LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Yêu em là điều tuyệt nhất

81 lượt xem
Những năm tháng trải dài cùng em làm con tim ta đau.
Những hồi ức giữa đôi ta in hằn trong tâm trí, mãi mãi không phai…
Ai nói rằng chia ly mới là đau khổ nhất, ai thấu hiểu được tận cùng của tuyệt vọng là bất lực như thế nào.
Đứng giữa hiện thực và mộng ảo ta chọn mãi mãi chìm trong giấc mơ đẹp ấy.
Đứng giữa buông tay và giữ thật chặt đôi tay em thì ta chọn buông tay.
Yêu em ta không hối hận, rời xa em ta không hối hận, dành con tim này cho em ta tuyệt đối không … hối hận.
Trước khi yêu em ta chưa hề biết tình yêu là gì, chưa biết quan tâm một người là hạnh phúc nhường nào. Có lúc ta sẽ cười mình lúc đó thật ngu ngốc, vậy em có như vậy hay không ?
Bắt đầu với hiểu lầm tôi đã bị em thu hút, em là người ngoài lạnh trong nóng. Dù rằng bị nói xấu em vẫn im lặng, cái vẻ ngoài không quan tâm nhưng thực chất trong lòng lại chứa đầy muộn phiền, tôi nghĩ cô gái này rõ ràng rất ngốc à.
Quán cà phê vắng lạnh, nhạc nhẹ nhành âm vang, mưa tí tách rơi ngoài cửa kính, em ngồi một mình trong góc vắng thưởng thức ly cà phê sữa nóng hổi và đọc một cuốn say xưa với tựa đề “ Sự mỏng manh của hoa “. Em như một bức tranh tĩnh lạnh cứ dịu dàng mà lại nồng say.
Buổi tối con đường nhộn nhịp với hàng người tấp nập dạo phố, nhiều cửa hàng thắp sáng với nhiều hàng hóa đầy màu sắc, đa dạng mẫu hàng. Em ngồi giữa hàng người đông đúc của quán hủ tiếu ven đường, khuôn mặt hạnh phúc ánh lên khi ăn tô hủ tiếu đơn giản ấy khiến con tim tôi nhộn nhịp.
Trong rạp chiếu phim tối tăm, em ngồi sau cùng hàng ghế cách xa với những cặp đôi dưới kia, trên tay là bỏng ngô và ly nước. Tôi bật cười trước sự ngộ nghĩnh của em. Bộ phim kia cuối cùng cũng chiếu với tựa đề “ Your Name ” làm tôi sững sờ nhìn thằng bạn bên cạch, nó nhìn lại tôi hì hì cười. Liệu rằng em có phải là định mệnh sắp đặt cho tôi không? Tiếng chuông ấy sẽ vang lên khi hai tay gặp nhau không ?
Thời gian trôi qua, em chưa từng xuất hiện lần nào làm tôi ngỡ như mình nằm mơ. Em như cơn gió thổi qua tôi không để lại dấu vết gì. Tôi nhớ em….
Lang thang cả đêm tôi tính quay về nhà thì bóng hình em xuất hiện trong mắt tôi. Em ngồi trên ghế đá tĩnh lạnh nhìn con sông trước mặt, vì sao tim tôi thắt lại, vì sao nhìn em lại cô đơn đến vậy. Ngẩn người nhìn em thật lâu tôi muốn khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại tại đây.
“ Yuuyami semaru kumo no ue
Itsumo ichiwa de toned iru
Taka wa kitto kanashi karou
….. ”
Giọng hát nhỏ nhẹ vang khe khẽ trong màng đêm, em hát dịu dàng mà sâu sắc. Gió nhẹ thổi vi vu như hòa đệm cùng em, tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên hỡi ơi cô gái nhỏ, đừng vì bất kì lý do gì mà đau lòng nữa, tôi muốn thay em gánh tất cả.
Trên xe buýt tấp nập người chen lấn, em ngồi chống cầm nhìn cửa sổ, khuôn mặt lơ đãng với tâm hồn trên mây. Tôi ngồi gần em nhưng em chẳng hề hay biết gì mà tôi cũng không mong em biết, ngắm nhìn em là hạnh phúc nhường nào.
Tí tách… tí tách…
Cơn mưa rào nhỏ, em bước đi trong làn mưa, nhẹ nhành thấm đẫm vào lòng tôi . Đôi vai ấy sao mà nặng trĩu, đôi chân ấy sao mà vững vàng bước từng bước đến vậy. Thân hình nhỏ nhẹ trong làn mưa nhòe đi trong đôi mắt tôi. Hỡi ơi cô gái nhỏ, tim tôi đang rỉ máu…
Dải phân cách đi bộ rất gần mà cũng rất xa, em đứng đối diện tôi, em đang mỉm cười, với một chàng trai. Vì sao tôi lại khó chịu như thế này, hai người đang nói gì, vì sao em lại cười, vì sao tôi lại căm ghét chàng trai kia dù rằng tôi không biết hắn là ai. Hàng nghìn câu hỏi và câu nói vang vọng trong đầu, tôi không biết có nên để trái tim mình quyết định nữa hay không ?
“ Love is when the other person’s happiness is more important than your own. ”
Yêu là khi niềm hạnh phúc của một ai đó quan trọng hơn hạnh phúc của chính mình
Lý trí của tôi nói rằng phải quên em đi nhưng con tim tôi, đôi mắt tôi không tự chủ được mà hướng về phía em. Nhìn em không đủ để tôi thỏa mãn, tôi muốn đến gần em, muốn nói chuyện với em, muốn nhìn em cười, muốn hòa vào cuộc sống của em…. Tôi muốn ôm em.
Cơn cảm sốt kéo dài ba ngày trời dù rằng tôi đã đi khám và uống thuốc. Trong cơn sốt tôi đã nhớ em vô cùng, hỡi người con gái nhỏ bé tôi nhớ em quá nhiều rồi, phải làm sao đây…
Bệnh cảm suy giảm tôi liền ra ngoài đi dạo, ban đêm với ánh đèn đường lập lòe nhưng tôi vẫn nhìn thấy được em. Bóng dáng này đã in hằn trong tâm trí tôi mất rồi. Lặng lẽ đi theo em như một thói quen, tôi âm thầm tự nhủ rằng chỉ là thuận đường mà thôi. Đi theo em vào cửa hàng tiện lợi, mua đại gói bánh rồi theo em lên lầu. Không chút do dự tôi ngồi vào bàn em đang ngồi. Ngỡ ngàng em nhìn tôi, con tim tôi lại đập rộn ràng.
Tất cả bằng một nụ cười em chào tôi. Tôi bắt chuyện với em một cách trót lọt, mọi thứ cũng từ đó mà bắt đầu.
Tôi với em dần quen thuộc với nhau, khi tôi hỏi em đã có bạn trai chưa thì em cười nhẹ. Em không trả lời nhưng tôi biết em không hề có bạn trai, bên cạnh em vẫn luôn có tôi.
Còn nữa……………………………………………………………………………………………………………..
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư