vui vẻ vào bếp làm bánh gato, anh rất thích ăn loại bánh này.
Mất cả mấy tiếng đồng hồ ở trong bếp, tay chân mặt mày đều dính bột, bên tay trái còn bị bỏng một mảng đỏ.
Đây là lần đầu tiên cô làm bánh !
Cô mỉm cười bước đến phòng trong kí túc xá của anh, định gõ cửa thì bên trong phát ra tiếng hát của một cô gái.
- Happy birthday to you, happy birthday to you...
Cô ngạc nhiên đưa mắt nhìn vào khe cửa, anh đang thổi nến cùng một cô gái xinh đẹp.
Cô cúi đầu đặt bánh gato xuống, sau đó mỉm cười nhìn anh bước đi.
Ngày hôm sau
Anh bước ra khỏi phòng, không mấy ngạc nhiên nhìn cái bánh, anh lấy chân đá nó đi.
Và cô đã nhìn thấy.
Cô mỉm cười nhìn anh.
-------
Hôm nay có một trận đấu bóng quyết liệt xảy ra. Đội khiêu chiến chơi xấu, bọn họ cố ý rắc bột ớt vào mắt anh, đội anh thua. Anh được đưa đến bệnh viện gấp vì đôi mắt cứ đau nhức liên hồi.
Cô sợ hãi chạy đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói, giác mạc của anh đã bị tổn hại rất nặng, cần thay giác mạc gấp nếu không có thể anh sẽ phải mù cả đời.
Cô bất chấp sự ngăn cản của gia đình, chạy đến hiến giác mạc cho anh. Thật may mắn, giác mạc của cô rất hợp để cấy ghép vào mắt của anh.
Từ đó, cô chính thức mù cả hai mắt.
Cô cũng không đến trường được nữa.
------
Anh xuất viện và trở về với đôi mắt sáng rực, vẫn chưa biết người hiến giác mạc cho mình là ai. Và anh cũng không muốn biết.
Hôm nay anh lại đấu bóng rỗ, thắng vinh quang.
Mồ hôi lấm tấm trên mặt và ướt hết cả phần áo phía sau. Anh mệt mỏi thả mình xuống đám cỏ, mơ mơ màng màng.
"Bạn học Hà.... khăn đây. "
"Bạn học Hà... nước đây. "
Anh giật mình bật dậy, định đưa tay ra lấy thì chợt nhận ra mình bị ảo giác. Anh vỗ vỗ trán vài cái sau đó bước đi.
Cô vẫn mỉm cười nhìn theo.
-------
Lại một trận đấu kịch liệt.
Anh uể oải bước đến ghế, lấy chai nước suối, anh uống hết một hơi.
"Bạn học Hà... đưa tớ cầm giúp cho. "
Anh đột nhiên hất mạnh chai nước xuống đất, sau đó lại nhận ra mình bị ảo giác.
"Cô ngốc sao dạo này không đến nhỉ ? Hừ, đỡ phiền phức. "
Anh gạt bỏ suy nghĩ về cô, nhanh chóng bước về.
Cô vẫn mỉm cười nhìn theo.
--------
Nửa năm sau đó, ngày nào anh cũng nhớ đến cô. Nhớ cô bé ngốc ngày nào cũng đến đưa nước cho mình.
Mỗi lần tập bóng xong, đều có một chai nước và chiếc khăn thêu hoa anh đào ở đó, anh biết chắc là cô để. Nhưng tại sao cô lại trốn tránh anh ?
Một ngày, sau khi luyện tập xong, anh chạy nấp vào phía sau bụi cỏ. Anh cứng đờ nhìn cô gái mù cầm gậy chỉ đường, là cô ngốc !
Thì ra cô ngốc Sakura là người hiến giác mạc cho anh.
Anh chợt cảm thấy xót xa.
Người có lỗi không phải cô, là mẹ cô, sao anh có thể mù quáng mà hận một mình cô được.
Anh chạy đến nắm lấy tay cô, anh nói xin lỗi.
Cô mỉm cười lắc đầu không trả lời.
Nửa năm còn lại, ngày nào anh cũng đến với cô, quan tâm cô, chăm sóc cô, cô mừng như điên.
Sau đó, anh cầu hôn cô...
Nhưng cô lại sợ sẽ gây phiền cho anh...
Anh tức giận ôm chầm lấy cô, anh hứa sẽ chăm sóc cô cả đời.
Cô khẽ đồng ý.
------
Sau khi lấy cô, anh đi sớm về khuya, hoàn toàn không quan tâm sóc cô như lời từng hứa.
Rồi một ngày, anh dẫn một cô gái xinh đẹp về.
Cô mù vẫn biết, nhưng cũng không nói gì.
Thời gian cô ta ở nhà với anh ngày càng nhiều, anh nói với cô ta anh sẽ ly hôn với cô, sớm thôi.
Rồi ngày đó cũng đến...
- Đây, giấy ly hôn cô kí vào rồi đi đi.
- Nhưng em... - cô rụt rè cúi đầu, cô mù mà, làm sao biết kí ở đâu.
- Thôi thôi, đây, kí vào ! - Anh hung hăn nắm chặc tay cô, bắt cô kí vào.
Anh đuổi cô ra ngoài.
Cô biết rồi cũng sẽ có ngày này.
Anh không yêu cô.
Cô biết.
Anh hận cô.
Cô biết.
Nhưng chỉ cần cô yêu anh, cô tin anh sẽ thay đổi.
Anh không thay đổi, vẫn còn rất hận cô.
--------
Lại một năm nữa trôi qua.
Ngày kia, mẹ anh có tìm đến cô. Mẹ anh quỳ xuống, bật khóc, bà nói anh bị bệnh tim, sắp không được rồi. Cần một quả tim mới. Tim cô, rất hợp với anh.
Anh phát hiện ra căn bệnh này từ rất lâu rồi, anh ly hôn với cô cũng chỉ vì không muốn cô đau khổ.
Chứng tỏ, anh... cũng yêu cô.
Biết được điều này, cô vui lắm. Có chết cũng không hối tiếc...
Cô vui vẻ gật đầu.
--------
Đôi mắt cho anh.
Trái tim này cô cũng cho anh nốt.
Trong mơ, từ đôi mắt của cô, anh thấy cô bật khóc.
Trong mơ, từ trái tim của cô, anh thấy cô đang đau khổ.
Trong mơ, anh lại thấy cô đang mỉm cười nhìn anh.
Cánh hoa anh đào rơi trên vai anh.
Anh ghét nụ cười của cô.
Cô vẫn mỉm cười, cười trong di ảnh...
Đợi đến lúc anh biết mình yêu cô, thì lại phát hiện ra căn bệnh tim đang chuyển biến nặng.
Đợi đến lúc cô biết anh yêu mình, thì đến lúc cô đã phải rời xa anh...
-----
Hoa Anh Đào của năm ấy, nở rộ khắp một vùng.
Hoa anh đào ! Anh cần em...
Hoa anh đào ! Anh yêu em...
Tiếng vọng của người đàn ông giữa rừng đào.
-------
Cô là Sakura Yamamoto, sinh viên người Nhật.
Anh là Hà Nhất Định, sinh viên đến từ Việt Nam.
Anh và cô học cùng trường, cùng lớp.
Cô thích anh, anh biết !
Anh là hot boy bóng rỗ của trường.
Cô là cô ngốc với cặp kính cận dày cộp.
Anh không thích cô, thậm chí rất ghét, cô biết !
Vì mẹ cô là kẻ phá hoại gia đình anh, cướp chồng của mẹ anh, cướp ba cử anh. Nên anh mới hận cô.
Chuyện này cô không biết.
------
Sau một trận đấu mệt mỏi, Hà Nhất Định mồ hôi nhễ nhại thả mình trên đám cỏ xanh mượt, anh khẽ nhắm mắt, hít một hơi của không khí trong lành.
- Bạn học Hà... bạn có mệt không ? - Sakura Yamamoto rụt rè ngồi cạnh anh.
Anh nhắm mắt lại, lạnh lùng không trả lời.
- Khăn... khăn đây, cậu lau mặt đi... - Cô ngại ngùng rút ra chiếc khăn tay thêu hoa anh đào xinh đẹp đưa cho anh.
Anh chợt ngồi bật dậy, mặt lạnh tanh nhận lấy chiếc khăn. Anh hung hăn lau sạch mồ hôi trên mặt, sau đó đứng dậy, vứt luôn chiếc khăn vào mặt cô lạnh lùng bước đi.
Cô mỉm cười nhìn theo.
------
Lại một trận đấu bóng.
- Bạn học Hà... nước... nước đây.... - Cô rụt rè đưa chai nước suối cho anh.
Anh lạnh lùng nhận lấy uống một hơi, sau đó anh bước đến gần Sakura, đổ hết toàn bộ số nước còn lại lên đầu cô. Cô ngây người, anh lạnh lùng nói.
- Đừng lãng phí nước.
Nói xong anh bước đi.
Cô mỉm cười nhìn theo.
-----
Hôm nay là sinh nhật của anh.
Cô vui vẻ vào bếp làm bánh gato, anh rất thích ăn loại bánh này.
Mất cả mấy tiếng đồng hồ ở trong bếp, tay chân mặt mày đều dính bột, bên tay trái còn bị bỏng một mảng đỏ.
Đây là lần đầu tiên cô làm bánh !
Cô mỉm cười bước đến phòng trong kí túc xá của anh, định gõ cửa thì bên trong phát ra tiếng hát của một cô gái.
- Happy birthday to you, happy birthday to you...
Cô ngạc nhiên đưa mắt nhìn vào khe cửa, anh đang thổi nến cùng một cô gái xinh đẹp.
Cô cúi đầu đặt bánh gato xuống, sau đó mỉm cười nhìn anh bước đi.
Ngày hôm sau
Anh bước ra khỏi phòng, không mấy ngạc nhiên nhìn cái bánh, anh lấy chân đá nó đi.
Và cô đã nhìn thấy.
Cô mỉm cười nhìn anh.
-------
Hôm nay có một trận đấu bóng quyết liệt xảy ra. Đội khiêu chiến chơi xấu, bọn họ cố ý rắc bột ớt vào mắt anh, đội anh thua. Anh được đưa đến bệnh viện gấp vì đôi mắt cứ đau nhức liên hồi.
Cô sợ hãi chạy đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói, giác mạc của anh đã bị tổn hại rất nặng, cần thay giác mạc gấp nếu không có thể anh sẽ phải mù cả đời.
Cô bất chấp sự ngăn cản của gia đình, chạy đến hiến giác mạc cho anh. Thật may mắn, giác mạc của cô rất hợp để cấy ghép vào mắt của anh.
Từ đó, cô chính thức mù cả hai mắt.
Cô cũng không đến trường được nữa.
------
Anh xuất viện và trở về với đôi mắt sáng rực, vẫn chưa biết người hiến giác mạc cho mình là ai. Và anh cũng không muốn biết.
Hôm nay anh lại đấu bóng rỗ, thắng vinh quang.
Mồ hôi lấm tấm trên mặt và ướt hết cả phần áo phía sau. Anh mệt mỏi thả mình xuống đám cỏ, mơ mơ màng màng.
"Bạn học Hà.... khăn đây. "
"Bạn học Hà... nước đây. "
Anh giật mình bật dậy, định đưa tay ra lấy thì chợt nhận ra mình bị ảo giác. Anh vỗ vỗ trán vài cái sau đó bước đi.
Cô vẫn mỉm cười nhìn theo.
-------
Lại một trận đấu kịch liệt.
Anh uể oải bước đến ghế, lấy chai nước suối, anh uống hết một hơi.
"Bạn học Hà... đưa tớ cầm giúp cho. "
Anh đột nhiên hất mạnh chai nước xuống đất, sau đó lại nhận ra mình bị ảo giác.
"Cô ngốc sao dạo này không đến nhỉ ? Hừ, đỡ phiền phức. "
Anh gạt bỏ suy nghĩ về cô, nhanh chóng bước về.
Cô vẫn mỉm cười nhìn theo.
--------
Nửa năm sau đó, ngày nào anh cũng nhớ đến cô. Nhớ cô bé ngốc ngày nào cũng đến đưa nước cho mình.
Mỗi lần tập bóng xong, đều có một chai nước và chiếc khăn thêu hoa anh đào ở đó, anh biết chắc là cô để. Nhưng tại sao cô lại trốn tránh anh ?
Một ngày, sau khi luyện tập xong, anh chạy nấp vào phía sau bụi cỏ. Anh cứng đờ nhìn cô gái mù cầm gậy chỉ đường, là cô ngốc !
Thì ra cô ngốc Sakura là người hiến giác mạc cho anh.
Anh chợt cảm thấy xót xa.
Người có lỗi không phải cô, là mẹ cô, sao anh có thể mù quáng mà hận một mình cô được.
Anh chạy đến nắm lấy tay cô, anh nói xin lỗi.
Cô mỉm cười lắc đầu không trả lời.
Nửa năm còn lại, ngày nào anh cũng đến với cô, quan tâm cô, chăm sóc cô, cô mừng như điên.
Sau đó, anh cầu hôn cô...
Nhưng cô lại sợ sẽ gây phiền cho anh...
Anh tức giận ôm chầm lấy cô, anh hứa sẽ chăm sóc cô cả đời.
Cô khẽ đồng ý.
------
Sau khi lấy cô, anh đi sớm về khuya, hoàn toàn không quan tâm sóc cô như lời từng hứa.
Rồi một ngày, anh dẫn một cô gái xinh đẹp về.
Cô mù vẫn biết, nhưng cũng không nói gì.
Thời gian cô ta ở nhà với anh ngày càng nhiều, anh nói với cô ta anh sẽ ly hôn với cô, sớm thôi.
Rồi ngày đó cũng đến...
- Đây, giấy ly hôn cô kí vào rồi đi đi.
- Nhưng em... - cô rụt rè cúi đầu, cô mù mà, làm sao biết kí ở đâu.
- Thôi thôi, đây, kí vào ! - Anh hung hăn nắm chặc tay cô, bắt cô kí vào.
Anh đuổi cô ra ngoài.
Cô biết rồi cũng sẽ có ngày này.
Anh không yêu cô.
Cô biết.
Anh hận cô.
Cô biết.
Nhưng chỉ cần cô yêu anh, cô tin anh sẽ thay đổi.
Anh không thay đổi, vẫn còn rất hận cô.
--------
Lại một năm nữa trôi qua.
Ngày kia, mẹ anh có tìm đến cô. Mẹ anh quỳ xuống, bật khóc, bà nói anh bị bệnh tim, sắp không được rồi. Cần một quả tim mới. Tim cô, rất hợp với anh.
Anh phát hiện ra căn bệnh này từ rất lâu rồi, anh ly hôn với cô cũng chỉ vì không muốn cô đau khổ.
Chứng tỏ, anh... cũng yêu cô.
Biết được điều này, cô vui lắm. Có chết cũng không hối tiếc...
Cô vui vẻ gật đầu.
--------
Đôi mắt cho anh.
Trái tim này cô cũng cho anh nốt.
Trong mơ, từ đôi mắt của cô, anh thấy cô bật khóc.
Trong mơ, từ trái tim của cô, anh thấy cô đang đau khổ.
Trong mơ, anh lại thấy cô đang mỉm cười nhìn anh.
Cánh hoa anh đào rơi trên vai anh.
Anh ghét nụ cười của cô.
Cô vẫn mỉm cười, cười trong di ảnh...
Đợi đến lúc anh biết mình yêu cô, thì lại phát hiện ra căn bệnh tim đang chuyển biến nặng.
Đợi đến lúc cô biết anh yêu mình, thì đến lúc cô đã phải rời xa anh...
-----
Hoa Anh Đào của năm ấy, nở rộ khắp một vùng.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!