Ước hẹn phù hoa - Chương 107
Đỗ Phương Lam | Chat Online | |
15/03/2019 18:01:05 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
1.158 lượt xem
- * Ước hẹn phù hoa - Chương 108 (Truyện ngôn tình)
- * Ước hẹn phù hoa - Chương 109 (Truyện ngôn tình)
- * Ước hẹn phù hoa - Chương 106 (Truyện ngôn tình)
- * Ước hẹn phù hoa - Chương 105 (Truyện ngôn tình)
Tai nạn bất ngờ này khiến cho Từ Kính Diên bỏ mạng, còn Từ Kính Nam thì tàn tật suốt đời. Thời gian xảy ra tai nạn quá trùng hợp khiến cho sự kiện bất ngờ này không khỏi bị người ta đồn đãi thành có người cố ý làm ra. Dù sao thì Từ Kính Nam và Từ Kính Diên từ lâu cũng đã bị đồn thổi là tranh giành gia sản.
Nhưng bộ phận quan hệ xã hội của nhà họ Từ đã nhanh chóng ra tay. Họ kiện tờ báo đưa tin anh em họ Từ tranh chấp tài sản lên tòa, cuối cùng nhà họ Từ thắng kiện, rồi lâu ngày vụ tai nạn động trời này cũng được người ta coi như một sự cố đơn thuần.
Chỉ có Tôn Dao, bất luận báo chí có thanh minh thế nào, thì cô vẫn không tin đó là một tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì cô tuyệt đối không thể nào quên được tin nhắn mà mình nhận được trong đêm hôm ấy…
“Những gì nợ em, đêm nay anh sẽ trả hết. Vĩnh biệt!”
Tin nhắn được gửi đi từ số điện thoại có số cuối là ngày sinh nhật của cô.
Cũng chính chủ nhân của số điện thoại ấy, trong những năm tháng vô tư của thời niên thiếu, đã dạy cho cô biết sự khác biệt giữa “tạm biệt” và “vĩnh biệt”…
“Sao cậu lại vòng từ này lại, còn trừ của mình một điểm? Mình vốn có thể đạt yêu cầu rồi mà. Thầy Tần đang nhằm vào mình đấy!”
“Haizz, bạn học Tôn Dao, có phải lúc lên lớp cậu chỉ lo ngắm mình thôi không mà ngay cả lời thầy giáo giảng cậu cũng không chịu nghe cho kĩ. “Tạm biệt” có nghĩa là còn có cơ hội gặp lại, còn “vĩnh biệt” có nghĩa là không bao giờ gặp lại nữa, mang theo nghĩa biệt ly, không thể dùng một cách tùy tiện được. Cậu dùng từ này đương nhiên là sai rồi.”
Vĩnh biệt có nghĩa là ly biệt mãi mãi…
Vĩnh biệt…
Còn Tôn Dao, cô mãi mãi không chịu thừa nhận, sau ba ngày ba đêm chờ đợi mỏi mòn trong bệnh viện mà vẫn không có bất cứ tin tức gì của Từ Kính Nam, cô đã đau đớn nát lòng như thế nào. Cô còn ép mình phải cố quên sau khi được Nhậm Tư Đồ đưa về nhà, lúc nghe được câu “theo một nguồn tin cho hay, Từ Kính Nam đã qua cơn nguy kịch…” từ trong ti vi, cô đã vui mừng như thế nào…
Cô hy vọng anh có thể sống sót, dù là trong bất cứ hình hài nào…
Từ một diễn viên chuyên đóng những vai phụ nhỏ bé trở thành diễn viên chuyên đóng vai nữ chính, rồi lại từ phim truyền hình đóng sang phim điện ảnh, tiếng tăm và giá trị của cô cũng lên như diều gặp gió. Ai mà ngờ được mới hơn một năm trước thôi, cô còn là một nghệ sĩ nho nhỏ bị công ty đóng băng. Tôn Dao không thể không thừa nhận mình có được địa vị như ngày hôm nay trong giới giải trí này, phần lớn đều nhờ vào Từ Kính Nam. Nhưng rốt cuộc cô nên lấy đó làm tự mãn hay là cảm thấy xót lòng đây? Tôn Dao cố gắng dùng những chuyện khác để lấp đi cảm giác buồn bực trong lòng. Chẳng hạn như mặc sức đi mua sắm, đi xe sang, thậm chí là ở nhà đẹp… Nhưng cô lại không cho cậu mình một xu nào. Cô giống như một kẻ ấu trĩ đang điên cuồng trả thù, chỉ có thể dùng cách này để trút hết những oán hận của mình trong bao nhiêu năm nay.
Nhưng Tôn Dao không ngờ ông cậu của mình lại lên án cô vong ân bội nghĩa với báo chí, khiến cho người trong giới được một phen xem trò hay. Tin này gây xôn xao ầm ĩ trong một thời gian nhưng thật ra cũng chẳng ảnh hưởng tới cô lắm. Cô là người đại diện, quảng cáo cho tập đoàn Kính Nam, ai dám hủy hợp đồng của cô? Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được chuyện cư dân mạng đồng loạt lên tiếng đòi tẩy chay cô. Để cứu vãn hình tượng của cô, công ty quản lý đã sắp xếp cho cô đi làm từ thiện, đến những vùng có điều kiện khó khăn để tặng sách vở, quần áo, tham gia đạp xe đạp vì môi trường, đến cô nhi viện thăm trẻ mồ côi…
Tôn Dao không thể ngờ được rằng, cô sẽ gặp lại con trai mình trong cô nhi viện này…
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Tầm Tầm, cậu bé đang hùng hổ đánh nhau với một bé trai cao hơn mình một cái đầu trên bãi cỏ của cô nhi viện. Cuối cùng, hai đứa ôm nhau lăn lông lốc trên bãi cỏ, người dính đầy bùn đất và lá cây.
Lúc ấy, Tôn Dao vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì nhìn thấy cảnh này. Không lâu sau, người của cô nhi viện liền chạy tới tách hai đứa trẻ ra.
Bé trai kia tỏ vẻ vô cùng oan khuất. “Tầm Tầm ra tay đánh con trước!”
Ngược lại, Tầm Tầm không chịu nói gì, chỉ nhìn mọi chuyện xảy ra với ánh mắt không phục, cho dù có bị viện trưởng ra lệnh cấm túc thì thằng bé cũng không giải thích một câu.
Bộ dạng bất khuất không cam chịu của thằng bé này rất giống với một người, bởi thế tối hôm ấy, sau khi về tới nhà, Tôn Dao bỗng nhiên nhớ ra. Cô lập tức như bị sét đánh, ngẩn ngơ ngồi trên giường cả đêm, không thể nào ngủ được.
Có lẽ mọi thứ đã được ông trời sắp đặt sẵn. Đứa bé này hơn bốn tuổi, thời gian được đưa vào cô nhi viện là ngày Mười một tháng Tám. Có lẽ đã xác định được mọi thứ chắc chắn nên khi lấy được kết quả xét nghiệm ADN, Tôn Dao không hề ngạc nhiên chút nào.
Cô không thể coi như không thấy đứa trẻ phải chịu đựng toàn bộ nỗi sỉ nhục của mình này. Làm sao có thể coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì cơ chứ? Cô không thể nào làm được!
Cuối cùng, chính Nhậm Tư Đồ đã quyết định thay cô: nhận đứa trẻ về nuôi, trên danh nghĩa của Nhậm Tư Đồ.
Nhưng đáng tiếc, Nhậm Tư Đồ vẫn chưa đủ ba mươi tuổi nên không có quyền nhận nuôi con. Vì thế, họ đành nhờ một người thân đã mất đứa con duy nhất của mình nhận nuôi Tầm Tầm.
Khi bọn họ đến cô nhi viện lần nữa thì suýt chậm một bước. Có một đôi vợ chồng đã nhìn trúng Tầm Tầm và đang làm thủ tục nhận nuôi trước bọn họ.
“Nhường đứa trẻ này lại cho tôi có được không?”
Lúc ấy, không khí trong phòng làm việc của viện trưởng rất căng thẳng, Tôn Dao đang khúm núm cầu xin bọn họ. Đôi vợ chồng kia rất thích Tầm Tầm, không muốn buông tay. “Thủ tục của chúng tôi đã sắp làm xong rồi, cô làm thế này là muốn tranh giành với tôi à! Nơi này có rất nhiều trẻ con, sao cứ nhất quyết phải tranh với chúng tôi?”
Bên cạnh phòng làm việc của viện trưởng chính là phòng nhận hồ sơ xin nuôi dưỡng, chỉ cần đôi vợ chồng này bước ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng một bước thì Tôn Dao sẽ không thể xoay chuyển tình thế được nữa. Tôn Dao vô thức níu cánh tay của bà vợ lại. “Tôi van xin các vị, xin các vị đừng mang nó đi. Tôi đã mất nó một lần rồi, giờ không thể để mất nó lần nữa…”
Cảm giác có rồi lại mất ấy vây chặt lấy Tôn Dao, khiến cho cô trở nên hoảng loạn. Cô chưa bao giờ chật vật hạ mình thế này, còn thê thảm hơn cả khi bị người thân của mình phản cung, rút đơn kiện, khóc lóc bước ra khỏi tòa án năm đó. Cảm giác đau đớn vô hình này còn mãnh liệt hơn cả nỗi đau khi vừa sinh xong Tầm Tầm, vẫn còn nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi thì được biết đứa trẻ đã được mang đi. Cô không thèm quan tâm đến vết mổ trên bụng mình, chạy ra khỏi phòng bệnh để đuổi theo như kẻ điên…
Nhậm Tư Đồ ở bên cạnh hoàn toàn không kịp đỡ cô vì Tôn Dao vừa nói vừa gần như là quỳ xuống.
Có lẽ đôi vợ chồng này không thể ngờ được cô gái cố chấp trước mặt mình lại có quan hệ sâu xa với đứa trẻ kia như thế, nên cuối cùng cũng đã động lòng trắc ẩn. Có điều những người đang có mặt ở đó đều không biết rằng khi ấy Tầm Tầm đang đứng bên ngoài phòng làm việc của viện trưởng, hiên ngang nghe trộm đoạn đối thoại này. Chẳng qua nó cứ nghĩ rằng người khóc lóc vật vã ấy chính là Nhậm Tư Đồ, chứ không phải là cô… Đối với chuyện này, Tôn Dao vẫn cảm thấy may mắn, nhưng trong sự may mắn ấy, cô không khỏi cảm thấy chua xót.
Đứa trẻ mang dòng máu mình lại gọi người khác là mẹ…
Nhưng ngẫm lại thì Nhậm Tư Đồ quả thật xứng đáng với tiếng gọi mẹ ấy. Trong những năm ở cô nhi viện, thật ra Tầm Tầm là một đứa trẻ có vấn đề. Cậu bé thường xuyên đánh nhau, gây chuyện rắc rối để đối lấy sự quan tâm ít ỏi của người khác. Nhưng sau khi ở cùng Nhậm Tư Đồ, tính cách của thằng bé từ từ trầm lại. Nhậm Tư Đồ cũng sắp xếp cho nó vào học ở trường mẫu giáo quốc tế tốt nhất thành phố. Tuy Tầm Tầm học muộn một năm nhưng cũng nhanh chóng đuổi kịp tiến độ học tập của các bạn. Nhậm Tư Đồ chăm sóc Tầm Tầm chu đáo như thế, cô tự thấy mình không thể nào sánh được với cô ấy trên mọi phương diện.
Tuy trong hiện thực không thể xứng với danh xưng người mẹ nhưng vẫn có người tìm cô để diễn vai bà mẹ đơn thân.
Đây vẫn là dự án do tập đoàn Kính Nam đầu tư. Vai diễn của cô lần này có thể coi là vai thứ chính nhưng tính cách còn đặc biệt hơn cả nữ chính, vì thế cô nhanh chóng giành được giải thưởng.
Từ Kính Nam là một người cực kỳ thông minh, mánh lới lăng xê người khác cũng rất khôn khéo, không hề nóng vội mà cứ tuần tự làm theo từng bước, để cô dần trở nên quen mặt trên màn ảnh nhỏ, sau đó mới nâng cô lên màn ảnh rộng. Bộ phim điện ảnh của cô đi theo thị hiếu của công chúng, vai diễn cũng rất đặc sắc nên cô dần được lăng xê mà không bị bán tán gì.
Nhưng dù sao hiện giờ cô vẫn là một tiểu hoa đán, muốn thử thách với vai diễn bà mẹ đơn thân từng lầm đường lỡ bước thì phải hóa trang cho xấu đi, tự hủy hoại hình tượng của mình nên công ty vẫn e dè với chuyện này. Tôn Dao không đoán được Từ Kính Nam chọn cho cô vai diễn như vậy là có ý gì nhưng cô rất thích vai diễn này, cực thích.
Cuối cùng, cô cật lực phản bác ý kiến của số đông, nhận lời đóng bộ phim này. Không ngoài dự đoán, bộ phim được đánh giá rất cao, cô cũng giành được giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc nhất. Sau khi nhận giải thưởng trở về, công ty còn tổ chức riêng cho cô một bữa tiệc ăn mừng. Bữa tiệc này rất lớn, ngay cả lãnh đạo và các đàn anh, đàn chị trong công ty cũng nể mặt tới tham gia.
Đây là đêm mà Tôn Dao được nở mày nở mặt nhất từ khi sinh ra đến nay, nếu như Từ Kính Nam không xuất hiện thì nó sẽ trở thành đêm vui vẻ nhất kể từ khi cô bước vào nghề.
Nhưng Từ Kính Nam lại không cho cô được như ý nguyện. Anh ta ngồi xe lăn tiến vào. CEO của công ty quản lý đích thân ra nghênh đón.
Đây là lần đầu tiên Từ Kính Nam công khai xuất hiện từ sau khi xảy ra tai nạn. Tin đồn về tai nạn giao thông năm ấy bị đồn thổi lên hết sức đáng sợ. Có người nói Từ Kính Nam bị cụt chân, cũng có người nói chân của Từ Kính Nam bị tê liệt. Nhưng Từ Kính Nam ngồi xe lăn tiến vào, quần áo phẳng phiu thẳng thớm. Về phần cái chân bên trong ống quần tây ấy có phải là chân giả hay không, những người có mặt ở đây đều rất tò mò.
Ai ai cũng đều cố gắng chen vào chạm cốc với Chủ tịch Từ, ngoại trừ Tôn Dao. Cô lùi ra sau cùng nhưng rồi vẫn bị người quản lý lôi đến trước mặt Từ Kính Nam. Người quản lý thấy cô không chút tích cực thì tự ý giới thiệu: “Chủ tịch Từ, đây là nhân vật chính của ngày hôm nay, cô ấy vừa giành được giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc nhất.”
Từ Kính Nam chỉ gật đầu, mỉm cười.
Nhưng bộ phận quan hệ xã hội của nhà họ Từ đã nhanh chóng ra tay. Họ kiện tờ báo đưa tin anh em họ Từ tranh chấp tài sản lên tòa, cuối cùng nhà họ Từ thắng kiện, rồi lâu ngày vụ tai nạn động trời này cũng được người ta coi như một sự cố đơn thuần.
Chỉ có Tôn Dao, bất luận báo chí có thanh minh thế nào, thì cô vẫn không tin đó là một tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì cô tuyệt đối không thể nào quên được tin nhắn mà mình nhận được trong đêm hôm ấy…
“Những gì nợ em, đêm nay anh sẽ trả hết. Vĩnh biệt!”
Tin nhắn được gửi đi từ số điện thoại có số cuối là ngày sinh nhật của cô.
Cũng chính chủ nhân của số điện thoại ấy, trong những năm tháng vô tư của thời niên thiếu, đã dạy cho cô biết sự khác biệt giữa “tạm biệt” và “vĩnh biệt”…
“Sao cậu lại vòng từ này lại, còn trừ của mình một điểm? Mình vốn có thể đạt yêu cầu rồi mà. Thầy Tần đang nhằm vào mình đấy!”
“Haizz, bạn học Tôn Dao, có phải lúc lên lớp cậu chỉ lo ngắm mình thôi không mà ngay cả lời thầy giáo giảng cậu cũng không chịu nghe cho kĩ. “Tạm biệt” có nghĩa là còn có cơ hội gặp lại, còn “vĩnh biệt” có nghĩa là không bao giờ gặp lại nữa, mang theo nghĩa biệt ly, không thể dùng một cách tùy tiện được. Cậu dùng từ này đương nhiên là sai rồi.”
Vĩnh biệt có nghĩa là ly biệt mãi mãi…
Vĩnh biệt…
Còn Tôn Dao, cô mãi mãi không chịu thừa nhận, sau ba ngày ba đêm chờ đợi mỏi mòn trong bệnh viện mà vẫn không có bất cứ tin tức gì của Từ Kính Nam, cô đã đau đớn nát lòng như thế nào. Cô còn ép mình phải cố quên sau khi được Nhậm Tư Đồ đưa về nhà, lúc nghe được câu “theo một nguồn tin cho hay, Từ Kính Nam đã qua cơn nguy kịch…” từ trong ti vi, cô đã vui mừng như thế nào…
Cô hy vọng anh có thể sống sót, dù là trong bất cứ hình hài nào…
Từ một diễn viên chuyên đóng những vai phụ nhỏ bé trở thành diễn viên chuyên đóng vai nữ chính, rồi lại từ phim truyền hình đóng sang phim điện ảnh, tiếng tăm và giá trị của cô cũng lên như diều gặp gió. Ai mà ngờ được mới hơn một năm trước thôi, cô còn là một nghệ sĩ nho nhỏ bị công ty đóng băng. Tôn Dao không thể không thừa nhận mình có được địa vị như ngày hôm nay trong giới giải trí này, phần lớn đều nhờ vào Từ Kính Nam. Nhưng rốt cuộc cô nên lấy đó làm tự mãn hay là cảm thấy xót lòng đây? Tôn Dao cố gắng dùng những chuyện khác để lấp đi cảm giác buồn bực trong lòng. Chẳng hạn như mặc sức đi mua sắm, đi xe sang, thậm chí là ở nhà đẹp… Nhưng cô lại không cho cậu mình một xu nào. Cô giống như một kẻ ấu trĩ đang điên cuồng trả thù, chỉ có thể dùng cách này để trút hết những oán hận của mình trong bao nhiêu năm nay.
Nhưng Tôn Dao không ngờ ông cậu của mình lại lên án cô vong ân bội nghĩa với báo chí, khiến cho người trong giới được một phen xem trò hay. Tin này gây xôn xao ầm ĩ trong một thời gian nhưng thật ra cũng chẳng ảnh hưởng tới cô lắm. Cô là người đại diện, quảng cáo cho tập đoàn Kính Nam, ai dám hủy hợp đồng của cô? Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được chuyện cư dân mạng đồng loạt lên tiếng đòi tẩy chay cô. Để cứu vãn hình tượng của cô, công ty quản lý đã sắp xếp cho cô đi làm từ thiện, đến những vùng có điều kiện khó khăn để tặng sách vở, quần áo, tham gia đạp xe đạp vì môi trường, đến cô nhi viện thăm trẻ mồ côi…
Tôn Dao không thể ngờ được rằng, cô sẽ gặp lại con trai mình trong cô nhi viện này…
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Tầm Tầm, cậu bé đang hùng hổ đánh nhau với một bé trai cao hơn mình một cái đầu trên bãi cỏ của cô nhi viện. Cuối cùng, hai đứa ôm nhau lăn lông lốc trên bãi cỏ, người dính đầy bùn đất và lá cây.
Lúc ấy, Tôn Dao vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì nhìn thấy cảnh này. Không lâu sau, người của cô nhi viện liền chạy tới tách hai đứa trẻ ra.
Bé trai kia tỏ vẻ vô cùng oan khuất. “Tầm Tầm ra tay đánh con trước!”
Ngược lại, Tầm Tầm không chịu nói gì, chỉ nhìn mọi chuyện xảy ra với ánh mắt không phục, cho dù có bị viện trưởng ra lệnh cấm túc thì thằng bé cũng không giải thích một câu.
Bộ dạng bất khuất không cam chịu của thằng bé này rất giống với một người, bởi thế tối hôm ấy, sau khi về tới nhà, Tôn Dao bỗng nhiên nhớ ra. Cô lập tức như bị sét đánh, ngẩn ngơ ngồi trên giường cả đêm, không thể nào ngủ được.
Có lẽ mọi thứ đã được ông trời sắp đặt sẵn. Đứa bé này hơn bốn tuổi, thời gian được đưa vào cô nhi viện là ngày Mười một tháng Tám. Có lẽ đã xác định được mọi thứ chắc chắn nên khi lấy được kết quả xét nghiệm ADN, Tôn Dao không hề ngạc nhiên chút nào.
Cô không thể coi như không thấy đứa trẻ phải chịu đựng toàn bộ nỗi sỉ nhục của mình này. Làm sao có thể coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì cơ chứ? Cô không thể nào làm được!
Cuối cùng, chính Nhậm Tư Đồ đã quyết định thay cô: nhận đứa trẻ về nuôi, trên danh nghĩa của Nhậm Tư Đồ.
Nhưng đáng tiếc, Nhậm Tư Đồ vẫn chưa đủ ba mươi tuổi nên không có quyền nhận nuôi con. Vì thế, họ đành nhờ một người thân đã mất đứa con duy nhất của mình nhận nuôi Tầm Tầm.
Khi bọn họ đến cô nhi viện lần nữa thì suýt chậm một bước. Có một đôi vợ chồng đã nhìn trúng Tầm Tầm và đang làm thủ tục nhận nuôi trước bọn họ.
“Nhường đứa trẻ này lại cho tôi có được không?”
Lúc ấy, không khí trong phòng làm việc của viện trưởng rất căng thẳng, Tôn Dao đang khúm núm cầu xin bọn họ. Đôi vợ chồng kia rất thích Tầm Tầm, không muốn buông tay. “Thủ tục của chúng tôi đã sắp làm xong rồi, cô làm thế này là muốn tranh giành với tôi à! Nơi này có rất nhiều trẻ con, sao cứ nhất quyết phải tranh với chúng tôi?”
Bên cạnh phòng làm việc của viện trưởng chính là phòng nhận hồ sơ xin nuôi dưỡng, chỉ cần đôi vợ chồng này bước ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng một bước thì Tôn Dao sẽ không thể xoay chuyển tình thế được nữa. Tôn Dao vô thức níu cánh tay của bà vợ lại. “Tôi van xin các vị, xin các vị đừng mang nó đi. Tôi đã mất nó một lần rồi, giờ không thể để mất nó lần nữa…”
Cảm giác có rồi lại mất ấy vây chặt lấy Tôn Dao, khiến cho cô trở nên hoảng loạn. Cô chưa bao giờ chật vật hạ mình thế này, còn thê thảm hơn cả khi bị người thân của mình phản cung, rút đơn kiện, khóc lóc bước ra khỏi tòa án năm đó. Cảm giác đau đớn vô hình này còn mãnh liệt hơn cả nỗi đau khi vừa sinh xong Tầm Tầm, vẫn còn nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi thì được biết đứa trẻ đã được mang đi. Cô không thèm quan tâm đến vết mổ trên bụng mình, chạy ra khỏi phòng bệnh để đuổi theo như kẻ điên…
Nhậm Tư Đồ ở bên cạnh hoàn toàn không kịp đỡ cô vì Tôn Dao vừa nói vừa gần như là quỳ xuống.
Có lẽ đôi vợ chồng này không thể ngờ được cô gái cố chấp trước mặt mình lại có quan hệ sâu xa với đứa trẻ kia như thế, nên cuối cùng cũng đã động lòng trắc ẩn. Có điều những người đang có mặt ở đó đều không biết rằng khi ấy Tầm Tầm đang đứng bên ngoài phòng làm việc của viện trưởng, hiên ngang nghe trộm đoạn đối thoại này. Chẳng qua nó cứ nghĩ rằng người khóc lóc vật vã ấy chính là Nhậm Tư Đồ, chứ không phải là cô… Đối với chuyện này, Tôn Dao vẫn cảm thấy may mắn, nhưng trong sự may mắn ấy, cô không khỏi cảm thấy chua xót.
Đứa trẻ mang dòng máu mình lại gọi người khác là mẹ…
Nhưng ngẫm lại thì Nhậm Tư Đồ quả thật xứng đáng với tiếng gọi mẹ ấy. Trong những năm ở cô nhi viện, thật ra Tầm Tầm là một đứa trẻ có vấn đề. Cậu bé thường xuyên đánh nhau, gây chuyện rắc rối để đối lấy sự quan tâm ít ỏi của người khác. Nhưng sau khi ở cùng Nhậm Tư Đồ, tính cách của thằng bé từ từ trầm lại. Nhậm Tư Đồ cũng sắp xếp cho nó vào học ở trường mẫu giáo quốc tế tốt nhất thành phố. Tuy Tầm Tầm học muộn một năm nhưng cũng nhanh chóng đuổi kịp tiến độ học tập của các bạn. Nhậm Tư Đồ chăm sóc Tầm Tầm chu đáo như thế, cô tự thấy mình không thể nào sánh được với cô ấy trên mọi phương diện.
Tuy trong hiện thực không thể xứng với danh xưng người mẹ nhưng vẫn có người tìm cô để diễn vai bà mẹ đơn thân.
Đây vẫn là dự án do tập đoàn Kính Nam đầu tư. Vai diễn của cô lần này có thể coi là vai thứ chính nhưng tính cách còn đặc biệt hơn cả nữ chính, vì thế cô nhanh chóng giành được giải thưởng.
Từ Kính Nam là một người cực kỳ thông minh, mánh lới lăng xê người khác cũng rất khôn khéo, không hề nóng vội mà cứ tuần tự làm theo từng bước, để cô dần trở nên quen mặt trên màn ảnh nhỏ, sau đó mới nâng cô lên màn ảnh rộng. Bộ phim điện ảnh của cô đi theo thị hiếu của công chúng, vai diễn cũng rất đặc sắc nên cô dần được lăng xê mà không bị bán tán gì.
Nhưng dù sao hiện giờ cô vẫn là một tiểu hoa đán, muốn thử thách với vai diễn bà mẹ đơn thân từng lầm đường lỡ bước thì phải hóa trang cho xấu đi, tự hủy hoại hình tượng của mình nên công ty vẫn e dè với chuyện này. Tôn Dao không đoán được Từ Kính Nam chọn cho cô vai diễn như vậy là có ý gì nhưng cô rất thích vai diễn này, cực thích.
Cuối cùng, cô cật lực phản bác ý kiến của số đông, nhận lời đóng bộ phim này. Không ngoài dự đoán, bộ phim được đánh giá rất cao, cô cũng giành được giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc nhất. Sau khi nhận giải thưởng trở về, công ty còn tổ chức riêng cho cô một bữa tiệc ăn mừng. Bữa tiệc này rất lớn, ngay cả lãnh đạo và các đàn anh, đàn chị trong công ty cũng nể mặt tới tham gia.
Đây là đêm mà Tôn Dao được nở mày nở mặt nhất từ khi sinh ra đến nay, nếu như Từ Kính Nam không xuất hiện thì nó sẽ trở thành đêm vui vẻ nhất kể từ khi cô bước vào nghề.
Nhưng Từ Kính Nam lại không cho cô được như ý nguyện. Anh ta ngồi xe lăn tiến vào. CEO của công ty quản lý đích thân ra nghênh đón.
Đây là lần đầu tiên Từ Kính Nam công khai xuất hiện từ sau khi xảy ra tai nạn. Tin đồn về tai nạn giao thông năm ấy bị đồn thổi lên hết sức đáng sợ. Có người nói Từ Kính Nam bị cụt chân, cũng có người nói chân của Từ Kính Nam bị tê liệt. Nhưng Từ Kính Nam ngồi xe lăn tiến vào, quần áo phẳng phiu thẳng thớm. Về phần cái chân bên trong ống quần tây ấy có phải là chân giả hay không, những người có mặt ở đây đều rất tò mò.
Ai ai cũng đều cố gắng chen vào chạm cốc với Chủ tịch Từ, ngoại trừ Tôn Dao. Cô lùi ra sau cùng nhưng rồi vẫn bị người quản lý lôi đến trước mặt Từ Kính Nam. Người quản lý thấy cô không chút tích cực thì tự ý giới thiệu: “Chủ tịch Từ, đây là nhân vật chính của ngày hôm nay, cô ấy vừa giành được giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc nhất.”
Từ Kính Nam chỉ gật đầu, mỉm cười.
Truyện mới nhất:
- Cuộc đời cũng không hẳn là tẻ nhạt (Truyện tiểu thuyết)
- Tổng hợp truyện cười (Truyện cười)
- Một đời một kiếp Giang Nam Lão (Truyện ngôn tình)
- Ác mộng bóng ma (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Mèo mướp và chiếc mũ (Truyện ngắn)
- Bông hoa tím (Truyện ngắn)
- Bóng ma trắng (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Đêm của những con dao dài (Truyện lịch sử) (Truyện ngắn)
- Đại chiến (Truyện ngắn)
- Tiết kiểm tra miệng (Truyện ngắn)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!