LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Đừng tìm lý do để ổn (Tác giả: Kirry Phương)

169 lượt xem
Tác giả: Kirry Phương

Có những lúc rất buồn, chỉ muốn oà lên khóc. Nhưng rồi sẽ nghĩ lại, mình khóc mình xem, chẳng có ai cho mình dựa vào, lúc ấy sẽ chẳng còn muốn khóc nữa. Rồi sẽ tự đứng dậy, tự mỉm cười...
Chúng ta luôn tìm cho mình những lí do để ổn nhất. Nhưng bản thân có ổn hay không, chẳng ai nói rõ được. Chúng ta có thể lừa người nhưng chẳng thể lừa mình. Chúng ta luôn nói rằng đã quên người từng yêu, nhưng thật ra chỉ là cách để phủ nhận nỗi nhớ đang dâng trào từng đêm. Chúng ta từng nói rất hận, nhưng cũng chỉ là lí do để lừa dối yêu thương đã quá sâu đậm. Chúng ta thường ngoảnh mặt quay đi mỗi khi lỡ gặp, để cho đối phương thấy chúng ta đã quên, những thực chất chỉ đành để che giấu thứ cảm xúc nhung nhớ cứ dấy lên từng hồi trong con tim nhỏ bé. Mọi thứ đều trở nên giả tạo khi bản thân cứ cố trốn tránh một sự thật. Nụ cười ấy chẳng còn vui vẻ, hoặc cũng chỉ còn cười cho qua chuyện, cười lạnh. Rồi giọt nước mắt cứ thế lại rơi nhiều hơn, nhất là trong đêm vắng, khi chỉ còn lại một mình với những nỗi sầu. Vậy làm sao để ta có thể thôi nhớ, thôi yêu, và thôi đau lòng cho một cuộc tình đã lỡ chia xa? Lí do nào có thể khiến ta ổn hơn trong những lúc ấy?
…Góc phố quen vẫn còn đó, chỉ có chúng ta đã khác. Vẫn rải đầy những lá vàng rơi, nhưng dẫm tới dẫm lui vẫn chỉ còn một đôi chân bước. Bàn tay ấy đã buông thõng từ lâu. Phải mất một thời gian khá dài để quen với sự trống vắng ấy. Chúng ta hẳn còn nhớ, người kia từng gieo vào lòng ta hạnh phúc đầu đời. Vậy cớ sao giờ lại phải quên?
Tôi hằng ngày chỉ biết tìm lí do để khiến mình ổn nhất. Nhưng rồi mọi thứ sẽ lại tiếp tục như cũ khi chợt bắt gặp bóng hình quen. Có lẽ rằng câu chuyện ấy còn chờ người kể nốt, trang viết riêng còn chưa vội hoàn thành. Ngỡ đã thôi nhớ, nhưng chỉ là thoáng qua. Và rồi mọi lí do sẽ trở nên vô nghĩa khi con tim vẫn hoài yêu thương như vậy.
Có ai đó từng ngồi kề bên khi cơn mưa sao băng nào tạt qua. Có ai đó từng nắm lấy tay khi gió đông về giá rét. Và rồi chợt một ngày, tầng thượng chẳng còn tiếng hát vu vơ giữa đêm khuya. Bàn tay ai kia chợt giơ ra nhưng nắm lại là những buốt giá. Hình như chúng ta đã quên mất cảm giác yêu thương ngày ấy là như thế nào. Rồi chúng ta lỡ đi ngang qua đời nhau, chỉ để lại một giao điểm, sau đó cứ hoài chạy mãi về vô cực.
Tôi luôn ước rằng ở nơi vô cực ấy, chúng tôi có thể bẻ cong lộ trình để cắt nhau thêm lần nữa. Đáng tiếc rằng tôi có thay đổi kiểu gì thì chúng tôi vẫn chỉ là những đường song song. Bài toán cuộc đời chẳng có “hai cái sai là một lần đúng”. Như một ý niệm nào đó, đã xa rồi là sẽ mãi xa. Dù có quay lại, thì vết thương vẫn còn ở đấy, nếu có liền thì hãy còn sẹo. Chẳng những không thể chữa lành, có khi nào lại làm nó rỉ máu thêm lần nữa chăng?
Năm tháng ấy lặng lẽ với từng kí ức, rồi cứ hoài chạy trong đống lí do để lừa gạt bản thân, rằng ta rất ổn. Mọi đau đớn ấy mới có thể cho chúng ta trưởng thành. Vậy thì hãy cứ đương đầu với nó. Vốn dĩ đã mệt, nay hoài công lừa gạt bản thân còn mệt hơn. Còn yêu hãy cứ yêu, đau cứ để cho đau. Sau này nếu lỡ chân còn quay về chốn cũ, ở nơi phương trời nào đó ta còn gặp lại nhau, thì cứ hãy để cho trái tim rung động. Vì ta đã từng yêu, thì cứ hãy yêu đi.
Thiết nghĩ rằng “đừng tìm lí do để ổn”.

Tác giả: Kirry Phương
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư