LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em - Chương 45

136 lượt xem
Lặng lẽ ngắm nhìn thảm cỏ trống vắng dưới lầu, anh trầm lặng rất lâu, dáng người cao cao đứng bên cửa sổ, tựa hồ như chẳng suy nghĩ gì, cũng chẳng nghe thấy gì. Anh đã chẳng còn như trước kia, đi suy nghĩ những chuyện không thể nữa, cũng chẳng còn lắng nghe xem cửa có đang được ai đó đẩy ra nhè nhẹ không. Anh chỉ trầm mặc đứng đó, dường như tất cả những gì thuộc về thế giới này chẳng còn bất cứ liên quan gì đến anh nữa.
Cho nên, lúc cửa phòng bệnh được đẩy ra,
Anh không nghe thấy.
Ánh nắng từ cửa sổ rọi vào gay gắt, Tiểu Mễ đứng ở cửa phòng hơi chao đảo, cô nheo mắt lại, trong đầu như có vô số ánh sao chớp lóa. Không biết thế nào, chân cô có phần run rẩy, giống như cô đã bước vào một nơi mà lẽ ra cô không nên đến, mà tất cả đều là do sự xâm nhập vào đấy của cô mà biến đổi cả hình dạng.
Doãn Đường Diêu đứng bên cửa sổ.
Anh quay lưng lại với cô.
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi toàn thân anh, sáng chói đến khiến người khác không mở nổi mắt, sáng rực nhưng lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo trầm lặng, dường như anh đang chìm vào một thế giới lạnh lẽo khác. Trái tim cô đau thít lại, ánh nắng tỏa sáng trên người anh dường như giống hệt lúc Dực ra đi, giống đến nỗi khiến cô rùng mình từng chập.
Cô đờ đẫn ngắm nhìn anh.
Đột nhiên phát hiện, mái tóc anh từ màu nâu hạt dẻ đã nhuộm trở lại màu đen, ban đầu nhìn anh, cả nét ngỗ ngược ngang bướng hay nổi điên cũng đã biến mất, hình bóng anh chỉ còn lại sự trầm mặc mà lạnh lẽo, chỉ là cô độc và lặng lẽ.
Thế là, lồng ngực của cô đau đớn vô cùng.
Khi Doãn Đường Diêu chầm chậm quay lưng lại, từng đợt gió ngoài cửa thốc vào, anh trông thấy cô đang đứng ở cửa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi. Cô ngây dại ngắm nhìn anh, dường như không quen biết anh, ánh mắt lặng lẽ, hình như vừa khóc xong nên vẫn còn vết nước mắt, khóe mắt đo đỏ của cô khiến tay anh buông xuôi bên người nắm chặt lại.
Anh lặng lẽ nhìn cô.
Giống như cảnh tượng trong mộng trăm ngàn lần đều giống nhau nhưng tất cả chỉ là giấc mộng.
Gió nhè nhẹ thổi lay động cánh cửa phòng.
Ngón tay anh cứng đờ siết chặt lại bấm vào lòng bàn tay, đau nhói, và cùng với sự yếu đuối dần dần hiện rõ trong đáy mắt cô khiến anh cuối cùng cũng đã tin. Thế là anh bắt đầu run rẩy.
“Em…”
Cổ họng anh phát ra khàn khàn, đáy mắt ánh lên đốm lửa sáng kinh người, sau đó, dần dần, lại có phần trầm lặng.
Ngoài cửa sổ lá không ngừng rơi, ánh nắng ban mai chiếu qua những chiếc lá rơi lả tả rọi xuống đất, trong không khí có mùi vị cuối thu, lành lạnh, trong sạch.
Doãn Đường Diêu nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.
Anh nhìn cô, đáy mắt có nét đau khổ, lặng lẽ, anh vươn tay ra nhẹ sờ lên gò má cô, ngón tay rất nhẹ xoa xoa vết đỏ trên đó, đau lòng hỏi:
“Có ai đánh em hả?”
Tiểu Mễ lúc đó hoảng sợ, cô áp tay vào mặt, ra sức lắc mạnh đầu:
“Không… không có…”
Anh chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ đến mẹ anh suốt đêm túc trực bên anh mà sáng sớm nay đột nhiên đi mất giờ vẫn chưa thấy quay lại. Là thế sao, thì ra là thế, thế nên cô mới đến đây, thế nên hoàn toàn không phải là cuối cùng cô đã nhớ đến anh. Ánh mắt anh dần dần trở nên u tối, có phần lặng lẽ.
Rất lâu sau.
Anh lặng lẽ nhìn cô, nói:
“Thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều, mới phát hiện, thật ra anh đối xử với em rất tệ.”
Ngón tay nhẹ vuốt trên má cô.
“Anh vẫn hay cốc trán em, cho dù vui hay không vui đều thích cốc em. Thấy em nhăn mặt kêu đau, không biết tại sao, trong lòng cảm thấy rất vui.” Anh cười nhẹ. “Có phải là anh thường cốc em rất đau nhưng em vẫn không dám nói không?”
Ngón tay anh nhẹ nhàng ve vuốt trên khuôn mặt cô như thế, trái tim cô lại run rẩy nhè nhẹ, đôi mắt đen trắng phân minh lại nhuộm một màn sương mù mờ mịt.
“Anh nói bản thân không suy tính gì, nhưng lại đắn đo tính toán quá kỹ lưỡng, chỉ cần em hơi thất thần thôi, là anh đã hận bản thân không liều mạng tóm em lại, để em chỉ nhìn anh, chỉ nhớ đến anh, cho nên mới để mọi chuyện tồi tệ đến thế.”
Doãn Đường Diêu cười khổ, nói, rất nhẹ nhàng, ngón tay đang ve vuốt trên mặt cô trượt xuống.
“Cho nên…
Anh nhìn cô chăm chú.
“… em không muốn nhìn thấy anh nữa, phải không?”
Mặt trời đã nhô lên cao.
Ánh nắng nhẹ nhàng rọi vào phòng bệnh, bức tường trắng, trần nhà trắng, hình bóng mờ nhòa của hai người kéo dài trên mặt đất.
Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt cô lặng lẽ, phủ một lớp sương mờ, lộ ra ánh sáng lấp lánh nhìn anh:
“Xin lỗi anh…”
Một giọt nước từ khóe mắt cô rơi xuống.
Doãn Đường Diêu giật mình, anh chồm người tới trước, muốn đưa tay chùi nước mắt cho cô, nhưng, bàn tay khựng lại giữa chừng, rất lâu sau, anh lại chầm chậm rút tay về.
“Tại sao… em vẫn nói lời xin lỗi?”
“Em…”
“…”
“Rất nhớ rất nhớ anh… nhưng…” Lông mi bị nước mắt nhuộm đến ướt đẫm đen nhánh, cô run nhè nhẹ, “…nhưng… không dám gặp anh…”
Một khoảng trầm mặc.
Đôi mắt anh cũng ươn ướt:
“Thế thì, lời em nói hôm đó là thật sao?”
Nước mắt càng rơi nhiều hơn, run rẩy, cô nhè nhẹ gật đầu.
Anh mỉm cười.
Anh cười với cô, cười như một đứa trẻ con ngây thơ. Chỉ cần cô thật sự đã từng thích anh, thế thì đã quá đủ rồi. Được gặp gỡ cô ấy là món quà thiên sứ ban tặng anh, nếu như không gặp được cô ấy, có lẽ sẽ không vui vẻ, hạnh phúc và đau buồn như thế.
“Cám ơn em.”
Anh nói, đôi môi nhuộm nét cười tim tím.
Sau đó anh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cô, nhìn cô như thể sẽ không bao giờ được gặp cô nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của anh và cô.
Tiểu Mễ cố gắng nuốt hết nước mắt vào trong, hít thở sâu, lộ ra khuôn mặt tươi cười nói với anh: “Nghe nói các bác sĩ nước ngoài có được những cách trị bệnh tiên tiến nhất, bệnh của anh chắc sẽ được chữa khỏi, đúng không?”
“Có liên quan gì?” Anh lặng lẽ nói.
Cô ngây người.
“Cho dù chữa khỏi thì cũng chỉ duy trì được khoảng hai năm, lúc nào cũng có thể chết, thời gian sống trên thế giới này dài hơn hay ngắn hơn một chút, thì có quan hệ gì?”
“Mẹ anh rất yêu anh.”
Anh nhàn nhạt nhếch môi: “Anh biết… nhưng, bà vẫn còn trẻ đẹp thế, nếu anh đi rồi thì bà có thể bắt đầu một cuộc sống mới.”
Cô kinh ngạc đến cứng người, sau đó, từng cơn đau đớn ập đến khiến giọng nói cô bắt đầu run rẩy: “Anh đang nói gì thế… anh có biết nỗi đau đó không? Anh có biết cảm giác đau khổ khi phải mở to mắt nhìn người thân chết đi mà không làm được gì không? … Giống như cả trái tim đã bị khoét đi mất, giống như cả thế giới đều đổ sụp… Nỗi đau và tổn thương đó, sau này bao nhiêu hạnh phúc cũng không thể nào bù đắp được…”
Doãn Đường Diêu trầm lặng nhìn cô.
“Cho nên em mãi mãi sẽ không quên được anh ta.”
Âm điệu rất nhạt, nhạt đến mức chuyện đó như chẳng có liên quan gì với anh nữa, đã không còn để ý gì đến nữa, sự lặng lẽ và lạnh nhạt đó như một quả chùy nặng nề giáng vào tim Tiểu Mễ!
Cô sợ hãi.
Cô thật sự sợ hãi.
Đột nhiên cô biết được sự sợ hãi của Bùi Ưu và mẹ của anh, nỗi sợ hãi như thế khiến toàn thân cô phát run, cô ước mong anh lại nổi điên và gào thét như xưa, ít ra còn chứng tỏ là anh vẫn đang sống. Bây giờ anh lạnh nhạt thế khiến cô thấy anh đã cách cô rất xa rất xa rồi.
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào phòng.
Cô run lẩy bẩy như bị rơi vào nỗi sợ hãi cùng cực, hỏi anh:
“Phải làm sao?”
Anh rất yên tĩnh, giống như chẳng hề nghe thấy cô nói gì.
Cô túm chặt cánh tay anh, ngẩng mặt lên, nước mắt chảy đầm đìa: “Phải làm sao anh mới có thể sống tốt đây?”
“Em quan tâm à?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Cô ra sức gật đầu.
Nước mắt trên gò má cô rơi tí tách xuống chiếc giường bệnh trắng toát.
“Đừng khóc…” Anh cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đưa tay lên, chùi sạch ngấn nước mắt trên mặt cô, “Em không cần áy náy, cho dù không gặp em thì căn bệnh này cũng khiến anh phải ra đi sớm thôi.”
Môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhẽo, anh tỉ mỉ chùi hết nước mắt trên mặt cô.
“Có thể gặp được em thật đã rất vui rồi, như thế, cho dù có phải đến một thế giới khác cũng sẽ có rất nhiều ký ức để hồi tưởng lại.”
“Không phải áy náy!” Cô khóc, lồng ngực thắt lại từng cơn đau nhói, “Nếu chỉ là áy náy thì em sẽ giả vờ như chẳng có gì xảy ra để ở bên anh, giống như trước đây, em có thể lừa anh, có thể giả như đang rất tốt… nhưng mà…”
Doãn Đường Diêu chăm chú nhìn cô.
Cô rơi nước mắt nói: “Em đã thích anh rồi…”
Môi anh tím ngắt đến kinh động lòng người.
Anh nhè nhẹ nín thở.
Ngón tay trắng bệch cứng đờ run rẩy.
“Vì thích anh nên em không thể giả vờ được nữa, vì nếu trong tim em vẫn có anh ấy, mãi mãi không quên anh ấy, nếu những gì em mang lại cho anh chỉ là tổn thương, không ngừng tổn thương anh…” nước mắt như ánh sao, cô khóc nói, “… thì làm sao em có thể ở bên anh được…”
Anh ôm lấy cô.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Để cả người cô lọt thỏm vào lòng mình, Doãn Đường Diêu nhè nhẹ hít hơi, tựa trên mái tóc ngắn mềm mượt của cô, anh nhắm nghiền mắt, trong tim trào máu đau đớn, cổ họng nghẹn lại, hồi lâu mới khàn khàn nói:
“Tiểu Mễ… em biết anh thích em… anh thích em, nên anh sẽ không để ý trong tim em có phải còn có một người khác nữa hay không… chỉ cần em ở bên anh là anh đã thấy hạnh phúc rồi…”
Anh nhẹ nhàng ôm chặt cô.
Người cô run bắn lên trong nước mắt.
Anh ôm chặt cô, đau khổ nói:
“Nhưng mà… cuối cùng anh cũng sẽ chết thôi… có lẽ sẽ chết rất nhanh… có lúc, anh muốn bất chấp tất cả giữ em lại bên mình… nhưng cũng có lúc… lại thấy rằng nên để em ra đi… như thế, lúc anh chết đi, em sẽ không thấy đau buồn … phải làm sao đây… rốt cuộc phải làm sao…”
Cô chật vật ngẩng đầu lên, đáy mắt lấp loáng ánh nước mắt:
“Đừng chết!”
Anh đau khổ nín thở nhìn cô.
Nước mắt lóng lánh như ánh sao chảy dài trên mặt, cô dùng tay gạt hết đi, sau đó, cố gắng cong môi lên, cười với anh:
“Xin anh mà… hãy sống thật tốt…”
Doãn Đường Diêu nín thở nhìn cô chăm chú, đôi môi tim tím, khàn giọng nói: “Nếu như, anh xin em hãy ở lại bên anh, đừng xa anh nữa thì sao?”
“Như thế, anh sẽ sống thật khỏe chứ?”
“Nếu là…”
Cô nhìn anh chăm chú, đáy mắt lướt qua một mối tình cảm yếu đuối mà phức tạp, nụ cười bên khóe môi có phần tái nhợt trong suốt, lặng lẽ, cô nói với anh:
“Được.”
“Thật không?”
Ánh sáng ẩm ướt trong đôi mắt anh lấp lánh.
“Thật!”
Cô nhẹ nhàng nói, ánh mắt cũng lấp loáng ướt, vậy nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười, không để nước mắt từ rèm mi lại chảy xuống: “Em sẽ ở bên anh, khi anh sống sẽ sống cùng anh, khi anh ra đi cũng sẽ đi với anh.”
Người Doãn Đường Diêu cứng đờ: “Không…”
“Nếu những người em yêu, họ đều ra đi sớm hơn em, thế thì, em bằng lòng đi trước họ.” Cô lặng lẽ nói.
Doãn Đường Diêu cứng người, anh đờ đẫn nhìn cô đến ngây dại: “Nhưng, anh muốn em sống thật tốt…”
“Em cũng muốn anh sống thật tốt…” Cô cũng nhìn anh ngây dại. “Ở bên anh thì sẽ càng thích anh nhiều hơn, nếu anh cũng đi rồi, em sẽ sống tốt như thế nào đây?”
Thiên sứ trên cánh mũi lóe lên ánh sáng đau khổ bàng bạc.
Anh khàn khàn giọng, nói:
“Vậy thì, đợi anh đi rồi thì quên anh là được.”
Tiểu Mễ cười rồi cười, cười đến ngốc nghếch hoảng loạn, trên tấm trải giường trắng như tuyết, viên kim cương giữa những ngón tay cô sáng lấp lánh, sáng đến nỗi như cũng đang hoảng sợ.
Ánh nắng ngàn vạn sợi óng ánh.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư