Vĩnh viễn cậu sẽ không biết tớ là ai

188 lượt xem
Tôi là Hàn Ngọc Sao, cái tên có vẻ cầu kì và hoa mĩ nhỉ! Tôi nhớ là mình vừa vào cấp ba nhưng giờ đã nhảy vọt lên lớp 12 rồi, nhanh thật! Tôi thích rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi không kể hết nhưng đương nhiên là phải có những cái " tiêu biểu " rồi! Chẳng hạn như: tôi thích làm đồ handmake, nghe nhạc và sở thích lớn nhất là viết truyện. Tôi thích mơ mộng, tưởng tượng rồi viết ra những câu chuyện thật hay, thật đẹp và thật " có hậu ". Tôi thướng đưa những tình cảm của mình vào trong câu chuyện, những ước mơ, mong mỏi như đó chính là câu chuyện của chính tôi. Thật ảo tưởng phải không? Không những viết ra giấy mà tôi còn đăng truyện lên mạng nữa! Chuyện này chỉ có con bạn thân của tôi- Châu Quỳnh Anh - biết và âm thầm ủng hộ tôi. Còn một bí mật nữa… mà tôi cũng chỉ cho mình nó biết … đó là " crush " của tôi… Tôi thích cậu từ hồi lớp 10, giờ đã hai năm rồi nhỉ! Cậu là hot boy nhưng không giống với những tên hot boy khác. Cậu học rất giỏi ' vì vậy nên lúc nào tôi cũng đứng hạng hai trong lớp' rất thân thiện, rất tốt bụng, không cool nhưng rất ngầu. Cậu chính là lớp trưởng đại nhân Hoàng Hải Đăng. Tôi thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên như " tiếng sét ái tình " vậy…
Nhật kí
Ngày 05 tháng 08 năm 2014
Hôm nay là ngày học đầu tiên ở trường cấp ba, quả thực rất vui! Tự nhiên thấy mình như lớn hơn một chút!?. Lớp học rất khác, bạn bè thầy cô cũng khác, tuy chỉ có một điều không khác là lúc nào cũng có cô bạn thân kè kè bên cạnh! Nhưng… hôm nay có chút đặc biệt … là lần đầu tiên tôi bị con trai làm cho ngẩn người… Giờ nhớ lại tự nhiên hai má cứ nóng hôi hổi lên, không biết sao đây nữa!?. Bạn ấy lại còn học chung lớp, ngồi trước mặt, thật không biết nói làm sao…
Nhật kí
Ngày 13 tháng 11 năm 2014
Lớp trưởng, tôi thích cậu!!! Câu nói đó cứ nhảy đi nhảy lại trong đầu tôi. Thực sự đã thích Hoàng Hải Đăng rồi! Phải làm sao làm sao đây... Bí mật này lớn thế, mình không thể giữ nổi một mình, đành share với Quỳnh Anh vậy! Đúng là nói xong gánh nặng giảm đi một nửa.... Nhẹ cả lòng
Nhật kí
Ngày 20 tháng 01 năm 2015
Thời gian này được nghỉ Tết Nguyên Đán, tôi không được gặp cậu nhưng bù lại có thể inbox riêng với cậu... Ai mà ngờ được. Hôm qua tôi vừa đăng chương mới của truyện...lên được 15 phút thì đã có người comment. Cái nick Hải Đăng đập vào mắt tôi khiến tôi chết ngồi trước máy tính. Hỏi ra mới biết chính là cậu. Cậu còn xin facebook của tôi... Chợt tim tôi đập loạn nhịp lên, không biết phải làm thế nào... Tôi đành inbox nhờ Quỳnh Anh tạo cho một tài khoản facebook khác. Tôi không biết sao nữa, chỉ biết là không thể cho cậu biết người đó là tôi...
Nhật kí
Ngày 20 tháng 01 năm 2016
Lúc trước cậu nói với tôi tròn 1 năm kết bạn với nhau cậu sẽ cho tôi biết một bí mật. Tôi rất mong chờ... Và ngày ấy đã đến... Là hôm nay... Tôi không biết mình mong chờ hay hi vọng gì ở bí mật của cậu nữa...8 giờ 30 phút tối, cậu online nói chuyện với tôi, cậu nói cậu đang thích một người...*tim tôi đập mạnh*...cùng khối...*tim tôi đập mạnh hơn nữa*...cô ấy là hoa khôi của trường, hai người đang quen nhau. Tim tôi lập tức nổ tung, vun vỡ. Hóa ra bí mật của cậu không phải là tớ. Tự nhiên nước mắt tôi chảy xuống. Đau lắm!!! "Chúc mừng cậu" tôi rep inbox cậu ấy xong ngồi đến giờ, 10giờ vẫn còn thấy ngực trái nhức nhối...
Tối đó, tôi nói chuyện với Quỳnh Anh đến 12 giờ đêm vẫn chưa đi ngủ. Lúc đó chỉ có mỗi Quỳnh Anh mới có thể hiểu tâm trạng của tôi. Vậy là Tết năm đó, trong lòng tôi trĩu nặng một nỗi buồn
Nhật kí
Ngày 17 tháng 5 năm 2016
Hôm trước, cậu nói với tôi hai người đang cãi nhau, tôi thực sự không biết khuyên cậu thế nào nữa, chỉ biết động viên cậu: "Yên tâm đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!". Cậu lại cảm ơn tôi. Ngày mai, tôi thấy cậu lên lớp không tập trung học hành gì cả, cô giáo gọi lên bảng cũng không làm bài được... Tôi lo cho cậu lắm. Nếu cứ thế này không sớm thì muộn cậu cũng bị tụt hạng. Nhưng tôi khô g làm được gì cả, vì tôi chỉ là người ngoài cuộc... Hết giờ, tôi với Quỳnh Anh phải ở lại trực lớp... Khi tôi đang quét lớp, nhìn ra cửa sổ hướng nhà xe chợt thấy cậu với cô ấy đang ôm nhau, trái tim tôi lần nữa thắt lại... Hôm nay, cậu inbox với tôi lại nói rằng hai người đã chia tay. Chắc cậu buồn lắm! Tôi thì không biết mình nên vui hay nên buồn nữa
Nhật kí
Ngày 2 tháng 9 năm 2016
Mới sáng sớm, cậu đã inbox đòi gặp tôi. Tôi nói tôi bận học thì cậu inbox trả lời: "Hôm nay ngày Quốc Khánh". Tôi đành inbox hỏi Quỳnh Anh cách từ chối thì cô ấy lại bảo tôi đồng ý. Cuối cùng tôi đã chấp nhận. Địa điểm là quán cà phê đối diện trung tâm thương mại. Tôi nép ở một bức tường ngắm cậu qua gương cửa quán. Cậu đang mong đợi điều gì đó. Có phải đợi tôi không? Tôi tựa lưng vào tường thở ra thật mạnh rồi tiến về phía quán cà phê. Nhưng khi tôi vừa bước ra khỏi bức tường, tôi đã thấy cậu ngồi nói chuyện với "người ấy". Tôi quay đầu thất thiểu ra về.
Tôi thấy mừng cho cậu vì hai người lại trở về rồi.
Tôi cũng nên trở về tôi của ngày trước kia. Thế là từ đó tôi lao vào học hành. Kết quả cuối năm 12, tôi hạng nhất, cậu hạng nhì, cậu đã đến chúc mừng tôi:
- Cuối cùng hạng nhất cũng là cậu, chúc mừng nha!
- Không phải tôi nói rồi sao, không chịu thua cậu.
- Cảm ơn!
- Gì cơ?
- À, không có gì.
Cuộc nói chuyện rất nhanh, rất đơn giản. Cũng bình thường vì cậu đâu có biết tôi là ai. Ngày bế giảng là ngày mà tôi đăng chương cuối của truyện...lên mạng kèm theo một vài tâm sự: "Tác giả ra chương cuối rồi nha! Thế là xong! Nhân đây cũng xin thông báo đến độc giả một vấn đề: đây là truyện cuối cùng của mình, sau này mình sẽ không viết truyện nữa. Bye mọi người!". Sau 20 phút thì comment tới tấp, mọi người ai cũng mong tôi có thể tiếp tục nhưng rất tiếc, tôi phải dừng lại ở đây thôi. Thấy comment của mọi người, cậu liền inbox với tôi:
- Tiểu Tinh Tinh...
- Gì vậy?
- Kết buồn quá.
- Hừm... Cuối cùng cả hai cũng không đến được với nhau!!!
- Sao cậu không viết nữa?
- Tớ có lí do riêng...
- Cho tớ biết đi.
- Tớ phải đi du học
- Đó không phải lí do!
- Muốn kết thúc một số chuyện...
- ...???
- Thôi, phải chào cậu rồi! Tôi cũng không dùng facebook nữa đâu. Tạm biệt...
Tôi thoát ra mặc cho tin nhắn cứ nhảy liên tục.
Nhật kí
Ngày 29 tháng 5 năm 2017
Hôm nay, tôi đã kết thúc tất cả... Kết thúc một thời học sinh ngây ngô, kết thúc những mơ mộng viễn vông, kết thúc những lần inbox, nhất là kết thúc một cuộc tình đơn phương tại đây... Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tôi. Sau này gặp nhau chúng ta vẫn sẽ là "bạn". Cuốn nhật kí này có lẽ...chỉ viết về một mình cậu... Và đây là trang nhật kí cuối cùng mà tôi viết về cậu... Hoàng Hải Đăng... Tạm biệt cậu-thanh xuân của tôi.
Hai ngày sau... Hôm nay là ngày tôi phải đi, lìa xa mọi thứ ở đây để theo đuổi ước mơ. Tất cả đã chuẩn bị xong, tôi kéo vali ra khóa cổng lại rồi đi dọc theo đường vỉa hè. Từng bước, từng bước, thật chậm... Kí ức phút chốc quay về, cái hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, rồi những niềm vui nhỏ nhoi khi cậu nói thích truyện của tôi. Những lần tôi inbox cậu, kể cả những hình ảnh đã bóp nghẹt tim tôi. Giờ tôi phải chôn giấu tất cả và bỏ đi như một kẻ nhu nhược. Hay đúng hơn là tự luyến. Từ đầu đến cuối cũng chỉ mình tôi thích cậu, mình tôi đơn phương. Còn giờ thì tôi phải tự mình kết thúc. Tôi với cậu chỉ là hai đường thẳng song song, sẽ không bao giờ gặp được nhau... Hàng hoa giấy hai bên đường rung rung, một vài bông hoa khẽ rơi xuông, gió cuốn chúng bay bay nhẹ nhàng. Trời xám lại, ngày một u ám nặng hơn như nỗi buồn trong lòng tôi. Tôi bước xuống taxi, kéo vali đi đến cổng lên máy bay... Có một chút luyến tiếc, lân lân, không nỡ. Bước qua cánh cổng này rồi tôi sẽ bước tới một khởi đầu mới. Tạm biệt mọi thứ, tạm biệt thanh xuân của tôi, tạm biệt tất cả. Tôi mong cậu sẽ hạnh phúc, đừng nhớ Tiểu Tinh Tinh, tôi sẽ không nhớ cậu nữa đâu! "Tớ đi đây... Hoàng Hải Đăng... Vĩnh viễn cậu sẽ không biết tớ là ai..."
Chú ý: Độc giả ai thích Sad end thì đừng lại tại đây, không nên kéo nk, còn bạn nào muốn Happy end thì kiên trì chút nha!!!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Tiểu Tinh Tinh
Tôi bất giác quay lại, người vừa gọi chỉ có thể là...Hoàng Hải Đăng... Sao cậu có thể biết được tôi là... Cậu nhào đến ôm tôi, tôi đứng đỏ người... Khi cậu buông tôi ra, tôi cũng không chút phản ứng. Cậu nhét vào tay tôi một cái USB:
- Cho cậu...
- Đây là...
- Lên máy bay hãy xem nó
- Cảm ơn...
- Cậu đi đi...sắp trễ giờ rồi kìa.
- Ừm.
Tôi đang đầu rối như tơ, không hiểu gì cả. Sau lưng tiếng cậu vẫn vọng lại:
- Tớ đợi cậu, phải về đó nha.!
Tôi quay lại gật đầu rồi đưa tay tạm biệt cậu.
15 phút sau, trên máy bay... Bên tai tôi vang lên tiếng của cậu: "Có lẽ cậu rất bất ngờ khi tớ biết cậu là ai phải không? Tớ phát hiện ra khi Quỳnh Anh vô tình gọi cậu là Ngôi Sao Nhỏ cộng thêm khi đó tớ thấy cậu đang xem comment trên truyện... Tớ tự hỏi sao cậu không cho tớ biết... Giờ tớ đã biết... Hôm qua, Quỳnh Anh đã hẹn gặp tớ và nói ra tất cả, riêng chuyện cậu là Tiểu Tinh Tinh thì tớ còn biết bí mật khác nữa. Cậu đừng trách Quỳnh Anh, vì cậu ấy chỉ muốn cậu và tớ không phải nuối tiếc sau này... Ngày tớ hẹn với cậu, cậu có đến tớ biết, nhưng cậu không vào. Thật ra lúc đó là tớ chờ cậu, còn về cô ấy thì chỉ tình cờ gặp rồi dứt điểm một số chuyện thôi. Tớ...mong cậu...đừng bỏ những câu chuyện, đừng bỏ lại mọi thứ và nhất là đừng bỏ tớ... Cậu đợi tớ 3 năm rồi, giờ tớ sẽ đợi cậu 4 năm. Bởi vì... Tớ thích cậu... Tiểu Tinh Tinh, Hoàng Hải Đăng thích cậu............... Đến nơi thì gọi điện cho tớ nhé! Tớ còn rất nhiều điều muốn nói với cậu."
Tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Cậu...thích tôi... Cậu...sẽ đợi tôi.. Cậu...nói tôi đừng bỏ cậu... Tôi như được cậu tiếp thêm sức sống. Tiểu Tinh Tinh sẽ trở lại và lợi hại xưa: "Tác giả muốn viết thêm những câu chuyện khác nữa. Có ai ủng hộ không nào!" Tôi đã đăng comment lên xong mọi người đều vui mừng. Tôi không quên qua xem thử tin nhắn của cậu. Cậu đã gửi rất nhiều. Tôi tắt máy tính nhìn ra ô cửa sổ máy bay. "Vĩnh viễn cậu sẽ không biết tớ là ai" hình như câu đó sai rồi nhỉ! Bởi cậu, có lẽ không đơn thuần chỉ là thanh xuân của tôi."
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo