Cậu và tôi

113 lượt xem
Mưa, là ngày cậu đến bên tớ. Nhưng cũng chính mưa đã đưa cậu ra khỏi cuộc sống của tớ.
Cậu còn nhớ, ngày đầu tiên tớ gặp cậu, trong cơn mưa rào ngày hôm ấy. Tớ đã rất ấn tượng với cậu, một chàng trai cao ráo, đúng chuẩn soái ca. Tớ chỉ chép miệng cho qua vì tớ chả tin lắm vào bọn con trai đẹp mà thẳng. Cậu lúc đó lại bước đến bên mái hiên tớ đang đứng trú, đưa cho tớ cái ô. Tớ lúc đó còn nghĩ cậu biến thái nữa cơ, tự dưng lại đem cho ô người khác rồi lại chạy dầm mưa về. Nhưng cũng chả nghĩ gì nhiều, có ô dùng là tốt rồi, có duyên thì trả sau, vô duyên thì giữ luôn.
Rồi tới ngày khai giảng, bóng dáng đó lại xuất hiện trước mặt tớ lần nữa. Hóa ra cậu bằng tuổi tớ, còn học chung lớp nữa cơ, tụi con gái lớp tôi cứ phải nói là phấn chấn hết cả lên. Riêng thôi thì vẫn cho rằng cậu chỉ là ‘thụ’, không dây dưa thì tốt hơn. Dĩ nhiên một con người vừa dốt, vừa nát, chỉ được cái là ngoại hình ưa nhìn như tôi thì chả thể nào làm ban cán sự được, nếu tôi mà làm lớp trưởng thì cả lớp nó loạn hết rồi. Cô giáo hình như cũng bị nghiện zai hay sao ấy, tự dưng cho một thằng mới vào làm lớp trưởng, thế có tức không chứ lị. Nhưng mà ối zồi ôi, không tán thành chỉ có mình tôi mà thôi, học với cái lớp nhiều gái nó vậy đấy. Đến nữa năm thì tôi được chuyển đến bàn cậu ngồi với lí do hết sức là củ chuối ‘ Tôi học kém, cần được bạn kèm’. Nhưng với con người ngồi đâu cũng tám được như tôi thì là không thành vấn đề. Nhưng bực mình là mỗi lần mở miệng định nói là thằng lớp trưởng ngồi kế bên lại ho nhẹ, hình như nó bị ho lao hay sao ấy. Thế là lần sau nó mách cô luôn, cô bảo cứ hễ tôi nói chuyện là cứ ghi vào sổ, 10 lượt là thiệp đến phụ huynh. Ba mẹ tôi mà biết vì chuyện này mà mời thì có mà chép, nên phải kiềm chế, nhất định sẽ có ngày tôi trả thù được. Cái miệng lâu không nói nó cũng buồn nên quay sang nói chuyện với cậu, khỏi lo mời phụ huynh. Nói được dăm ba câu thì tự dưng thấy cũng hợp, ngồi luyên thuyên kể hết mọi chuyện trên trời dưới đất. Âý vậy mà con người đó chả kêu phiền giống con ngồi cùng bàn với tôi hồi trước, cũng chả thèm ghi sổ luôn. Vì vậy cậu là một trong những đứa bạn để tôi khua môi hết những cái gì trong ruột gan phèo phổi ra.
Có một hôm tôi ăn thứ gì bậy bạ hay sao ấy, tào tháo rượt liên miên. Tự dưng bà cô sử còn lôi lên bảng dò bài, nản hết sức nản, thật sự muốn chửi thẳng vào mặt bà cô ‘ Đ**, bà thử bị như tôi đi xem có còn tâm trạng học bài hay không’. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ, chả nói được, thế là được ngay con 1 vào sổ, số nhọ. Nhưng mà điều tôi cần quan tâm bây giờ là cái bụng của tôi, cứ bị tào tháo rượt thế này thì không ổn. Tôi lết lên bàn giáo viên xin xuống phòng y tế thì bà cô khốn nạn đó lại lên tiếng thế này.
‘ Chị định trốn tiết tôi à, bệnh gì thì ra chơi rồi hãy xuống, trông khỏe thế kia cơ mà..’
Nói thật là tôi nhịn bà cô lắm rồi, giờ tôi đang muốn đốt nhà vệ sinh của bả, xem một tuần không đi sẽ thế nào. Thế là tôi lại phải lần nữa lết về chỗ cũ, tay ôm bụng đầy đau đớn. Mồ hôi cứ thế mà thay nhau tủa ra, tôi khó chịu lắm rồi, bắt đầu hoa mắt, mọi thứ dần trở nên không rõ ràng. Điều cuối cùng tôi nhận thức được là có người bên cạnh khều khều.
‘ Cậu ơi, sao thế’
Khi tỉnh dậy thì tôi thấy mình đang nằm ở bệnh viện, bố mẹ đang ngồi cạnh bên. Khỏe được tí là tôi lại ngồi huyên thuyên kể với bố mẹ vụ cô giáo. Dĩ nhiên là bố mẹ tức giận lắm, gọi hẳn lên nhà trường, làm cô giáo phải đi xin lỗi tôi rối rít. Sau khi được bệnh viện thả về thì tôi lại quay trở lại trường học, nghỉ mãi sao được. Lúc đến trường thì tôi mới được nghe kể là chính cậu ấy cõng tôi đến bệnh viện. Nói cho sang vậy thôi chứ bệnh viện nằm ngay đầu đường, nhưng cũng tính là xa chứ bộ. Tôi định mua thứ gì đó để cảm ơn cậu ấy cơ, nhưng chả biết mua thứ gì cả nên đành chọn đại con gấu bố mua về cho em trai, nhưng nó chả thích nên lấy luôn.
‘ Cảm ơn hôm đó’
Tôi nói ngắn gọn xúc tích rồi đưa cái hộp đó cho cậu, không biết là tại sao tim tôi lúc đó lại đập nhanh đến thế, rõ ràng mọi hôm vẫn khoác vai bọn con trai trong xóm đi chơi có bị gì đâu. Cậu lúc đó cười tươi lắm, chắc tại thích, con trai thụ là cái chắc rồi. Nhưng đó chỉ là nhận định lúc đó, sau một thời gian dài tiếp xúc thì tôi thấy cậu ấy cực kì menly luôn, mọi việc nặng nhọc đã có cậu ấy lo. Cậu lại là siêu giỏi luôn ấy, môn gì cũng giỏi, cậu cũng chỉ dẫn tận tâm lắm, nhờ đó mà điểm của tôi tăng lên một cách vượt bậc. Tôi cũng dần nhận ra là bản thân mình thích cậu rồi hay sao ấy, mỗi lần thấy cậu cười tươi mỗi khi thắng trận bóng rổ là tim mình lại rộn ràng hết cả lên. Cứ như thế trở thành thói quen rồi, trận nào có cậu ấy tham gia thì nhất định phải xem. À quên, hôm tớ tặng gấu bông xong thì cậu ấy cũng đăng cái stt ‘Cảm ơn cậu, người quan trọng’. Đó, có phải là cậu ấy cũng thích tớ rồi không. Còn nữa nhá, lâu lâu lại đăng kiểu ‘ Cậu đừng lo nếu không giỏi, vì tớ sẽ kiểm tiền nuôi cậu’ Đúng tui luôn rồi còn gì, tui học siêu siêu ngu luôn, ngọt chết đi mất. Một con người thẳng thắn như tôi thì chả sợ đết cái gì, thích thì tỏ tình thôi, nói cho oai chứ tôi biết cậu cũng thích tôi mà, cậu nếu nhát thì mọi chuyện cứ để tớ lo. Hôm ấy tôi dậy thật sớm, lần đầu tiên bôi son đi học, lần đầu tiên ngắm bản thân trong gương đến nửa tiếng đồng hồ, lần đầu tiên tớ tỏ tỉnh.
‘ Tớ thích cậu, thích nhiều lắm, cậu làm bạn trai tớ nhé’
Tôi nở một nụ cười tỏa nắng hết sức có thể… Và rồi có tiếng ai đó gọi cậu.
‘ ….(Tên người đó), đi ăn thôi’.
Một cô bé dễ thương, xinh xắn, hiền lành đi về phía chung tôi. Tôi phát hờn với cách mà cậu ấy nhẹ nhàng xoa đầu cô bé ấy bảo đợi. Cô bé cũng làm nũng một chút nhưng lại ngoan ngoãn đi ra ngoài đợi. Cậu ấy thâm trầm nhìn vào mắt tôi.
‘ Xin lỗi cậu, nhưng có hiểu lầm thì phải, mình không hề thích cậu. Dạo này học lực của cậu cũng lên rồi nhỉ, mai tớ bảo cô giáo chuyển lại’
Tôi lúc đó như không tin vào tai mình nữa, mắt rơm rớm.
‘ Tại sao, rõ ràng là cậu thích tớ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cơ mà, còn cả chuyện tớ ngất nữa, cậu nói dối đúng không’
Tôi như một con ngốc vậy, cứ chắc chắn rằng người ta mình nhưng sự thật… Cái ô ngày hôm đó, không phải là vì thích tôi nên mới cho, mà là hai con người ấy giận nhau, người con gái ấy chả thèm nhận ô nên đưa đại cho tôi. Còn về hộp quà, lại một lần nữa tôi tưởng bở, cậu ấy cười vui vẻ là vì con gấu đó là thứ mà bạn gái cậu ấy thích. Và dĩ nhiên cái stt kia là cảm ơn vì đã quay lại bên cậu ấy. Một con dở hơi, tính con trai như tôi thì làm sao mà người ta có thể thích được, tôi như là một con hâm, thích cho thật nhiều rồi giờ lại đau khổ. Mối tình đầu của tôi, lại thất bại đến thế. Trời lại đổ mưa rồi, có phải ông trời cũng đang trêu chọc tôi không. Tôi cứ ngồi dưới mưa mà khóc, khóc cho bản thân mình quá tin người, bạn gái của cậu ấy xinh đẹp thùy mị thế cơ mà, tôi chả được bằng một góc.
Mưa cứ thế rơi từng hạt…từng hạt…rồi….
~Nấm~
Viết ngẫu hứng.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k