Chọc tức vợ yêu mua một tặng một - Chương 839
Nhã Tịnh | Chat Online | |
14/03/2019 18:59:58 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
76 lượt xem
- * Chọc tức vợ yêu mua một tặng một - Chương 841 (Truyện ngôn tình)
- * Chọc tức vợ yêu mua một tặng một - Chương 840 (Truyện ngôn tình)
- * Chọc tức vợ yêu mua một tặng một - Chương 837 (Truyện ngôn tình)
- * Chọc tức vợ yêu mua một tặng một - Chương 838 (Truyện ngôn tình)
"Đừng lo, Tiểu Bảo không sao, chỉ là bỗng không thấy nó đâu. Anh xem hết mấy cái camera cũng không thấy thằng bé ra ngoài, chắc vẫn đang ở trong khuôn viên Lục trạch." Lục Đình Kiêu đáp.
"Gì cơ? Bỗng không thấy đâu? Đang yên đang lành sao tự dưng lại không tìm thấy? Em tới ngay! Cụ thể thế nào lát nói kĩ xem nhé!" Vừa nghe thấy chuyện liên quan tới Tiểu Bảo, Ninh Tịch không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy.
"Đi từ từ thôi, không cần vội. Em bắt xe tới đi, không được tự mình lái xe đâu." Lục Đình Kiêu không yên tâm dặn dò, rõ ràng là sợ cô lại chạy xe đua tới.
"Biết rồi biết rồi..."
Lục Cảnh Lễ và Nhan Như Ý ở bên cạnh thấy Lục Đình Kiêu thuận lợi gọi người tới, liền thở phào một hơi.
Quan Tử Dao cố bới ra một nụ cười, tỏ vẻ giống như chỉ tiện hỏi: "Xem ra, cô Ninh có quan hệ rất tốt với Tiểu Bảo?"
"Phải, Tiểu Bảo nhà dì... rất thích cô gái đó, còn nghe lời cô ấy nữa." Nhan Như Ý đắn đo mãi mới đáp.
Chuyện này chắc chắn không thể giấu được, Nhan Như Ý đơn giản chỉ là tiêm mũi dự phòng trước cho Quan Tử Dao thôi.
Quan Tử Dao nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên.
Không ngờ cô gái đó lại còn khôn khéo hơn cả trong tưởng tượng của cô ta, đã xây dựng mối quan hệ tốt với Tiểu Bảo từ sớm rồi.
Quan Tử Dao thở dài, tỏ ra tràn đầy mong ước nói: "Vậy thì tốt quá, chỉ cần cô Ninh tới, chắc chắn sẽ tìm được Tiểu Bảo ngay thôi ạ."
Tuy cô ta cố tình nói vậy nhưng trên thực tế cũng đoán ra Ninh Tịch chưa tới Lục trạch được mấy lần, có khi còn chưa đi hết cả căn nhà này. Lục trạch lớn và lạ lẫm như vậy, sao cô ta có thể tìm được đứa bé kia mà không kinh động tới khách mời!
Ông cha đã có câu "Hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều".
Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý ắt cũng nghĩ tới điểm này, nhưng ngoài như vậy ra, họ cũng không có cách nào tốt hơn cả.
"Tất nhiên không thể trông chờ vào một người được, tôi đã bảo người làm âm thầm đi tìm rồi. Nếu không được nữa thì kết thúc buổi tiệc sớm thôi!" Lục Sùng Sơn nghiêm túc nói.
Trong lòng Quan Tử Dao không khỏi hoảng sợ.
Tuy sớm đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng cô ta đã xem nhẹ tầm quan trọng của Tiểu Bảo đối với Lục Sùng Sơn rồi.
...
Tại Lục trạch.
Chờ tới khi Ninh Tịch tới, các khách khứa được mời trong buổi tiệc tối nay cũng đã tới gần đầy đủ. Trong ngoài biệt uyển đèn đuốc sáng choang, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng diễn tấu du dương cùng âm thanh khách khứa trò chuyện náo nhiệt truyền tới.
Đêm nay, xung quanh đều bị giới nghiêm, taxi cũng chỉ có thể lái tới chân núi.
May mà Ninh Tịch vừa xuống xe đã thấy Lục Cảnh Lễ đợi cô ở bên đường.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Cảnh Lễ khởi động động cơ, vừa lái xe vừa giải thích cho cô ngọn nguồn: "... Chuyện là vậy đấy! Giờ không biết Tiểu Bảo đang trốn đâu gặm nhấm vết thương nữa rồi, ôi ~ đứa bé đáng thương!"
Mắt Ninh Tịch nheo lại, con ngươi lạnh lẽo hoàn toàn không hợp với con người cô: "Thằng bé Quan Trí Thần kia giỏi lắm sao?"
"Từ nhỏ đã được gọi là thần đồng, mới mười ba tuổi mà học tới cấp ba. Năm sau sẽ tham gia thi đại học, chuẩn bị đăng kí vào đại học Đế Đô! Hừ, thằng oắt đó còn chẳng bì được với tiểu gia tôi thì sao đọ được Tiểu Bảo nhà chúng ta!"
Lúc nói xe đã dừng trước cổng.
Lục Cảnh Lễ vòng qua mở cửa xe cho Ninh Tịch, lo lắng gãi đầu: "Tiểu Tịch Tịch, lần này có vẻ sẽ hơi vướng chân vướng tay đấy. Trước đây Tiểu Bảo cùng lắm cũng chỉ nhốt mình lại trên gác xép thôi, nhưng lần này căn bản không thấy bóng dáng đâu nữa luôn. Cũng không biết trốn đi đâu mất rồi, cô lại không quen địa hình ở chỗ này. Nếu thật sự không tìm được, cô cũng đừng miễn cưỡng quá! Cùng lắm thì bảo ba tôi kết thúc bữa tiệc sớm, không có gì quan trọng hơn Tiểu Bảo cả..."
Lục Cảnh Lễ vẫn đang nghĩ cách tiêm thuốc đề phòng cho Ninh Tịch thì bên này Ninh Tịch bỗng thở nhẹ một hơi, sau đó vui mừng cúi người xuống, ôm lấy bé con đang lao ra từ bóng tối: "Tiểu Bảo? Bảo bối! Con dọa cô Tiểu Tịch sợ chết khiếp rồi này! Con vừa chạy đi đâu thế?"
"..." Lục Cảnh Lễ ngẩn ra nhìn thằng nhóc mà họ đã tìm khắp nơi cũng không thấy: "Anh Tịch, anh đúng là công năng tự động tìm "bảo"!"
"Gì cơ? Bỗng không thấy đâu? Đang yên đang lành sao tự dưng lại không tìm thấy? Em tới ngay! Cụ thể thế nào lát nói kĩ xem nhé!" Vừa nghe thấy chuyện liên quan tới Tiểu Bảo, Ninh Tịch không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy.
"Đi từ từ thôi, không cần vội. Em bắt xe tới đi, không được tự mình lái xe đâu." Lục Đình Kiêu không yên tâm dặn dò, rõ ràng là sợ cô lại chạy xe đua tới.
"Biết rồi biết rồi..."
Lục Cảnh Lễ và Nhan Như Ý ở bên cạnh thấy Lục Đình Kiêu thuận lợi gọi người tới, liền thở phào một hơi.
Quan Tử Dao cố bới ra một nụ cười, tỏ vẻ giống như chỉ tiện hỏi: "Xem ra, cô Ninh có quan hệ rất tốt với Tiểu Bảo?"
"Phải, Tiểu Bảo nhà dì... rất thích cô gái đó, còn nghe lời cô ấy nữa." Nhan Như Ý đắn đo mãi mới đáp.
Chuyện này chắc chắn không thể giấu được, Nhan Như Ý đơn giản chỉ là tiêm mũi dự phòng trước cho Quan Tử Dao thôi.
Quan Tử Dao nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên.
Không ngờ cô gái đó lại còn khôn khéo hơn cả trong tưởng tượng của cô ta, đã xây dựng mối quan hệ tốt với Tiểu Bảo từ sớm rồi.
Quan Tử Dao thở dài, tỏ ra tràn đầy mong ước nói: "Vậy thì tốt quá, chỉ cần cô Ninh tới, chắc chắn sẽ tìm được Tiểu Bảo ngay thôi ạ."
Tuy cô ta cố tình nói vậy nhưng trên thực tế cũng đoán ra Ninh Tịch chưa tới Lục trạch được mấy lần, có khi còn chưa đi hết cả căn nhà này. Lục trạch lớn và lạ lẫm như vậy, sao cô ta có thể tìm được đứa bé kia mà không kinh động tới khách mời!
Ông cha đã có câu "Hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều".
Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý ắt cũng nghĩ tới điểm này, nhưng ngoài như vậy ra, họ cũng không có cách nào tốt hơn cả.
"Tất nhiên không thể trông chờ vào một người được, tôi đã bảo người làm âm thầm đi tìm rồi. Nếu không được nữa thì kết thúc buổi tiệc sớm thôi!" Lục Sùng Sơn nghiêm túc nói.
Trong lòng Quan Tử Dao không khỏi hoảng sợ.
Tuy sớm đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng cô ta đã xem nhẹ tầm quan trọng của Tiểu Bảo đối với Lục Sùng Sơn rồi.
...
Tại Lục trạch.
Chờ tới khi Ninh Tịch tới, các khách khứa được mời trong buổi tiệc tối nay cũng đã tới gần đầy đủ. Trong ngoài biệt uyển đèn đuốc sáng choang, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng diễn tấu du dương cùng âm thanh khách khứa trò chuyện náo nhiệt truyền tới.
Đêm nay, xung quanh đều bị giới nghiêm, taxi cũng chỉ có thể lái tới chân núi.
May mà Ninh Tịch vừa xuống xe đã thấy Lục Cảnh Lễ đợi cô ở bên đường.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Cảnh Lễ khởi động động cơ, vừa lái xe vừa giải thích cho cô ngọn nguồn: "... Chuyện là vậy đấy! Giờ không biết Tiểu Bảo đang trốn đâu gặm nhấm vết thương nữa rồi, ôi ~ đứa bé đáng thương!"
Mắt Ninh Tịch nheo lại, con ngươi lạnh lẽo hoàn toàn không hợp với con người cô: "Thằng bé Quan Trí Thần kia giỏi lắm sao?"
"Từ nhỏ đã được gọi là thần đồng, mới mười ba tuổi mà học tới cấp ba. Năm sau sẽ tham gia thi đại học, chuẩn bị đăng kí vào đại học Đế Đô! Hừ, thằng oắt đó còn chẳng bì được với tiểu gia tôi thì sao đọ được Tiểu Bảo nhà chúng ta!"
Lúc nói xe đã dừng trước cổng.
Lục Cảnh Lễ vòng qua mở cửa xe cho Ninh Tịch, lo lắng gãi đầu: "Tiểu Tịch Tịch, lần này có vẻ sẽ hơi vướng chân vướng tay đấy. Trước đây Tiểu Bảo cùng lắm cũng chỉ nhốt mình lại trên gác xép thôi, nhưng lần này căn bản không thấy bóng dáng đâu nữa luôn. Cũng không biết trốn đi đâu mất rồi, cô lại không quen địa hình ở chỗ này. Nếu thật sự không tìm được, cô cũng đừng miễn cưỡng quá! Cùng lắm thì bảo ba tôi kết thúc bữa tiệc sớm, không có gì quan trọng hơn Tiểu Bảo cả..."
Lục Cảnh Lễ vẫn đang nghĩ cách tiêm thuốc đề phòng cho Ninh Tịch thì bên này Ninh Tịch bỗng thở nhẹ một hơi, sau đó vui mừng cúi người xuống, ôm lấy bé con đang lao ra từ bóng tối: "Tiểu Bảo? Bảo bối! Con dọa cô Tiểu Tịch sợ chết khiếp rồi này! Con vừa chạy đi đâu thế?"
"..." Lục Cảnh Lễ ngẩn ra nhìn thằng nhóc mà họ đã tìm khắp nơi cũng không thấy: "Anh Tịch, anh đúng là công năng tự động tìm "bảo"!"
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!