LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 122

75 lượt xem

"Tỷ tỷ...... Cầu xin tỷ." Hai tay Hoa Niệm đan chéo vào nhau để ở trước ngực, có chút giống chú chó nhỏ dốc sức làm hài lòng chủ nhân.

"......".

"Cầu xin tỷ...... Bằng không đệ sẽ chết mất......"

"Cũng được, chỉ chơi một vòng, nếu đến lúc đó không nghe lời của ta, ta sẽ gọi đám Phượng Hoàng đến ăn ngươi."

"Dạ, tỷ tỷ là trời là đất của đệ, tỷ tỷ là lớn nhất! Tỷ tỷ nói đông, đệ tuyệt không dám nói tây; tỷ tỷ nói đệ ăn thỏ, đệ tuyệt không đi ăn quả đào!"

"Phốc......" Nguyệt Tiểu Điệp bị nó chọc vui: "Bớt nói nhảm, đi theo ta."

Tiểu Bất Điểm này, thật là càng ngày càng có tài rồi, năng lực chống cự của mình với nó càng ngày càng kém!

Kể từ sau khi phụ mẫu bị buộc phải tự sát trước mặt mình, trên đời này điều duy nhất có thể làm cho nàng cảm thấy vui sướng chính là giết người. Nhưng bây giờ, mới ở chung một chỗ với Tiểu Bất Điểm này có mấy ngày, đã bị nó chọc cho thường xuyên không nhịn được cười ra tiếng.

Buổi tối tướng ngủ của nó không tốt, thường đưa tay chân gác trên người mình, nếu đổi lại là người khác, sớm bị ném ra ngoài đút cho hai con Phượng Hoàng ăn rồi, nhưng bởi vì bây giờ là nó, cho nên mình lại dễ dàng tha thứ hết lần này đến lần khác. Mới đầu sẽ độc ác đập tay chân nó, nhưng sau đó, cũng không quản, gác một chút thì gác một chút đi, dù sao không mất miếng thịt nào. Đến bây giờ, không có nó ngủ bên cạnh, có thể sẽ cảm thấy trống vắng!!

"Được ạ, tỷ tỷ là tốt nhất, đệ rất thích tỷ." Hoa Niệm tung người nhảy lên, thừa dịp đối phương không chú ý, hôn lên mặt nàng "Bẹp" một cái. Sau đó không đợi nàng phản ứng, đã nhanh nhẹn chạy ra khỏi cửa động, tung người nhảy xuống. 

.....

Chỉ chốc lát sau, ngang hông bị thiết chặt lại, bị túm lên trên lưng Phượng Hoàng

"Cái tên Tiểu Bất Điểm này, không sợ ngã chết sao!" Nguyệt Tiểu Điệp búng nhẹ lên trên trán nó, tức giận khiển trách.

"Không sợ, có tỷ tỷ ở đây, đệ cái gì cũng không sợ." Hoa Niệm cười hì hì. Từ trên cao nhảy xuống cảm giác rất vui, hơn nữa mình đã thử nhiều lần, mỗi lần nàng sẽ đúng lúc đón được mình một cách an toàn!

"Thật không biết lúc sinh ngươi mẫu thân ngươi ăn cái gì, miệng ngọt như vậy!"

"Ha ha, ăn mật hoa, đệ đoán thế."

Hỏa Hoàng mang theo hai người, Băng Phượng theo ở phía sau, bay thật cao.

"Tỷ tỷ, mau nhìn, ở dưới có sông, bên trong nhất định sẽ có cá, chúng ta có thể đi bắt cá đến ăn hay không?"

Bay xuống dưới, một con sông rộng lớn chảy ra từ trong khu rừng rậm rạp, nước sông rất trong. Trên bờ sông là bờ cát bao la, là nơi cực kỳ thích hợp, bắt cá từ dưới sông rồi mang lên bờ nướng.

"Cá nhiều xương như vậy, ăn có gì ngon." Nguyệt Tiểu Điệp chán ghét nhăn chặt mi, nhưng vẫn bảo hỏa Hoàng dưới người hạ xuống bờ sông.

"Tỷ tỷ sợ xương cá sao? Chờ một chút đệ giúp tỷ tỷ gỡ hết xương cá ra, sẽ không phải lo lắng rồi." Hoa Niệm nhẹ nhàng nhảy xuống, từ trên lưng hỏa Hoàng đang bay thật cao nhảy xuống, rơi xuống đám đá cuội trên bờ sông. Giống như một chú chim nhỏ bay ra khỏi tổ, chạy như bay về phía dòng sông.

"Chậm một chút." Nguyệt Tiểu Điệp hô lên ở phía sau. Ngay cả chính nàng cũng không có phát hiện, trong lời nói lại tràn đầy săn sóc.

"Đệ biết." Giọng nói cưỡi gió mà đến, Hoa Niệm đã sớm nhảy vào dòng sông. Nước không sâu, nhưng cũng đến dưới nách nó.

"Không được đi vào nơi nước sâu." Nàng không yên lòng dặn dò.

Đáp lại nàng là những tiếng la đầy hưng phấn: "Tỷ tỷ, mau tới đây, có rất nhiều cá, mau tới mau tới......"

"Ta không đi, ngươi tự mình bắt!"

"Tỷ tỷ, xuống nước đi, nước mát lắm, chơi vui lắm......"

"Ta không muốn, ngươi tự chơi đi!"

"Vậy được rồi." Đứa bé nào đó trả lời một tiếng, tự mình chơi.

Nguyệt Tiểu Điệp ở bên cạnh tìm một tảng đá nhẵn nhụi ngồi xuống, đang suy nghĩ có nên giúp nó chuẩn bị kiếm củi để lát nữa cá nướng hay không, lại nghe 

"Hả?" Nguyệt Tiểu Điệp vừa nhìn, không biết từ lúc nào nó đã ra giữa sông, tay giơ thật cao, vùng vẫy trong nước. Không kịp suy nghĩ nhiều, bay lên từ trên mặt đất, dừng lại trên mặt nước, vừa mới đưa tay kéo nó lên, mới phát hiện được rõ ràng trên mặt tiểu tử này là một nụ cười xấu xa......

Giật mình phát hiện bị lừa, muốn bỏ tay ra đã không kịp, lập tức bị đối phương kéo vào trong nước.

"Ngươi làm gì đấy!" Xuống nước mới biết, Tiểu Bất Điểm này biết bơi, hơn nữa còn bơi nhanh hơn so vời người khác.

"Tỷ tỷ, có phải trong nước chơi rất vui hay không? Rất mát."

"Ngươi nhất định phải chết!"

"Đuổi theo đệ đi, đuổi theo đệ đi!" Hoa Niệm bơi ngửa, làm mặt quỷ về phía nàng.

Sau đó. Nguyệt Tiểu Điệp bị chọc tức, bắt đầu ra sức đuổi theo, quên cả việc có thể sử dụng pháp thuật. Đến nửa ngày cũng không đuổi theo được đối phương, mới lập tức nhảy lên từ trong nước, trực tiếp kéo cổ áo nó lên trên bờ. Vén vén tay áo, lớn tiếng quát: "Xem ta trừng phạt ngươi thế nào!"

Nhưng không ngờ, nàng còn chưa ra tay, máu mũi của Hoa Niệm cùng nhau chảy xuống, mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Theo ánh mắt của nó nhìn xuống, mới phát hiện bởi vì y phục bị ướt, cảnh xuân như ẩn như hiện bên trong......

Mới vội vàng dùng tay che trước ngực, phát ra một tiếng thét: "Tiểu tử chết tiệt, ngươi nhất định phải chết!!!"
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư