Kiếp sau nguyện hóa thành đóa sen

590 lượt xem
Mặt trời ló rạng sau những áng mây, từng tia nắng quét sạch tàn dư của một đêm vừa qua , một ngày mới lại bắt đầu. Vậy là đã ba ngày rồi, ta đã quỳ ở đây ba ngày ba đêm , mà ... chàng vẫn không bước ra.
Cánh cổng trước mặt mở ra, từ trong một thân ảnh mặc cà sa đi tới, bước gần về phía ta . Ngẩng mặt nhìn người trước mặt, hóa ra là phương trượng trong chùa , vẫn là chàng vô tình.
" Phương trượng, chàng vẫn không thể bước ra nhìn con một chút ư?" Ánh mắt ta mang theo mệt mỏi, lại có chút chờ mong mà nhìn phương trượng. Đáp lại ta, chỉ là cái lắc đầu , người nói :" Tuệ Liên, nếu nó đã không muốn gặp thì con cũng đừng nên cưỡng cầu.Tuệ Liên, nếu cầu không được thì nên buông bỏ đi." Nói rồi phương trượng xoay người đi vào.
Chẳng suy nghĩ nhiều, ta ôm chặt lấy chân phương trượng mà kêu lên :" Sư phụ, chẳng lẽ cả người cũng nhẫn tâm với con ?"
Ta và chàng đã lớn lên ở Vạn An Tự, lại do một tay phương trượng chăm sóc, cũng vì thế mà ta luôn kính trọng gọi phương trượng là " sư phụ". Mà nay một tiếng " sư phụ" kia đã đánh vào lòng phương trượng, người quay lại mà nhìn ta, thở dài mà nói :" Si nhi, vì sao con lại không nghe lời ta chứ? Thôi được, đây là lần cuối vậy, ta mong sau này không xảy ra chuyện như này nữa ."
"Sẽ không xảy ra ." Vì ta sắp xuất giá rồi .
Sau khi bước qua cánh cổng, ta tự mình đi đến gian phòng mà Hạ Tuyên ở, con đường phía trước bỗng chốc mịt mù . Sau ngày mai, ta đã là nương tử của người khác mất rồi !
Hạ Tuyên là nhị hoàng tử Vân Quốc, tướng mạo tuyệt sắc. Sau khi mẫu thân mất , Hạ Tuyên đau lòng mà sinh bệnh , bị liệt hai chân , cũng từ đó chàng vào Vạn An Tự ở , được phương trượng Từ Phúc nuôi dạy.Mà ta sau khi phụ thân và mẫu thân đều mất nơi chiến trường , được thái hậu chỉ định vào Vạn An Tự, liền trở thành tri kỉ với Hạ Tuyên, ta ... từ lúc nào không hay biết rằng mình đã yêu chàng .
Gian phòng Hạ Tuyên được thiết kế như thủy tạ, xung quanh là một hồ nước, lỗi đi cũng chỉ có một cây cầu. Cánh cửa đóng chặt cho thấy chủ nhân của nó không muốn gặp ta . Không sao, ta đảm bảo sẽ có cách gặp chàng, dù gì hết ngày hôm nay ta cũng sẽ chẳng bao giờ gặp được chàng nữa . Đi thật chậm đến trước gian phòng, ta khẽ ngồi xuống , đưa lưng tựa lên cánh cửa. Cảm nhận được hơi ấm phía sau , dù ít ỏi nhưng chứng tỏ , là chàng cũng giống như ta , đưng tựa lưng vào cửa để cảm nhận hơi ấm của đối phương .
" Hạ Tuyên "
" Hạ Tuyên, vì sao chàng không đáp lại ? " Môi mỏng khẽ nở nụ cười , là chàng đang sợ ư? Sợ lên tiếng sẽ không kìm lòng được mà giữ ta lại, hay sợ không được mà hoàn tục vì ta . Dẫu sao, chàng sợ không lên tiếng đều vì có tình cảm với ta, như vậy ta cũng mãn nguyện lắm rồi!
" Hạ Tuyên, qua ngày mai ta sẽ xuất giá ... Hoàng thượng nhận ta làm nghĩa muội, phong cho ta là Trường Bình quận chúa , ta sẽ được gả sang Phụng Quốc." Hai nước Vân Quốc và Phụng Quốc thường xuyên chiến tranh, nay binh lực cả hai suy yếu, cần dưỡng sức nên mới đưa ra lí do liên hôn này. Trường Bình? Làm gì có chuyện chỉ cần một nữ nhân như ta mà có thể đổi lấy bình an trường tồn cho con dân thiên hạ được cơ chứ! Nực cười, chuyện thiên hạ đúng là nực cười . Nhưng số mệnh của ta đâu thể thay đổi !
" Nếu nàng không muốn, ta sẽ bảo hoàng huynh để người khác đi ." Bên trong truyền ra giọng khàn khàn của chàng , trời trở lạnh, chàng lại bị bệnh rồi sao ? Hạ Tuyên, chàng cứ như vậy thì ta làm sao mà yên tâm xuất giá được đây ?
"Đổi người thì thế nào ? Dù sao cũng phải xuất giá, nếu người đó không phải là chàng, thì đối với Tuệ Liên ta cũng chẳng khác nhau là mấy. Hơn nữa làm vợ đế vương, vinh hoa phú quý ta chẳng cần lo lắng ."
Bên trong lại trở về trạng thái im ắng, ta khẽ nhắm mắt, tâm hồn như chìm vào mộng ảo . Ta từng trách trời, cớ sao lại để ta gặp chàng, để ta đem lòng yêu chàng, lại chẳng thể để ta bên cạnh chàng. Đôi lúc ta ghen tỵ với những đóa sen nở rộ kia , dù sớm nở tối tàn thì trọn đời đóa sen vẫn được ở bên chàng.
Ta thiếp đi từ lúc nào không hay, mà lúc tỉnh dậy trời đã xế chiều, không gian xung quanh vẫn bốn bề yên tĩnh . Khó nhọc mà đứng lên, phương trượng nói đúng chăng ?
" Cầu không được thì nên buông bỏ" ,ta và chàng vẫn là nên kết thúc ở đây thôi, từ nay mình ta tương tư chàng là đủ rồi . Dùng sức để đẩy cửa, lần theo ánh chiều tà, ta nhìn thấy chàng đang ngồi trên xe lăn, mặt khẽ cúi xuống suy tư. Hạ Tuyên khoác một chiếc áo bào màu trắng, cả người toát ra cảm giác yên ổn, chàng cứ như không thuộc về cõi trần gian này . Nghe tiếng đẩy cửa , chàng khẽ ngẩng mặt lên, có lẽ vì thấy ta mà đôi mắt vốn dĩ luôn lãnh đạm kia lộ ra tia hốt hoảng.
" Đừng vội, ta có một thỉnh cầu, chàng giúp ta được không ?" Ta nhìn chàng, ánh mắt mang theo vẻ khẩn cầu. Chàng khẽ gật đầu, như bất lực , mà cũng như thỏa mãn .
Ta từng bước từng bước bước về phía chàng, tay tháo sợi dây trên tóc để xõa mái tóc đen dày đến eo . Xoay lưng về phía chàng, ta cố gắng để giọng mình không bị lạc đi .
" Hạ Tuyên, chàng có thể tìm và cắt đứt ba sợi tóc dài nhất của ta được không?"
Ánh mắt chàng nhìn ta mang theo vẻ ngờ vực, Hạ Tuyên, nếu đã không hoàn tục vì ta thì hãy đáp ứng thỉnh cầu đó đi . Bàn tay chàng hơi gầy, từng ngón tay thon dài khẽ luồn vào tóc ta , mang theo hơi ấm và sự dịu dàng của chàng . Hương hoa sen thơm mát thoang thoảng quanh chóp mũi, mùi hương quen thuộc này luôn là của chàng .Mà ta , từ lúc nào đã không kìm được nước mắt , lệ rơi đầy mặt.
"Cắt sợi thứ nhất
Cắt mờ hồi ức
Cắt sợi thứ hai
Cắt hết tình cảm
Cắt sợi thứ ba
Cắt đứt duyên phận ."
Tay ta giữ chặt ba sợi tóc trong tay , từ từ cảm nhận cảm giác tuyệt vọng tràn đầy trong tim . Cắt tóc dứt tình, ta và chàng vậy là hết rồi!
"Hạ Tuyên, từ nay trở đi, ta và chàng xem như chưa từng gặp."
Chàng vẫn cứ ngồi đó nhìn ta , ánh chiều tà phủ đầy người , vẻ đau thương như ẩn hiện trọng mắt chàng ."Tuệ Liên, nàng biết vì sao pháp danh của ta là Vô Cầu không? Mọi khổ đau trong đời , có lẽ đều vì cầu không được mà ra . Không cầu không được sẽ không đau, Tuệ Liên, ta xin lỗi , ta không thể hoàn tục được.Nhưng nàng hứa với ta được không, hãy sống thật tốt. Cả đời này ta chỉ có một nguyện cầu, là nàng cả đời bình an, đáp ứng ta ! "
" Hạ Tuyên, tóc đã cắt , tình đã hết, ta và chàng trở thành người dưng rồi. Từ nay trở đi , chàng là Vô Cầu đại sư, tâm tư luôn ở chúng sinh thiên hạ, còn ta là Trường Bình quận chúa . Hai ta vẫn là không ai quen biết ai. " Từng lời , từng lời nói mạnh mẽ mà quyết liệt vang lên khiến ta cũng không thể ngờ, ta lại tuyệt tình vậy sao ?
Ta cứ thế mà một mình bước xuống núi , đi hết con đường này thì chẳng thể vãn hồi nữa rồi .
" Hạ Tuyên, nếu có thể, mong kiếp sau hai ta sẽ gặp lại."
Vân quốc năm Tự Minh thứ 6, quận chúa Trường Bình trên đường đi cầu thân sinh bệnh, vô phương cứu chữa . Vì vậy mà Phụng đế ban ân, cho nàng mai táng tại quê nhà là Vân Quốc.
Kiếp sau nguyện hóa thành đóa sen (*)
Lẳng lặng nở rộ trước cửa Phật
Sinh trưởng trong bùn bất nhiễm
Dựa gió mát mà ngủ
Hoa nở không lên tiếng
Hoa rơi chẳng nên lời
Kiếp sau nguyện hóa thành đóa sen
Cùng người nối tiếp nhân duyên
Không sớm cũng không muộn
Bước đến bên cạnh người
Sẽ không để vụt mất lần nữa
Sẽ không còn lướt qua nhau
Kiếp sau nguyện hóa thành đóa sen
Hoặc ở trước Phật
Hoặc ở trong tâm tư người
Không tranh chấp cũng không dây dưa
Thong dong đón gió nhẹ nhàng cười xinh đẹp
" Hạ Tuyên , nếu kiếp sau chàng vẫn ở bên Phật, ta nguyện làm đóa sen nở rộ trước Phật, cả đời ở bên chàng."
(*):Phần này là do mình dựa trên lời vietsub của bạn Higo trên youtobe mà viết lên đấy ạ.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo