LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 107.1

77 lượt xem
"Ta nói bậy sao? Tại sao Tuyết phi lại không dám nhìn thẳng ta mà nói chuyện, mà lại tránh né ánh mắt của ta?" Hỏa Diễm cúi đầu, vốn là hai người đã rất gần giờ khoảng cách chỉ còn lại bằng nắm đấm.

Diệp Tuyết cảm thấy hơi thở nóng rực trên đỉnh đầu, cắn chặt môi dưới. Hít sâu, bắt buộc chính mình phải điều chỉnh tốt tâm trạng bằng tốc độ nhanh nhất. Lại ngẩng lên đầu, trong mắt đã là một mảnh trấn tĩnh: "Ta nói ngươi nói bậy chính là nói bậy, tùy ý lưu truyền lời đồn, chờ Đại Vương trở lại, ngươi nên biết sẽ có kết quả gì."

"Hả?" Hỏa Diễm nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, hi vọng từ đó có thể nhìn ra được chút gợn sóng gì. Nhưng không có, ánh mắt của nàng giống như bầu trời sau mưa, không mang theo một chút tạp chất: "Vậy ngươi có dám cùng ta đi đến tẩm cung Đại Vương xem một chút không?"

"Ngươi cảm thấy lúc này ta và ngươi dưới tình huống Đại Vương không có ở đây đến tẩm cung của hắn, không sợ người khác truyền ra tin đồn nhảm gì?"

"A ~!" Nghe xong lời của nàng..., Hỏa Diễm đột nhiên cười: "Tuyết phi người đang ám chỉ với ta cái gì sao?"

"......" Nhìn thấy ánh sáng bất thường đột nhiên hiện ra trong mắt đối phương, lòng của Diệp Tuyết trầm xuống, thầm kêu không ổn. Cô nam quả nữ, cái đề tài này đúng là mẫn cảm nhất rồi.

Lùi về phía sau không để lại chút dấu vết nào, cho đến khi khoảng cách giữa hai người là một bước xa, nàng đột nhiên quay người nhảy từ trên cây xuống, nhanh chóng niệm khẩu quyết, chờ đợi thời cơ ngự phong rời đi.

"Tuyết phi, ngươi cảm thấy lấy đạo hạnh của ngươi, có thể chạy trốn từ trên tay của ta sao?" Hỏa Diễm cười điên cuồng trên cành cây, không tính đuổi theo ngay lập tức. Bình thường, một con hồ ly hơn bốn trăm tuổi, cho dù hắn để nàng bay ra ngoài vài trăm dặm trước, cũng có thể đuổi kip nàng trong mấy giây.

Nhưng mà hắn nói không bao lâu, nụ cười trên mặt hắn cũng không còn thoải mái.

Đây là tốc độ của hồ ly sao, thật sự nàng mới hơn bốn trăm năm tuổi phải không?

Run rẩy hai cái, chính mà nàng đã bay ra thật xa, mắt thấy nàng sẽ biến mất ở trong phạm vi tầm mắt của hắn, Hỏa Diễm lại không dám thả lỏng chút nào, vận khí trên người, dùng tốc độ nhanh nhất của mình đuổi theo.

Hắn mất nhiều hơi sức theo dõi nàng như vậy, ở chỗ có tương đối ít thị vệ tuần tra mới bắt được nàng, không phải là để hỏi mấy vấn đề đơn giản như vậy. Buổi sáng muội muội bị áp giải vào lao còn chưa tính toán với nàng nữa!

Nếu cứ để cho Diệp Tuyết chạy như vậy, nhất định sẽ không biết ăn nói thể nào với muội muội!

Hồ đan của Diệp Tuyết đã đến màu xanh lá cây, nói cách khác tu vi của nàng tương đương với tu vi của yêu quái hơn bốn nghìn năm tuổi, cái này ở Yêu Giới, không tính là quá cao, nhưng cũng không tính là quá thấp. Nhưng để so sánh với Hỏa Diễm, vẫn có chút chênh lệch.

Tốc độ của nàng mặc dù nhanh, nhưng khoảng cách giữa hai người đang thu hẹp từng chút.

Làm thế nào, nếu như bị hắn bắt được lần nữa, nhất định là không thể dễ dàng thoát như vậy, mình phải nghĩ biện pháp mới được......

Trước mặt xuất hiện một ngọn núi lớn, Hỏa Diễm theo sát không nghỉ, thấy nàng đột nhiên lao xuống, nấp vào trong ngọn núi.

"Xem ra ngươi muốn chơi mèo vờn chuột với ta." Trên mặt hiện lên một chút lo lắng, vừa dùng lực, cũng bay theo xuống dưới.

Đi xuống rồi mới phát hiện, cấu tạo của ngọn núi này vô cùng đặc biệt, phía trên nhìn qua là cây cối xanh ngát bao la, trên thực tế lại cất giấu ngàn vạn sơn động, trong khi đó các động còn thêm Bát quái hỗ trợ, tạo thành một mê cung thiên nhiên. Muốn tìm được một con hồ ly ở chỗ này, thật đúng là không phải khó bình thường.
Nếu như là đổi thành người khác, đối mặt tình trạng như vậy đại khái cũng chỉ có thể bỏ qua. Nhưng với Hỏa Diễm lại khác, vì đạt tới mục đích của mình, chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được.

Kẻ địch trốn trong núi, biện pháp tốt nhất là gì? Phóng hỏa đốt núi.

Bay lên không trung, vung tay lên, cấy cối xanh ngát lại có thể bị đốt đến tận gốc, cả ngọn núi lập tức bị bao vây bởi lửa lớn rừng rực.....

Lửa đỏ, hun đỏ rực nửa bầu trời.

Mà hình như hắn thấy như vậy còn chưa đủ, tuyệt kỹ của Hỏa Diễm là khói mê, há miệng ra, phun ra một mảnh sương mù dày đặc, như voan mỏng phủ kín toàn bộ ngọn núi......

"Khụ khụ...... Khụ khụ khụ khụ......" Diệp Tuyết núp ở trong động, mặc dù đã dùng y phục thấm nước nhỏ xuống từ trên vách động bưng kín mũi và miệng, nhưng nàng vẫn bị hun đến ho khan, mắt càng bị hun đến đau nhức, nước mắt không cầm được chảy ra.

Khốn kiếp, lại có thể phóng đốt núi, phá hư phong cảnh không nói, không biết sẽ hại bao nhiêu động vật nhỏ vô tội đây.

Thạch bích cũng càng lúc càng nóng, nếu nàng tiếp tục ở lại, không phải là bị nướng chín thì chính là bị sặc khói đến chết. Hết cách rồi, Diệp Tuyết chỉ có thể nhắm mắt xông ra ngoài.
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư