LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 99.1

107 lượt xem
"Nàng có thể an tĩnh một chút được không!" Tích Phong phải quát lên để ngăn cản nàng cứ liến thoắng mãi không ngừng. Đây là điểm phiền toái nhất của nữ nhân, cũng không giúp được gì, còn chưa tính đến việc không giải quyết được chuyện gì, còn làm cho tinh thần người ta mệt mỏi hơn, ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.

Bị hắn quát như vậy, trái lại Diệp Tuyết thật sự không nói nữa, mở to hai mắt nhìn tay của hắn nước mắt lưng tròng.

Thấy vậy, tim Tích Phong mền nhũn, sắc mặt lập tức dịu đi, giọng nói dịu dàng đến nỗi ngay cả chính hắn cũng phải bất ngờ: "Được rồi, không có việc gì, không phải chỉ là một con tiểu trùng thôi sao, Bổn vương là ai chứ?"

"Thật sự là không có việc gì?" Ngón tay nàng khẽ phát run, cố gắng kìm chế mình không để bản thân quá kích động. Sự an ủi của nàng, giống như một mũi tiêm đâm mạnh vào tim hắn, để cho tâm trạng luống cuống của nàng có chỗ dựa vào, nhưng vẫn muốn xác nhận một lần nữa.

"Không có việc gì." Hắn nâng tay kia không bị thương lên, sờ đầu của nàng an ủi, cố gắng để cho giọng nói của mình khi nói chuyện nghe có vẻ thờ ơ.

"Vâng Vâng." Diệp Tuyết nặng nề gật đầu.

Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.

Đây trở thành giọng nói duy nhất trong lòng nàng!

"Nàng ngủ sớm một chút, hai ngày nay làm việc phải cẩn thận một chút, buổi tối Bổn vương sẽ phái người tới đây bảo vệ nơi này."

"Vậy tay của người......" Diệp Tuyết gật đầu, nhưng khi nhìn thấy hắn xoay người muốn đi, vẫn nhịn không được mở miệng hỏi. Tiểu trùng kia...... Không phải vẫn còn ở bên trong hay sao? Sao hắn lại biểu hiện giống như không có cảm giác gì vậy?

"Bổn vương không phải đã nói rồi sao? Không có việc gì, nàng ngủ đi." Lần này Tích Phong không dùng di chuyển tức thời để rời đi, mà là đi ra từ cửa. Kéo cửa phòng ra, đứng ở cửa, quay đầu lại cho nàng một nụ cười mờ ám: "Bây giờ Ái phi lại có thể quan tâm Bổn vương như vậy, không tệ, xem ra cố gắng của Bổn vương không phải vô ích, có tiến bộ!" Rất tốt.

"......" Mặt của Diệp Tuyết lập tức đỏ đến tận mang tai. Lúc này vẫn có thể nói ra những lời không đứng đắn như vậy, xem ra thật sự là không sao! Nghiêng đầu giận dỗi lên giường, mặt quay vào bên trong nằm xuống!

Hừ, người xấu, ai muốn quan tâm hắn chứ, không để ý tới hắn nữa!

"Ha ha ha......" Thấy bộ dáng đáng yêu của nàng, Tích Phong đắc ý cười ra tiếng, sau đó vung tay một cái đóng cửa lại, cười lớn rời đi.

Trong phòng, Diệp Tuyết nghe tiếng cười của hắn dần dần đi xa, không nhịn được lại xoay mình ngồi dậy từ trên giường, nhìn cửa phòng đóng chặt ngẩn người: thật ra thì...... Hắn cũng không phải là quá xấu......

Vào thời điểm mấu chốt, vẫn có thể đứng ra vì nàng!

......

Cơn buồn ngủ biến mất, Diệp Tuyết mang giày ngồi xuống bàn, rót cho mình chén nước, nhưng không uống hớp nào, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ.

Ngay cả chính nàng cũng không biết, vào giờ phút này, trong lòng nàng hi vọng trời nhanh sáng như thế nào. Cho dù hắn nói không sao, có thể suy nghĩ đơn giản cũng biết, một tiểu trùng chui vào thân thể, cho dù có nguy hiểm hay không, đều không tốt. Chỉ khi chính mắt nàng nhìn thấy tiểu trùng bị lấy ra, nàng mới có thể yên tâm.

......

Trong sân đột nhiên hỗn loạn, sau đó là một tiếng thét chói tai mang theo khổ sở: "Nương nương......"

Suy nghĩ của Diệp Tuyết bị cắt ngang, âm thanh này, hình như là...... Nha Nha......

Yêu Vương nói buổi tối sẽ phái người tới đây, chẳng lẽ là......

Nghĩ tới đây, nàng không dám chần chờ, vội vàng chạy đến cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Trong sân, hai thị vệ mặc áo giáp đang cầm vũ khí lên cao, mà đầu vũ khí đang chỉ xuống đất, Tiểu Tinh Linh gãy cánh rơi trên mặt đất.

"Dừng tay!"

"Tuyết phi nương nương." Hai thị vệ cung kính chào nàng một cái, đối với Tiểu Tinh Linh đang nằm trên đất không buông lỏng cảnh giác chút nào.

"Thả nó ra."

"Nương nương, tinh linh này lén lút xuất hiện tại phụ cận tẩm cung, sợ sẽ bất lợi gây với nương nương. Thuộc hạ phụng mệnh của Đại Vương bảo vệ an toàn của nương nương, nếu xảy ra một chút sai lầm nào, xin nương nương tha thứ. Đợi thuộc hạ đưa cho Đại Vương, tất cả nghe theo Đại Vương xử trí." Thị vệ cung kính trả lời. Đại Vương có phân phó, thà giết lầm một trăm, cũng không thể bỏ qua cho một người, cho nên tinh linh này, bọn họ tuyệt đối không thể thả ra được.

"Nương nương, nô tỳ không muốn đến nơi đó của Yêu Vương, cứu cứu nô tỳ...... Cứu cứu nô tỳ......"

"Nó không có ác ý, nó là tới tìm ta, các ngươi thả nó ra, nếu xảy ra chuyện gì tất cả do ta gánh chịu." Diệp Tuyết biết, nó tới khẳng định là vì chuyện của Xà Vương.

Này, nói như thế nào đây, Yên Yên cũng rất đáng thương. Tuy là mình quyết định sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng nếu người ta đến trước mặt nàng cầu xin, nàng thật sự có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Chỉ sợ là không thể đi!

"Nương nương, thuộc hạ......"

"Các ngươi đã gọi ta là nương nương, tại sao không nghe lời nói của ta? Ta nói, nó tuyệt đối sẽ không tổn thương đến ta, lui xuống cho ta."
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư