LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

May mắn được gặp anh

234 lượt xem
Năm đó, cô và hắn vừa chia tay, hắn đã vội nhận lời yêu của cô gái khác. Bản tính của con gái vốn rất ghen tuông, cô vội tìm hiểu mọi chuyện về cô gái kia mới phát hiện, rõ ràng cô ta đã có người trong lòng - là anh, vậy mà lại đi tỏ tình với người con trai khác, điều này chỉ có một nguyên nhân, cô ta cũng không hề tốt lành gì, mục đích là muốn đả kích người cô ta thầm thương, xem phản ứng của người đó như thế nào mà thôi.
Được lắm, cô ta dám giành bạn trai của cô, vậy thì cô cũng sẽ cướp đi người cô ta thầm thương. Cô thăm dò wechat của anh, tối đó gửi lời mời kết bạn, sau đó tắt máy đi ngủ. Hôm sau vào online đã thấy tài khoản anh nhắn tin cho mình, cô nhoẻn miệng cười, bắt đầu từ ngày hôm đó, cô và anh chính thức trò chuyện với nhau, mỗi ngày một nhiều hơn, một hôm anh tỏ tình, cô rất nhanh liền nhận lời, mọi chuyện đều đi theo mục đích ban đầu cô tiếp cận anh.
Ở bên cạnh anh rất vui, trông anh là một người ít nói, nhưng không nghĩ anh lại có thể pha trò khiến cô lần nào cũng cười đến run người. Cô gái đó, cuối cùng cũng phát hiện anh có bạn gái khác - là cô, điều mà cô ta không ngờ đến là, từ trước đến giờ, anh rất ít tiếp xúc với con gái vậy mà lại có người yêu.
Hắn cũng đã phát hiện cô có bạn trai mới, lập tức nổi giận chất vấn cô, mọi chuyện đều diễn ra theo như ý muốn của cô, kết quả sau mấy ngày hắn bám riết lấy cô, hơn nữa còn chia tay cô gái kia, cuối cùng cô cũng đồng ý quay trở lại với hắn, vì niềm vui nhất thời, trong khoảnh khắc đó cô đã quên đi sự tồn tại của anh.
Anh rất quan tâm đến cô, cho nên rất nhanh liền nhận ra sự lạnh nhạt của cô, không còn cách nào khác, cô nói cho anh biết tất cả mọi sự thật, rằng: bên anh, chỉ để đả kích bạn trai cô mà thôi, mấy ngày sau đó, đột nhiên anh gọi cho cô, nói muốn gặp cô, khi ấy cô thật sự hoảng sợ, anh nói rằng sẽ đợi cô, anh hy vọng cô cho anh một cơ hội, chỉ cần cô có chút xíu tình cảm với anh thôi, anh cũng nguyện ý vì cô, vậy mà, cô chỉ dứt khoát nói một câu: "Quên đi, anh mãi mãi không có cơ hội đâu."
Lời vừa nói ra, cô cảm thấy, tim mình hơi nhói.
Anh không gọi lại, sáng hôm sau cô nhận được một tin nhắn với nội dung: "Em vui là được."
Chỉ cần cô vui là được, còn anh, cho dù có âm thầm, có đau khổ thế nào cũng được, chỉ cần cô cười thôi.
Tình yêu thời phổ thông cho dù có mãnh liệt đến đâu rồi cũng sẽ có lúc nguội tàn, huống hồ, cô và hắn bởi vì tính cách ngang bướng, có rất nhiều chuyện bất đồng, cả hai liên tục cải vã, chính bản thân cô cũng không rõ, kể từ ngày anh gửi tin nhắn đó cho cô, rồi như biến mất khỏi cuộc sống của cô, khiến cô có một cảm giác rất khó nói, là hụt hẫng.
Sau những cuộc cãi vả, rốt cục cô và hắn cũng chia tay, hắn lựa chọn con đường tương lai tươi sáng của mình, còn cô chập chững bước vào đại học năm nhất. Hôm đó, sau khi ăn tối trở về kí túc xá, cô bỗng nhìn thấy tin nhắn của một số máy lạ, nhưng lại dường như có chút quen thuộc. Bàn tay run rẩy nhấc di động lên xem: "Em có hạnh phúc không?" Khóe mắt cay cay, cô cảm thấy tức giận, cảm thấy ngay cả anh cũng châm chọc cô, cũng sợ bản thân không nhịn được, mặt dày kể lể với anh như trước đây, cho nên quyết định đổi số di động, cắt đứt hết quá khứ.
Nhiều năm về sau, công ty mở một buổi party, chúc mừng đã có thể thuận lợi hợp tác với một tập đoàn lớn trong thành phố. Lần đầu tiên, cô gặp lại anh sau mấy năm qua, thật không ngờ, anh lại là giám đốc của tập đoàn ấy, anh bây giờ rất sáng chói, còn sáng hơn lần đầu cô gặp anh. Không biết có phải bản thân mình đa tình hay không, cô cảm giác được ánh mắt của anh nhìn cô, chưa từng thay đổi.
Hôm đó anh uống rất say, thái độ cũng rất lạ, thậm chí còn lợi dụng chức quyền, bảo cô đưa về, anh nói dù sao họ cũng là bạn cũ.
Anh không say, thật ra anh không hề say, trên xe, không khí yên tĩnh, một tay anh che mắt, giọng khàn khàn: "Mấy năm qua, em sống thế nào?"
Cô nói: "Cũng tốt."
Anh cười chua chát, ngập ngùng một lúc rồi nói: "Anh sống không tốt chút nào."
Là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như vậy, hào quang trên người lấp lánh như thế, vậy mà anh nói, anh sống không tốt sao?
Dường như hiểu được nghi ngờ của cô, anh thả tay xuống, nghiêg đầu nhìn cô, trong bóng tối, ánh mắt anh sáng như sao: "Kể từ khi em rời xa, cuộc sống của anh không có cái gọi là tốt nữa, rất tệ. Cái em nhìn thấy, chỉ là vẻ ngoài của anh, anh không muốn gục ngã, ít nhất... nếu có gặp lại nhau, cũng không để em phải cảm thấy day dứt."
Không phải là người có thể làm cho cô hạnh phúc, ít nhất cũng có thể vì cô, để cô không phải khó xử.
Túi xách bị cô siết chặt đến nhăn nhúm.
Trở về nhà, cô thất thần, em gái hỏi nguyên nhân, cô đáp mình đã gặp lại anh, cô chỉ nói tên anh, vậy em gái lại chỉ gật đầu, rồi hỏi tiếp theo như thế nào. Cô ngạc nhiên, trước đây cô quen anh, thời gian rất ngắn, hơn nữa đã trôi qua lâu như vậy, với tính cách hờ hững của em gái cô, căn bản sẽ không nhớ nổi anh là ai, nhưng hiện tại nhìn phản ứng của nó, cô cảm thấy rất khó hiểu. Em gái cô nói: "Chị, chị đã hủy hoại cả cuộc đời của một người con trai rồi."
Nó thở dài, sau đó nói tiếp.
Thì ra sau khi chia tay, anh vẫn luôn hỏi thăm tin tức của cô từ em gái cô, ngày hôm đó, khi biết được cô và hắn đã chia tay, anh ôm hy vọng trong lòng, không quản khoảng cách xa như thế nào, chạy đến trường đại học của cô, anh gửi đi một tin nhắn, chỉ cần cô nói không hạnh phúc, chỉ cần cô nói, anh sẽ nguyện ý là người mang lại hạnh phúc cho cô. Nhưng, cô lại không trả lời anh, không hề có đáp án, đêm đó, anh uống rất say, cũng là lần đầu tiên, anh không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân được nữa, lúc em gái cô đến nơi, người con trai bề ngoài mạnh mẽ, tay cầm chay rượu liên tục đổ vào ly, nước mắt trên gò má lặng lẽ rơi xuống không ngừng.
Anh nói: "Không phải cô ấy không thể cho anh cơ hội, mà là cô ấy không muốn cho anh cơ hội."
Anh nói, sau này sẽ không làm phiền cô nữa, nhưng vẫn sẽ âm thầm bên cô, cho đến khi cô tìm được hạnh phúc mới, anh lại tiếp tục nhìn cô hạnh phúc.
Nghe đến đó, nước mắt cô đã giàn dụa, hóa ra, cô đã bỏ lỡ nhiều như vậy, nhẫn tâm làm tổn thương người con trai đã yêu cô rất sâu đậm, cho dù có đau đớn, cũng một mình gánh lấy, tuyệt đối không để cô biết.
Cô vội lấy di động của mình, lần đầu tiên, trong lòng cô có quyết tâm lớn như vậy.
Cô nhận ra, nhớ anh trong bao nhiêu năm qua không phải vì day dứt, mà là bởi vì đã yêu.
Thật ngu ngốc.
Em gái vội nói phía sau: "Chị định đi đâu, trời mưa rồi."
Cô vớ vội lấy chiếc ô, lao ra khỏi cửa.
Điều mà cô không ngờ, chính là anh vẫn còn ở dưới lầu, anh đứng tựa vào xe, người ướt đẫm chìm trong làn mưa.
Cô thấy rất đau lòng, anh dường như cảm nhận được, ngẩng đầu lên.
Môi anh mấp máy vài lần, qua màn mưa nhìn thấy cô, nhưng lại không dám tin, cứ ngỡ chỉ là ảo ảnh do anh tưởng tượng ra, giống như nhiều năm qua.
Tay cô ôm chặt miệng, nước mắt hoà lẫn với mưa, bỗng cô buông ô, chạy nhanh về phía anh, lao vào lòng anh, ôm chặt eo anh khóc nức nở.
Anh ngỡ ngàng, nghe thấy cô khóc, cảm nhận được cô thật sự đang ở trong lòng anh, mới biết tất cả không phải do bản thân tự huyễn hoặc, anh nghe cô hỏi.
"Anh còn yêu em không?"
Yêu, không yêu cô thì còn có thể yêu ai.
Anh nhớ khi đó nhìn cô yêu đương, chỉ dám âm thầm chôn giấu tình cảm của mình, nhưng ông trời lại mở cho anh một con đường sống, khi đó cô chủ động kết bạn với anh, trong lòng anh giống như có hàng ngàn hàng vạn pháo hoa rực rỡ, anh biết đây là cơ hội của anh, anh đã cố nắm bắt, vậy mà đến cuối cùng vẫn không giữ nổi.
Anh nói: "Từ năm 18 tuổi đến bây giờ đã 28, chưa một giây nào anh ngừng yêu em."
Cô khóc càng lớn hơn, giọng nói đứt quãng: "Vậy anh đừng xa em, tại em hết, tại em không tốt, nhưng bây giờ em sẽ sửa, sẽ không làm anh buồn nữa, không để anh cô đơn nữa, anh ôm em đi được không."
Cô nói vừa dứt, hai cánh tay đang buông lõng của anh lập tức vòng chặt eo cô, anh nói: "Anh ở đây mà." Một tay anh dời lên ôm đầu cô áp sát vào lồng ngực mình, "Nghe thấy không, trái tim này vẫn luôn đập vì em, nơi này chưa từng để em bước ra."
Rốt cuộc vẫn không kiềm được nước mắt, giọng anh nghẹn ngào: "Cho nên em đừng như trước đây, đừng bỏ rơi anh nữa, bởi vì anh không thể chịu đựng được thêm một lần nào."
Anh sẽ mang theo trái tim cằn cõi này chết đi.
"Không, không." Cô ngẩng đầu khỏi ngực anh, cánh tay vòng lên cổ anh, ôm chặt rồi kiên định nói: "Em yêu anh, sao em có thể bỏ rơi người em yêu được, một lần là đủ ngu ngốc lắm rồi, không bao giờ có thêm lần nào nữa." Nói rồi, cô gấp gáp phủ môi lên môi anh.
Trái tim anh đập điên cuồng, xúc động đến không nói thành lời, giữ chặt cô như muốn hoà tan vào sinh mệnh này.
Từ đây về sau, ở bên nhau không rời không bỏ.
Yêu đến sinh mệnh kết thúc.
Ngang qua khu rừng cổ tích, mãi cho rằng hoàng tử của cô đang ở bên trong lâu đài phía trước, lại không nghĩ rằng từ lâu anh đã rời khỏi lâu đài của mình cố chấp đứng ở một chỗ để đợi cô, chỉ cần cô đi tới, sẽ gặp được anh, cho dù cô đã đi qua rồi, quay đầu nhìn lại, vẫn sẽ thấy anh.
May mắn, đã gặp được anh.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư