Thỏ đại nhân theo đuổi vợ yêu - Chương 1: Tổng Tài là chân lí
Nguyễn Trần Thành Đạt | Chat Online | |
07/03/2019 23:43:05 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
199 lượt xem
- * Thỏ đại nhân theo đuổi vợ yêu - Chương 2: Tăng ca (Truyện ngôn tình)
- * Thỏ đại nhân theo đuổi vợ yêu - Chương 3: Nữ vương (Truyện ngôn tình)
- * Sẽ có thiên thần thay anh yêu em - Chương Cuối (Truyện ngôn tình)
- * Sẽ có thiên thần thay anh yêu em - Chương 45 (Truyện ngôn tình)
Từ trên taxi, một cô gái nhẹ nhàng bước xuống, cô chỉ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đơn giản cũng chẳng phải hàng hiệu nổi tiếng gì lắm, nhưng chỉ với khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh tế, mái tóc dài bồng bềnh uốn lượn trong gió cũng đủ để hấp dẫn bao ánh nhìn.
Châu Lộ Lộ tiến vào quán cà phê, lia mắt nhìn khắp nơi rất nhanh liền tìm thấy người cô muốn tìm.
Một người đàn ông tuấn tú, com-lê đen hào nhoáng đang chăm chú nhìn ra ngoài đường phố. Đúng như lời Trương Ngọc Lai nói, rất khá. Châu Lộ Lộ cất bước đi tới.
Người đàn ông nọ cũng phát hiện cô, lịch sự đứng dậy, mỉm cười.
“Cô là cô Châu phải không? Tôi là Ngô Cẩn Huyền.”
“Chào anh.” Châu Lộ Lộ gật đầu, “Nghe danh đã lâu.”
Ngô Cẩn Huyền bật cười: “Mời ngồi.”
“Cám ơn!”
“Cô muốn uống gì?”
“Cho tôi một ly nước cam.”
Anh ta thay cô gọi một ly nước cam, chờ phục vụ rời đi, Ngô Cẩn Huyền mới nói: “Cô thật giống như trong tưởng tượng của tôi. Rất xinh đẹp!”
Châu Lộ Lộ mỉm cười: “Anh thật biết nói chuyện.”
“Tôi là nói thật lòng.”
Trò chuyện một hồi, cả hai đều cảm thấy nói chuyện rất hợp, có ý trao đổi số điện thoại, tiếp tục tìm hiểu, nếu thuận lợi thì làm người yêu cũng không tệ.
Châu Lộ Lộ đọc số điện thoại của mình. Bỗng cảm thấy bụng khó chịu liền đi toilet.
Cùng lúc đó cửa quán bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào khiến không ít người chú ý.
Người này có một mái tóc màu nâu được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh, mỗi chi tiết trên khuân mặt giống như là được vẽ ra vậy. Đẹp đến không còn lời nào diễn tả hết, khắp người đều lộ ra vẻ nam tính, phóng khoáng.
Toàn bộ khách trong quán đều vì sự xuất hiện của anh mà dừng lại động tác. Anh chỉ nhíu mày một cái mà hầu hết phụ nữ đều đổ rầm rầm, ngay cả con mèo trắng kiêu ngạo nổi tiếng là khó gần của chủ quán cũng không chịu nổi mà... chạy đến cọ chân anh.
Trong khi các cô gái đều mong chờ anh ta bước tới bàn mình thì anh ta lại đi đến bàn của một người đàn ông khác, rất tự nhiên mà ngồi xuống.
Thoáng chốc, không khí như chùng xuống, ai nấy đều ngạc nhiên đến ngây ngốc.
Đường Vũ ngồi xuống, thuận tay cầm lấy cái túi xách nữ để trên bàn, chứng tỏ người nào đó vừa mới ngồi đây.
Ngô Cẩn Huyền nghĩ muốn cản, nhưng lại cảm thấy hành động của người này quá mức tự nhiên, thành ra anh lại ngập ngừng, đành hỏi: “Không biết anh là?”
“Tôi? Người mà cô ấy ngày đêm đều nhớ, lời cha mẹ cô ấy có thể không nghe nhưng nhất định sẽ nghe lời tôi. À, tiền mà cô ấy dùng đều là của tôi...”
Đường Vũ còn chưa nói xong thì Ngô Cẩn Huyền đã ngắt lời: “Thật ngại quá, tôi còn có việc gấp phải giải quyết, đi trước.”
Lúc Châu Lộ Lộ quay trở lại thì hay thấy cảnh Ngô Cảnh Huyền chạy trối chết, tựa như bị lửa đốt mông vậy. Mà chỗ ngồi của cô đã bị người khác chiếm đóng. Châu Lộ Lộ nhìn thấy người mới đến, ngạc nhiên:
“Đường tổng, sao anh lại ở đây?”
“Ồ, vậy thì tôi nên ở đâu?”
Châu Lộ Lộ thật thà đáp: “Ở công ty, chủ trì cuộc họp.”
“Đúng ha, vậy thì quay lại công ty thôi.” Dừng một chút, Đường Vũ lại nói: “Cô cùng đi với tôi.”
“Gì... gì cơ?” Châu Lộ Lộ có chút không hiểu, cô đã hết giờ làm rồi, cuộc họp cao cấp đó đâu đến phiên nhân viên quèn như cô tham dự.
Đường Vũ rất có lí lẽ nói: “Có lí nào cấp trên làm việc còn nhân viên lại rảnh rỗi đi hẹn hò.” Hai chữ ‘hẹn hò’ Đường Vũ gần như là nghiến răng mà nói ra.
Nói rồi cũng chẳng quản Châu Lộ Lộ có đồng ý hay không, cầm cái túi của cô đi mất.
Châu Lộ Lộ chẳng còn cách nào, đành đi theo.
Châu Lộ Lộ ngồi trên xe hơi sang trọng của hắn, chiếc xe bon bon trên đường.
“Đường tổng à, đã tan ca rồi.”
Đường Vũ gật đầu: “Tôi đương nhiên biết.”
Châu Lộ Lộ còn chưa kịp thở phào, lại nghe Đường Vũ nói: “Có ai nói tan ca, thì không thể tăng ca sao?”
Châu Lộ Lộ nghẹn họng. Ai bảo anh ta là sếp tổng của cô cơ chứ.
Sếp tổng mà, muốn xen vào chuyện riêng của nhân viên thì xen vào, muốn nhân viên tăng ca thì nhân viên phải tăng ca.
Sếp tổng mà, có nói sai thì vẫn là chân lý, nhân viên nhỏ bé như cô làm gì có quyền ý kiến.
Châu Lộ Lộ cúi đầu, im lặng lùi ra sát cửa xe, thầm nghĩ cách xa Đường Vũ càng xa càng tốt.
Đường Vũ nhìn cái vẻ ấm ức của cô, giọng mỉa mai.
“Sao, phá hỏng chuyện tốt của nên không vui à?”
Châu Lộ Lộ nghe thế thì vội vàng xua tay.
“Không có, không có.” Trong lòng Châu Lộ Lộ thầm mắng ai đó hàng trăm lần, nhưng vẫn thuần thục vuốt mông ngựa.
“Boss đại nhân anh tuấn phi phàm, tuổi trẻ tài cao, anh nói mặt trời mọc phía tây thì mặt trời nhất định sẽ mọc phía tây, anh nói không được làm, tôi làm sao dám làm cơ chứ.”
“Vậy tức là tôi bảo cô không được đi xem mắt thì cô sẽ không đi xem mắt?”
Châu Lộ Lộ sững lại: “Làm sao có thể chứ.... Đường tổng, ngài thật là hài hước. Ha ha.”
Châu Lộ Lộ tiến vào quán cà phê, lia mắt nhìn khắp nơi rất nhanh liền tìm thấy người cô muốn tìm.
Một người đàn ông tuấn tú, com-lê đen hào nhoáng đang chăm chú nhìn ra ngoài đường phố. Đúng như lời Trương Ngọc Lai nói, rất khá. Châu Lộ Lộ cất bước đi tới.
Người đàn ông nọ cũng phát hiện cô, lịch sự đứng dậy, mỉm cười.
“Cô là cô Châu phải không? Tôi là Ngô Cẩn Huyền.”
“Chào anh.” Châu Lộ Lộ gật đầu, “Nghe danh đã lâu.”
Ngô Cẩn Huyền bật cười: “Mời ngồi.”
“Cám ơn!”
“Cô muốn uống gì?”
“Cho tôi một ly nước cam.”
Anh ta thay cô gọi một ly nước cam, chờ phục vụ rời đi, Ngô Cẩn Huyền mới nói: “Cô thật giống như trong tưởng tượng của tôi. Rất xinh đẹp!”
Châu Lộ Lộ mỉm cười: “Anh thật biết nói chuyện.”
“Tôi là nói thật lòng.”
Trò chuyện một hồi, cả hai đều cảm thấy nói chuyện rất hợp, có ý trao đổi số điện thoại, tiếp tục tìm hiểu, nếu thuận lợi thì làm người yêu cũng không tệ.
Châu Lộ Lộ đọc số điện thoại của mình. Bỗng cảm thấy bụng khó chịu liền đi toilet.
Cùng lúc đó cửa quán bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào khiến không ít người chú ý.
Người này có một mái tóc màu nâu được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh, mỗi chi tiết trên khuân mặt giống như là được vẽ ra vậy. Đẹp đến không còn lời nào diễn tả hết, khắp người đều lộ ra vẻ nam tính, phóng khoáng.
Toàn bộ khách trong quán đều vì sự xuất hiện của anh mà dừng lại động tác. Anh chỉ nhíu mày một cái mà hầu hết phụ nữ đều đổ rầm rầm, ngay cả con mèo trắng kiêu ngạo nổi tiếng là khó gần của chủ quán cũng không chịu nổi mà... chạy đến cọ chân anh.
Trong khi các cô gái đều mong chờ anh ta bước tới bàn mình thì anh ta lại đi đến bàn của một người đàn ông khác, rất tự nhiên mà ngồi xuống.
Thoáng chốc, không khí như chùng xuống, ai nấy đều ngạc nhiên đến ngây ngốc.
Đường Vũ ngồi xuống, thuận tay cầm lấy cái túi xách nữ để trên bàn, chứng tỏ người nào đó vừa mới ngồi đây.
Ngô Cẩn Huyền nghĩ muốn cản, nhưng lại cảm thấy hành động của người này quá mức tự nhiên, thành ra anh lại ngập ngừng, đành hỏi: “Không biết anh là?”
“Tôi? Người mà cô ấy ngày đêm đều nhớ, lời cha mẹ cô ấy có thể không nghe nhưng nhất định sẽ nghe lời tôi. À, tiền mà cô ấy dùng đều là của tôi...”
Đường Vũ còn chưa nói xong thì Ngô Cẩn Huyền đã ngắt lời: “Thật ngại quá, tôi còn có việc gấp phải giải quyết, đi trước.”
Lúc Châu Lộ Lộ quay trở lại thì hay thấy cảnh Ngô Cảnh Huyền chạy trối chết, tựa như bị lửa đốt mông vậy. Mà chỗ ngồi của cô đã bị người khác chiếm đóng. Châu Lộ Lộ nhìn thấy người mới đến, ngạc nhiên:
“Đường tổng, sao anh lại ở đây?”
“Ồ, vậy thì tôi nên ở đâu?”
Châu Lộ Lộ thật thà đáp: “Ở công ty, chủ trì cuộc họp.”
“Đúng ha, vậy thì quay lại công ty thôi.” Dừng một chút, Đường Vũ lại nói: “Cô cùng đi với tôi.”
“Gì... gì cơ?” Châu Lộ Lộ có chút không hiểu, cô đã hết giờ làm rồi, cuộc họp cao cấp đó đâu đến phiên nhân viên quèn như cô tham dự.
Đường Vũ rất có lí lẽ nói: “Có lí nào cấp trên làm việc còn nhân viên lại rảnh rỗi đi hẹn hò.” Hai chữ ‘hẹn hò’ Đường Vũ gần như là nghiến răng mà nói ra.
Nói rồi cũng chẳng quản Châu Lộ Lộ có đồng ý hay không, cầm cái túi của cô đi mất.
Châu Lộ Lộ chẳng còn cách nào, đành đi theo.
Châu Lộ Lộ ngồi trên xe hơi sang trọng của hắn, chiếc xe bon bon trên đường.
“Đường tổng à, đã tan ca rồi.”
Đường Vũ gật đầu: “Tôi đương nhiên biết.”
Châu Lộ Lộ còn chưa kịp thở phào, lại nghe Đường Vũ nói: “Có ai nói tan ca, thì không thể tăng ca sao?”
Châu Lộ Lộ nghẹn họng. Ai bảo anh ta là sếp tổng của cô cơ chứ.
Sếp tổng mà, muốn xen vào chuyện riêng của nhân viên thì xen vào, muốn nhân viên tăng ca thì nhân viên phải tăng ca.
Sếp tổng mà, có nói sai thì vẫn là chân lý, nhân viên nhỏ bé như cô làm gì có quyền ý kiến.
Châu Lộ Lộ cúi đầu, im lặng lùi ra sát cửa xe, thầm nghĩ cách xa Đường Vũ càng xa càng tốt.
Đường Vũ nhìn cái vẻ ấm ức của cô, giọng mỉa mai.
“Sao, phá hỏng chuyện tốt của nên không vui à?”
Châu Lộ Lộ nghe thế thì vội vàng xua tay.
“Không có, không có.” Trong lòng Châu Lộ Lộ thầm mắng ai đó hàng trăm lần, nhưng vẫn thuần thục vuốt mông ngựa.
“Boss đại nhân anh tuấn phi phàm, tuổi trẻ tài cao, anh nói mặt trời mọc phía tây thì mặt trời nhất định sẽ mọc phía tây, anh nói không được làm, tôi làm sao dám làm cơ chứ.”
“Vậy tức là tôi bảo cô không được đi xem mắt thì cô sẽ không đi xem mắt?”
Châu Lộ Lộ sững lại: “Làm sao có thể chứ.... Đường tổng, ngài thật là hài hước. Ha ha.”
Truyện mới nhất:
- Người mẹ (Truyện truyền thuyết)
- Người đi săn và con vượn (Truyện ngắn)
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Thỏ đại nhân theo đuổi vợ yêu - Chương 1: Tổng Tài là chân lí,Thỏ đại nhân theo đuổi vợ yêu,Chương 1: Tổng Tài là chân lí
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!