Ngàn năm... ta vẫn chờ
Đỗ Phương Lam | Chat Online | |
28/02/2019 17:55:17 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
135 lượt xem
- * Tớ thích cậu (Truyện ngắn)
- * Nỗi buồn mang tên cậu (Truyện ngắn)
- * Ơ ! Chắc tao thích mày rồi!! (Truyện ngắn)
- * Cậu có yêu tôi không? (Truyện ngắn)
Thủy Băng kiếm tinh khiết cũng sắc lạnh trong tay Phong Quân chàng xuyên thấu qua tim ta, nhưng đó không phải điều khiến ta đau nhói. Mà chính bởi vì chàng không tin ta, chàng hận ta, hận ta đến thấu xương, điều đó mới thật sự khiến ta đau đớn tột cùng, không phải một thanh kiếm, mà thể như vạn đao xuyên thủng. Ánh mắt tinh sảo của chàng nhìn ta lạnh đắng, cay nghiệt nhường nào. Ta đau lắm, rất đau... Trái tim ta như bị xé tan thành vạn mảnh, vụn nát rã nhừ. Nhưng ta không trách chàng, bởi vì... Ta yêu chàng!
Phong Quân mạnh tay rút Thủy Băng kiếm ra khỏi người ta. Máu trong tim phun ra tứ phía, những giọt li ti bám vào trên thân áo bạch y trắng xóa của chàng, khiến nó như nhuộm màu huyết đỏ. Trên đôi mắt lạnh hơn cả băng ấy cũng dính vài giọt máu ấm của ta, chàng lúc này không khác gì con linh thú thèm khát máu mà sinh tồn. Nhìn chàng đang thỏa mãn như thế, ta kìm nén nỗi đau tâm can, nghẹn ngào mà hỏi:
- Đâm ta như vậy... Chàng cảm thấy thế nào?
- Rất vui!
- Được... Chàng vui là tốt rồi...
Khoảnh khắc mà chàng phát ra hai từ "Rất vui!" lòng ta như chết lặng, nó thâm thúy như chứa hàng ngàn mũi kim nhọn châm chích vào thân thể ta, nó không khác gì thuốc độc tình làm lục phủ ngủ tạn ta tan rã, đau nhói. Ta chạnh lòng mà nói những câu vừa ý chàng, bởi ta mong rằng nếu ta làm như vậy có thể chàng sẽ được vui, sẽ được hạnh phúc bên người mà chàng yêu nhất thế gian, và cũng chính là tỷ tỷ của ta, Na Trạch. Kể ra cũng thật đáng cười, ta vì chàng hi sinh bản thân hết lần này đến lần khác, chàng chỉ vì ta đả thương tỷ tỷ mà giết ta, vết thương đó của tỷ ấy chẳng đáng kể gì cả, làm sao có thể lớn bằng vết thương lòng mà chàng đã giành cho ta chứ? Nhưng đó là điều ta cam tâm tình nguyện, ta không hối hận, cũng chẳng trách chàng, vì ta đã lựa chọn lừa dối chàng, lừa chàng suốt đời suốt kiếp...
Lúc ấy, thân thể ta không còn sức để mà trụ nữa, ta ngã gụy xuống nền điện Long Quy Tề lạnh giá. Bất chợt, ta nhìn thấy bóng người chạy vào, gọi tên ta "Na Trát!" trong rất đau thương, nhìn kĩ lại, thì ra đó Ma đế Lưu Quang của Ma giới, huynh ấy là người đối tốt nhất với ta ở lục giới này, và cũng là tri kỉ của chàng, Phong Quân. Lưu Quang chạy thật nhanh đến chỗ ta rồi đỡ ta ngồi dậy, ta tựa vào lòng huynh ấy trong cơ thể đau buốt, nhưng ánh mắt mờ ảo này vẫn không thể rời khỏi gương mặt của Phong Quân, cho dù chàng đang lạnh lùng liếc ta, cho dù ánh nhìn đó lạnh đến cùng cực, nhưng ta cảm giác được trong lòng rằng, chỉ cần nhìn chàng vui là ta đã thấy ấm lên cả bội phần rồi. Chàng lúc đó kiêu lãnh mà nhìn Lưu Quang đang lo lắng cho ta, nói:
- Huynh đến đúng lúc lắm. Ma nữ này cả gan đả thương Na Trạch, ta đã thanh lí môn hộ...
- Phong Quân! Huynh bị điên rồi ư?
- Ma nữ này quan trọng với huynh đến thế sao? Nhưng thế thì ta cũng hết cách. Ai bảo ả ta đả thương người ta yêu chứ?
- Yêu?... Hừ! Huynh hiểu thế nào là yêu ư? Huynh có biết yêu là gì không?... Chính là nữ nhân này... Chính sự hi sinh của nữ nhân này mới là yêu thật sự.
- Những lời huynh nói ta chẳng hiểu gì hết.
- Được! Hôm nay ta sẽ cho huynh biết thế nào mới là yêu.
Ta nghe đến lời này của Lưu Quang, trái tim gần nát vụn của mình như thể sắp nhảy ra ngoài. Ta lo sợ lắm, ta sợ một khi Lưu Quang nói ra tất cả, chàng ấy sẽ đau lòng, chàng sẽ áy náy biết bao, giằn vặt nhường nào. Ta không muốn thấy chàng như vậy, ta chỉ muốn chàng có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên người mà chàng yêu. Ta thà rằng bản thân tự mình ôm hết nổi đau nhảy xuống hoàng tuyền, chôn sâu nó vào cát bụi để đổi được nụ cười của chàng, ta đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Lưu Quang thường mắng ta là đồ ngốc, nghĩ lại thì ta cũng ngốc thật nhỉ, nhưng nếu cái ngốc này khiến chàng vui vẻ như thế, thì ta chấp nhận ngốc suốt cuộc đời. Khi ấy, ta cố gượng nắm chặt lấy bàn tay đang cao dần khi đứng lên của Lưu Quang, lời nói "Đừng mà..." của ta lặp đi lặp lại với niềm hi vọng, ta muốn cầu xin huynh ấy đừng nói ra, nhưng dù ta cố gắng lắc tay huynh ấy như thế nào, Lưu Quang vẫn cứ cứng đầu mà phơi bày sự thật:
- Huynh có biết nha đầu ngốc này yêu bằng cách nào không?... Lúc huynh bị Thi Xích mưu hại tranh ngôi, khi đó huynh đang cận kề cái chết, nàng ta vì giữ lại nguyên thần cho huynh mà hồn tiêu phách tán. Một chút linh khí còn sót lưu lại trong nội đan của huynh, nàng ta vì khống chế thù hận cho huynh mà tự mình hút hết ma khí trong người huynh để giờ đây rơi vào ma đạo. Tưởng rằng phục sinh trong Ma giới, nhưng nàng ta lại vì huynh...
- Đủ rồi!
Khi đó ta thật sự rất sợ, ta sợ chàng sẽ nhớ ra tất cả, ta sợ chàng sẽ đau lòng. Ta chỉ có thể trút hết hơi lực mà thét lên "Đủ rồi!" để ngăn cản Lưu Quang. Nhưng có lẽ đã quá muộn màng, chàng ấy đang nhìn ta với ánh mắt xao động, đầy áy náy và tội lỗi. Có phải chàng đang dần nhớ ra quá khứ đau khổ, đôi mắt Phong Quân không còn kiêu lãnh nữa, nó đang run run ứ lệ, nó đang đỏ dần lên, chàng đang đau khổ hay sao? Ta không muốn, ta thật sự không muốn... Hàng lệ của ta cũng không biết từ khi nào mà tuôn ra như thác, thấm đẫm gương mặt đang tái nhợt này. Nhưng dù thấy ta đau khổ như vậy, Lưu Quang vẫn không chịu ngừng lại, huynh ấy chỉ nhìn ta đang nằm khổ sở trong vũng máu tràn lan mà rơi vài giọt lệ đau xót. Huynh ấy nhìn ta như thế lại càng hận bản thân tại sao không nói ra sớm hơn, có lẽ huynh ấy cũng đang giằn vặt bản thân. Lưu Quang quay lại nhìn chàng mà giọng nghẹn ngào:
- ...Nàng ta vì huynh mà đêm nào cũng chịu phản phệ của ma khí. Nàng ta vì muốn huynh phục sinh mà vào Huyết Ma cốc để tìm Ngọc Hoàn Hồn rồi phải chịu đủ ba trăm nhát Đoạn Linh Kiếm. Huynh biết Đoạn Linh Kiếm là gì không?... Đoạn Linh Kiếm là ngọc băng kịch độc đó. Nó sẽ khiến lục phủ ngủ tạng đau đớn tột cùng, đau đến thấu xương. Nàng ta vì huynh mà dùng chân thân của mình để chứa Ngọc Hoàn Hồn. Nhưng chân thân của nàng ta là gì chứ? Chỉ là một con tiểu xà tu thành tiên chỉ mới ba trăm năm, để rồi xém chút cạn hết linh lực mà chết... Nàng ta vì huynh hi sinh nhiều như vậy, huynh có cho đây là yêu không?
- Không thể nào... Ta không tin... Huynh nói dối! Ta không tin!
- Huynh không tin?... Vậy hãy xem kĩ đây!
Lưu Quang kéo hai tay của ta lên, ta biết huynh ấy đang định làm gì, nên ta đã cố gắng lắc đầu vùng vẫy, nhưng sức ta đã cạn, cuối cùng vẫn bị huynh ấy vạch hai tay áo ra. Bao nhiêu vết sẹo của Đoạn Linh Kiếm còn chưa lành hẳn trên tay phô ra rõ mồn một trước mặt mọi người, Phong Quân nhìn ta như thể đau xót vô cùng, giọt nước mắt trong veo của chàng đã lăn dài trên má. Nhìn thấy chàng như thế, ta thật sự không biết bản thân đang vui hay đang buồn, chàng cuối cùng cũng khóc vì ta rồi, nhưng nếu như vậy há khác nào chàng sẽ rơi vào nỗi đau sâu rộng như hố đen vực thẳm cơ chứ?... Ta phải làm sao đây? Ta phải làm sao?...
Vì thấy chàng đã xiêu lòng, Na Trạch tỷ tỷ của ta đã nhất quyết phủ định. Tỷ ấy bảo chàng đừng tin lời bịa đặt, tỷ đứng bên cạnh chàng khuyên ngăn đủ điều. Ta nghe hai từ "bịa đặt" cũng cảm thấy đau lắm, ta hi sinh nhiều như thế lại xem là bịa đặt, ta dùng xương máu của bản thân để yêu chàng lại xem là bịa đặt... Ta đau vô cùng!... Nhưng ta biết nói gì đây, là chính ta lựa chọn lừa chàng, lừa chàng cả một đời. Ta đành chấp nhận thôi...
Nhưng Lưu Quang huynh ấy lại không chịu chấp nhận như ta, huynh ấy nhìn Na Trạch mà muôn phần căm phẫn, hận không thể vạn đao băm tỷ ấy ra. Lưu Quang lúc đó nghẹn ngào rưng lệ mà cay nghiệt vạch rõ:
- Còn nữa, huynh có từng thắc mắc vì sao Thi Xích dù không phải đối thủ của huynh nhưng vẫn giết được huynh không?... Chính là vì cô ta!
Lưu Quang huynh chỉ thẳng vào mặt Na Trạch, khiến tỷ ấy bấn loạn, hoang man biện giải:
- Nói láo!... Phong Quân! Chàng đừng tin hắn.
- Ngươi không còn nhớ lúc ngươi nhẫn tâm đâm Phong Quân một nhát đoạt mạng ngươi đã nói gì ư?... Ngươi nói người ngươi yêu là huynh ấy, nhưng thứ ngươi cần là quyền vị Thiên hậu chí tôn. Ngươi không nhớ ngươi đã nói huynh ấy là phế vật không còn giá trị sao?... Ta không ngờ ngươi mau quên thật đấy!
- Không! Không! Phong Quân! Chàng đừng tin hắn ta... Chàng phải tin thiếp, thiếp rất yêu chàng!
- Ta cũng nói rõ cho huynh biết. Huynh nghĩ từ trước đến giờ người huynh yêu là ả ta hay sao? Huynh có biết con tiểu xà cứu huynh vào bốn vạn năm trước là ai không?... Không phải cô ta! Mà là nha đầu ngốc Na Trát này... Vì biết huynh là Nhị điện của Thiên giới nên ả ta đã ngang nhiên cướp hết danh nghĩa ân tình của Na Trát... Sao hả? Thế huynh nghĩ người huynh yêu là ai?
- Không... Phong Quân! Chàng đừng tin hắn! Thiếp không hại chàng. Tuyệt đối không!
Đôi mắt chàng lệ tràn ướt nhòa, đỏ rực trong đau đớn mà nhìn ta. Chàng tiến về phía ta vài bước, lại ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn ta đang trong bộ dạng thảm thương, hẳn là chàng đang đau lòng lắm. Chính vì thế mà ta không muốn cho chàng biết, một mình ta nhẫn nhịn, một mình ta đau khổ là đủ rồi, cớ gì để chàng phải đau theo ta chứ? Ta yêu chàng bốn vạn năm, đau vì chàng bốn vạn năm, ta cũng đã quen rồi. Nhưng giờ đây chàng phải làm sao? Chàng sẽ phải đau khổ như ta hay sao? Ta không muốn chàng như vậy đâu... Chàng nhìn ta mà nghẹn ngào tuôn lệ, giọng run run:
- Những lời huynh ấy nói đều là thật ư?
Ta không trả lời được, cũng không muốn trả lời. Vì nếu như ta chấp nhận thì khác nào đẩy chàng vào vực thẳm vạn trượng cơ chứ. Ta chỉ có thể khóc trong đắng cay mà nhìn chàng một lần cuối. Ta sợ sau này sẽ không còn cơ hội được nhìn chàng nữa. Nhưng dù ta không nói gì thì chàng đã rất đau lòng rồi. Phong Quân dường như không màng đến mọi sự xung quanh mà nhẹ nhàng ôm ta vào lòng. Đầu ta tựa vào trước ngực chàng, nhịp đập con tim của chàng ta nghe rất rõ, cũng cảm thấy vô cùng ấm áp. Tử thần đại nhân, một chút thôi, chỉ một chút thôi cũng được, hãy để ta được ở bên cạnh chàng, nghe được nhịp đập sinh tồn của chàng, cảm nhận sự ấm áp mà chàng dành cho ta, cho dù không biết đó là tình yêu thật sự hay là lòng thương hại, nhưng ta nghĩ chỉ cần ở bên cạnh chàng như vậy là đủ rồi. Nhìn từng giọt lệ của chàng rơi xuống ướt nhòa đôi má trắng bệch của ta mà cảm thấy thương tâm. Ta lấy hết dũng khí để áp tay vào má chàng, thốt lời an ủi:
- Chàng đừng khóc... Ta không đau!
- Ta xin lỗi! Là ta đã nợ nàng... Ta xin lỗi!
- Không!... Là ta cam tâm tình nguyện. Chỉ cần chàng sống vui vẻ là được... Ta nguyện làm tất cả vì chàng, bởi vì... Ta yêu chàng!
- Đồ ngốc... Nàng vì ta mà hi sinh tính mạng, ta lại vì kẻ đã sát hại mình mà ra tay giết nàng. Nàng vẫn còn yêu ta ư?
- Nguyện... Vạn kiếp yêu chàng, mãi không thay đổi...
Thời gian đã hết, khoảnh khắc ta rời xa chàng cuối cùng cũng đến. Nhưng lúc này ta mới biết, rời xa chàng tim ta đau như thế nào, nỗi đau mà ta chịu trước đây, vạn lần cũng không sánh được. Bàn tay ta rơi xuống khỏi mặt chàng nhưng lại vấn vươn. Lúc này, ta mới muốn ích kỉ một lần, ta muốn ở bên chàng nhiều hơn nữa. Nếu như ta thật sự nhắm mắt lại, cả đời này cũng sẽ không gặp được chàng, không thể nhìn chàng vui cười, hạnh phúc. Ta muốn ích kỉ lắm, Phong Quân! Nhưng ta lực bất tòng tâm. Xin lỗi chàng! Ta phải đi đây, ta phải đi đến thế giới khác. Nhưng dù ở đâu, ta vẫn mãi yêu chàng... Ta hứa đấy!
- NA TRÁT!!! ĐỪNG MÀ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chàng lúc đó đau khổ tột cùng, nỗi đâu lấn át vào xương tủy. Chàng gọi tên ta trong cơn giằn xé, hồn ta nghe mà càng đau hơn nữa. Nhưng đều ta không ngờ được còn hơn cả thế. Chàng đánh đổi nửa tu vi của mình để lưu lại nguyên thần của ta vào tim, dùng máu tim để nuôi sống. Chẳng lẽ chàng muốn đợi ta chuyển thế hay sao? Lưu Quang huynh lúc đó cũng muôn trùng ngỡ ngàng, vội hỏi:
- Huynh làm thế là ý gì?
- Ta sẽ đợi nàng! Đợi nàng luân hồi chuyển kiếp.
- Nhưng, có thể huynh phải đợi cả...
- Cho dù là ngàn năm hay vạn năm... Ta vẫn đợi nàng!...
Chàng ôm ta ra khỏi Long Quy Tề điện, hạt ngọc tinh khiết trong đôi mắt chàng không ngừng rơi xuống, ướt đẫm bạch y nhuộm huyết và cùng chấp niệm với ta...
Ngàn năm, chàng vẫn chờ..................
Phong Quân mạnh tay rút Thủy Băng kiếm ra khỏi người ta. Máu trong tim phun ra tứ phía, những giọt li ti bám vào trên thân áo bạch y trắng xóa của chàng, khiến nó như nhuộm màu huyết đỏ. Trên đôi mắt lạnh hơn cả băng ấy cũng dính vài giọt máu ấm của ta, chàng lúc này không khác gì con linh thú thèm khát máu mà sinh tồn. Nhìn chàng đang thỏa mãn như thế, ta kìm nén nỗi đau tâm can, nghẹn ngào mà hỏi:
- Đâm ta như vậy... Chàng cảm thấy thế nào?
- Rất vui!
- Được... Chàng vui là tốt rồi...
Khoảnh khắc mà chàng phát ra hai từ "Rất vui!" lòng ta như chết lặng, nó thâm thúy như chứa hàng ngàn mũi kim nhọn châm chích vào thân thể ta, nó không khác gì thuốc độc tình làm lục phủ ngủ tạn ta tan rã, đau nhói. Ta chạnh lòng mà nói những câu vừa ý chàng, bởi ta mong rằng nếu ta làm như vậy có thể chàng sẽ được vui, sẽ được hạnh phúc bên người mà chàng yêu nhất thế gian, và cũng chính là tỷ tỷ của ta, Na Trạch. Kể ra cũng thật đáng cười, ta vì chàng hi sinh bản thân hết lần này đến lần khác, chàng chỉ vì ta đả thương tỷ tỷ mà giết ta, vết thương đó của tỷ ấy chẳng đáng kể gì cả, làm sao có thể lớn bằng vết thương lòng mà chàng đã giành cho ta chứ? Nhưng đó là điều ta cam tâm tình nguyện, ta không hối hận, cũng chẳng trách chàng, vì ta đã lựa chọn lừa dối chàng, lừa chàng suốt đời suốt kiếp...
Lúc ấy, thân thể ta không còn sức để mà trụ nữa, ta ngã gụy xuống nền điện Long Quy Tề lạnh giá. Bất chợt, ta nhìn thấy bóng người chạy vào, gọi tên ta "Na Trát!" trong rất đau thương, nhìn kĩ lại, thì ra đó Ma đế Lưu Quang của Ma giới, huynh ấy là người đối tốt nhất với ta ở lục giới này, và cũng là tri kỉ của chàng, Phong Quân. Lưu Quang chạy thật nhanh đến chỗ ta rồi đỡ ta ngồi dậy, ta tựa vào lòng huynh ấy trong cơ thể đau buốt, nhưng ánh mắt mờ ảo này vẫn không thể rời khỏi gương mặt của Phong Quân, cho dù chàng đang lạnh lùng liếc ta, cho dù ánh nhìn đó lạnh đến cùng cực, nhưng ta cảm giác được trong lòng rằng, chỉ cần nhìn chàng vui là ta đã thấy ấm lên cả bội phần rồi. Chàng lúc đó kiêu lãnh mà nhìn Lưu Quang đang lo lắng cho ta, nói:
- Huynh đến đúng lúc lắm. Ma nữ này cả gan đả thương Na Trạch, ta đã thanh lí môn hộ...
- Phong Quân! Huynh bị điên rồi ư?
- Ma nữ này quan trọng với huynh đến thế sao? Nhưng thế thì ta cũng hết cách. Ai bảo ả ta đả thương người ta yêu chứ?
- Yêu?... Hừ! Huynh hiểu thế nào là yêu ư? Huynh có biết yêu là gì không?... Chính là nữ nhân này... Chính sự hi sinh của nữ nhân này mới là yêu thật sự.
- Những lời huynh nói ta chẳng hiểu gì hết.
- Được! Hôm nay ta sẽ cho huynh biết thế nào mới là yêu.
Ta nghe đến lời này của Lưu Quang, trái tim gần nát vụn của mình như thể sắp nhảy ra ngoài. Ta lo sợ lắm, ta sợ một khi Lưu Quang nói ra tất cả, chàng ấy sẽ đau lòng, chàng sẽ áy náy biết bao, giằn vặt nhường nào. Ta không muốn thấy chàng như vậy, ta chỉ muốn chàng có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên người mà chàng yêu. Ta thà rằng bản thân tự mình ôm hết nổi đau nhảy xuống hoàng tuyền, chôn sâu nó vào cát bụi để đổi được nụ cười của chàng, ta đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Lưu Quang thường mắng ta là đồ ngốc, nghĩ lại thì ta cũng ngốc thật nhỉ, nhưng nếu cái ngốc này khiến chàng vui vẻ như thế, thì ta chấp nhận ngốc suốt cuộc đời. Khi ấy, ta cố gượng nắm chặt lấy bàn tay đang cao dần khi đứng lên của Lưu Quang, lời nói "Đừng mà..." của ta lặp đi lặp lại với niềm hi vọng, ta muốn cầu xin huynh ấy đừng nói ra, nhưng dù ta cố gắng lắc tay huynh ấy như thế nào, Lưu Quang vẫn cứ cứng đầu mà phơi bày sự thật:
- Huynh có biết nha đầu ngốc này yêu bằng cách nào không?... Lúc huynh bị Thi Xích mưu hại tranh ngôi, khi đó huynh đang cận kề cái chết, nàng ta vì giữ lại nguyên thần cho huynh mà hồn tiêu phách tán. Một chút linh khí còn sót lưu lại trong nội đan của huynh, nàng ta vì khống chế thù hận cho huynh mà tự mình hút hết ma khí trong người huynh để giờ đây rơi vào ma đạo. Tưởng rằng phục sinh trong Ma giới, nhưng nàng ta lại vì huynh...
- Đủ rồi!
Khi đó ta thật sự rất sợ, ta sợ chàng sẽ nhớ ra tất cả, ta sợ chàng sẽ đau lòng. Ta chỉ có thể trút hết hơi lực mà thét lên "Đủ rồi!" để ngăn cản Lưu Quang. Nhưng có lẽ đã quá muộn màng, chàng ấy đang nhìn ta với ánh mắt xao động, đầy áy náy và tội lỗi. Có phải chàng đang dần nhớ ra quá khứ đau khổ, đôi mắt Phong Quân không còn kiêu lãnh nữa, nó đang run run ứ lệ, nó đang đỏ dần lên, chàng đang đau khổ hay sao? Ta không muốn, ta thật sự không muốn... Hàng lệ của ta cũng không biết từ khi nào mà tuôn ra như thác, thấm đẫm gương mặt đang tái nhợt này. Nhưng dù thấy ta đau khổ như vậy, Lưu Quang vẫn không chịu ngừng lại, huynh ấy chỉ nhìn ta đang nằm khổ sở trong vũng máu tràn lan mà rơi vài giọt lệ đau xót. Huynh ấy nhìn ta như thế lại càng hận bản thân tại sao không nói ra sớm hơn, có lẽ huynh ấy cũng đang giằn vặt bản thân. Lưu Quang quay lại nhìn chàng mà giọng nghẹn ngào:
- ...Nàng ta vì huynh mà đêm nào cũng chịu phản phệ của ma khí. Nàng ta vì muốn huynh phục sinh mà vào Huyết Ma cốc để tìm Ngọc Hoàn Hồn rồi phải chịu đủ ba trăm nhát Đoạn Linh Kiếm. Huynh biết Đoạn Linh Kiếm là gì không?... Đoạn Linh Kiếm là ngọc băng kịch độc đó. Nó sẽ khiến lục phủ ngủ tạng đau đớn tột cùng, đau đến thấu xương. Nàng ta vì huynh mà dùng chân thân của mình để chứa Ngọc Hoàn Hồn. Nhưng chân thân của nàng ta là gì chứ? Chỉ là một con tiểu xà tu thành tiên chỉ mới ba trăm năm, để rồi xém chút cạn hết linh lực mà chết... Nàng ta vì huynh hi sinh nhiều như vậy, huynh có cho đây là yêu không?
- Không thể nào... Ta không tin... Huynh nói dối! Ta không tin!
- Huynh không tin?... Vậy hãy xem kĩ đây!
Lưu Quang kéo hai tay của ta lên, ta biết huynh ấy đang định làm gì, nên ta đã cố gắng lắc đầu vùng vẫy, nhưng sức ta đã cạn, cuối cùng vẫn bị huynh ấy vạch hai tay áo ra. Bao nhiêu vết sẹo của Đoạn Linh Kiếm còn chưa lành hẳn trên tay phô ra rõ mồn một trước mặt mọi người, Phong Quân nhìn ta như thể đau xót vô cùng, giọt nước mắt trong veo của chàng đã lăn dài trên má. Nhìn thấy chàng như thế, ta thật sự không biết bản thân đang vui hay đang buồn, chàng cuối cùng cũng khóc vì ta rồi, nhưng nếu như vậy há khác nào chàng sẽ rơi vào nỗi đau sâu rộng như hố đen vực thẳm cơ chứ?... Ta phải làm sao đây? Ta phải làm sao?...
Vì thấy chàng đã xiêu lòng, Na Trạch tỷ tỷ của ta đã nhất quyết phủ định. Tỷ ấy bảo chàng đừng tin lời bịa đặt, tỷ đứng bên cạnh chàng khuyên ngăn đủ điều. Ta nghe hai từ "bịa đặt" cũng cảm thấy đau lắm, ta hi sinh nhiều như thế lại xem là bịa đặt, ta dùng xương máu của bản thân để yêu chàng lại xem là bịa đặt... Ta đau vô cùng!... Nhưng ta biết nói gì đây, là chính ta lựa chọn lừa chàng, lừa chàng cả một đời. Ta đành chấp nhận thôi...
Nhưng Lưu Quang huynh ấy lại không chịu chấp nhận như ta, huynh ấy nhìn Na Trạch mà muôn phần căm phẫn, hận không thể vạn đao băm tỷ ấy ra. Lưu Quang lúc đó nghẹn ngào rưng lệ mà cay nghiệt vạch rõ:
- Còn nữa, huynh có từng thắc mắc vì sao Thi Xích dù không phải đối thủ của huynh nhưng vẫn giết được huynh không?... Chính là vì cô ta!
Lưu Quang huynh chỉ thẳng vào mặt Na Trạch, khiến tỷ ấy bấn loạn, hoang man biện giải:
- Nói láo!... Phong Quân! Chàng đừng tin hắn.
- Ngươi không còn nhớ lúc ngươi nhẫn tâm đâm Phong Quân một nhát đoạt mạng ngươi đã nói gì ư?... Ngươi nói người ngươi yêu là huynh ấy, nhưng thứ ngươi cần là quyền vị Thiên hậu chí tôn. Ngươi không nhớ ngươi đã nói huynh ấy là phế vật không còn giá trị sao?... Ta không ngờ ngươi mau quên thật đấy!
- Không! Không! Phong Quân! Chàng đừng tin hắn ta... Chàng phải tin thiếp, thiếp rất yêu chàng!
- Ta cũng nói rõ cho huynh biết. Huynh nghĩ từ trước đến giờ người huynh yêu là ả ta hay sao? Huynh có biết con tiểu xà cứu huynh vào bốn vạn năm trước là ai không?... Không phải cô ta! Mà là nha đầu ngốc Na Trát này... Vì biết huynh là Nhị điện của Thiên giới nên ả ta đã ngang nhiên cướp hết danh nghĩa ân tình của Na Trát... Sao hả? Thế huynh nghĩ người huynh yêu là ai?
- Không... Phong Quân! Chàng đừng tin hắn! Thiếp không hại chàng. Tuyệt đối không!
Đôi mắt chàng lệ tràn ướt nhòa, đỏ rực trong đau đớn mà nhìn ta. Chàng tiến về phía ta vài bước, lại ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn ta đang trong bộ dạng thảm thương, hẳn là chàng đang đau lòng lắm. Chính vì thế mà ta không muốn cho chàng biết, một mình ta nhẫn nhịn, một mình ta đau khổ là đủ rồi, cớ gì để chàng phải đau theo ta chứ? Ta yêu chàng bốn vạn năm, đau vì chàng bốn vạn năm, ta cũng đã quen rồi. Nhưng giờ đây chàng phải làm sao? Chàng sẽ phải đau khổ như ta hay sao? Ta không muốn chàng như vậy đâu... Chàng nhìn ta mà nghẹn ngào tuôn lệ, giọng run run:
- Những lời huynh ấy nói đều là thật ư?
Ta không trả lời được, cũng không muốn trả lời. Vì nếu như ta chấp nhận thì khác nào đẩy chàng vào vực thẳm vạn trượng cơ chứ. Ta chỉ có thể khóc trong đắng cay mà nhìn chàng một lần cuối. Ta sợ sau này sẽ không còn cơ hội được nhìn chàng nữa. Nhưng dù ta không nói gì thì chàng đã rất đau lòng rồi. Phong Quân dường như không màng đến mọi sự xung quanh mà nhẹ nhàng ôm ta vào lòng. Đầu ta tựa vào trước ngực chàng, nhịp đập con tim của chàng ta nghe rất rõ, cũng cảm thấy vô cùng ấm áp. Tử thần đại nhân, một chút thôi, chỉ một chút thôi cũng được, hãy để ta được ở bên cạnh chàng, nghe được nhịp đập sinh tồn của chàng, cảm nhận sự ấm áp mà chàng dành cho ta, cho dù không biết đó là tình yêu thật sự hay là lòng thương hại, nhưng ta nghĩ chỉ cần ở bên cạnh chàng như vậy là đủ rồi. Nhìn từng giọt lệ của chàng rơi xuống ướt nhòa đôi má trắng bệch của ta mà cảm thấy thương tâm. Ta lấy hết dũng khí để áp tay vào má chàng, thốt lời an ủi:
- Chàng đừng khóc... Ta không đau!
- Ta xin lỗi! Là ta đã nợ nàng... Ta xin lỗi!
- Không!... Là ta cam tâm tình nguyện. Chỉ cần chàng sống vui vẻ là được... Ta nguyện làm tất cả vì chàng, bởi vì... Ta yêu chàng!
- Đồ ngốc... Nàng vì ta mà hi sinh tính mạng, ta lại vì kẻ đã sát hại mình mà ra tay giết nàng. Nàng vẫn còn yêu ta ư?
- Nguyện... Vạn kiếp yêu chàng, mãi không thay đổi...
Thời gian đã hết, khoảnh khắc ta rời xa chàng cuối cùng cũng đến. Nhưng lúc này ta mới biết, rời xa chàng tim ta đau như thế nào, nỗi đau mà ta chịu trước đây, vạn lần cũng không sánh được. Bàn tay ta rơi xuống khỏi mặt chàng nhưng lại vấn vươn. Lúc này, ta mới muốn ích kỉ một lần, ta muốn ở bên chàng nhiều hơn nữa. Nếu như ta thật sự nhắm mắt lại, cả đời này cũng sẽ không gặp được chàng, không thể nhìn chàng vui cười, hạnh phúc. Ta muốn ích kỉ lắm, Phong Quân! Nhưng ta lực bất tòng tâm. Xin lỗi chàng! Ta phải đi đây, ta phải đi đến thế giới khác. Nhưng dù ở đâu, ta vẫn mãi yêu chàng... Ta hứa đấy!
- NA TRÁT!!! ĐỪNG MÀ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chàng lúc đó đau khổ tột cùng, nỗi đâu lấn át vào xương tủy. Chàng gọi tên ta trong cơn giằn xé, hồn ta nghe mà càng đau hơn nữa. Nhưng đều ta không ngờ được còn hơn cả thế. Chàng đánh đổi nửa tu vi của mình để lưu lại nguyên thần của ta vào tim, dùng máu tim để nuôi sống. Chẳng lẽ chàng muốn đợi ta chuyển thế hay sao? Lưu Quang huynh lúc đó cũng muôn trùng ngỡ ngàng, vội hỏi:
- Huynh làm thế là ý gì?
- Ta sẽ đợi nàng! Đợi nàng luân hồi chuyển kiếp.
- Nhưng, có thể huynh phải đợi cả...
- Cho dù là ngàn năm hay vạn năm... Ta vẫn đợi nàng!...
Chàng ôm ta ra khỏi Long Quy Tề điện, hạt ngọc tinh khiết trong đôi mắt chàng không ngừng rơi xuống, ướt đẫm bạch y nhuộm huyết và cùng chấp niệm với ta...
Ngàn năm, chàng vẫn chờ..................
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!