LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 128

91 lượt xem
"Ngươi...... Muốn làm gì?" Hỏa Linh cuộn tròn thân thể lại mà chất vấn. Có thể do quá mức khẩn trương, cổ trùng trong cơ thể lại có thể ngoan ngoãn lại, cơ thể không phải chịu đau đớn như vậy nữa.

"Đợi lát nữa ngươi sẽ biết."

Thị vệ làm việc rất hiệu quả, sau một lúc đã lấy hai con rắn một đực một cái tới đây, đây là hai con rắn nhỏ nhất của Yêu Giới.

"Biết loại rắn này không?" Hắn cầm hai con rắn trong tay, kích thước chỉ bằng con giòi.

"Ngươi cầm ra đi, hãy tránh xa ta một chút." Hỏa Linh tránh sang bên cạnh. Trong mắt hắn, nàng nhìn thấy sự tàn nhẫn và cơn thịnh nộ ngất trời.

Tích Phong không để ý tới nàng, tiếp tục tự nói: "Đây là loài rắn hiếu chiến nhất của Yêu Giới, nhưng không có độc, năng lực sinh sản vô cùng tốt, ngươi đoán thử coi, nếu bọn chúng sinh sản trong cơ thể ngươi có thể sinh ra bao nhiêu thế hệ?"

Hỏa Linh nghe xong, khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch. Lắc đầu một cái, nhưng một chữ cũng không nói được......

"Cởi y phục của nàng ra."

Ra lệnh một tiếng, lập tức có hai thị vệ bước ra, cởi ra tất cả y phục của nàng, lộ ra nửa người nhẵn bóng.

Tích Phong từng bước đi qua, Hỏa Linh nằm sấp trên mặt đất bò ra xa......

Hắn cũng không vội đuổi theo, mà từ từ đi theo phía sau, mãi cho đến khi nàng không còn hơi sức nữa, không cựa quậy được nằm trên mặt đất, Tích Phong mới lên đi, dùng chân lật người nàng lại, sau đó từ từ nâng bàn tay đang cầm hai con rắn ném qua, hai con rắn rơi xuống rốn của nàng......

Hỏa Linh muốn hất bay hai con rắn trên bụng của mình, nhưng hai con rắn kia đã nhanh nhẹn chui vào trong bụng nàng......

"Người đâu, mang nàng xuống cho ta, phế đi hai cánh tay của nàng, nhốt vào tử lao!"

"Tích Phong...... Ca ca ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi......" Hỏa Linh thét lên tuyệt vọng.

Khóe miệng Tích Phong khẽ nhếch lên: "Hỏa Diễm sao? Thật xin lỗi, ta quên nói cho ngươi biết, ca ca của ngươi đã sớm ở trong địa lao chờ ngươi."

"A......"

Âm thanh vang tận trời xanh......

***

Ma giới.

Diệp Tuyết được Lạc Băng ôm từ trong nhuyễn kiệu ra, trên mặt đều là tức giận: "Lạc Băng, ngươi tốt nhất nên để ta trở về, bằng không ta sẽ hận ngươi cả đời."

"Thật xin lỗi." Lạc Băng mắt nhìn thẳng phía trước, không nhìn đến nàng.

Hận hắn cả đời, đối với Lạc Băng mà nói, đây là trừng phạt độc ác cỡ nào, còn tàn nhẫn hơn việc giết hắn. Nhưng chỉ cần có thể giữ được tính mạng của nàng, cho dù phải chịu đau đớn hắn cũng thấy đáng giá.

"Đừng nói xin lỗi với ta, ta không muốn nghe, nếu ngươi không để ta trở về, ta......"

Nàng còn đang muốn nói gì nữa, bỗng nhiên Lạc Băng giơ tay lên, hạ xuống che miệng của nàng, Diệp Tuyết không thể lên tiếng nữa. Thân thể bị định trú, miệng lại không thể nói ra lời, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.

Nàng không biết một ánh mắt nho nhỏ của nàng, lại giống như một cây đao đâm vào tim hắn.

Không chịu nổi trong lòng đau, Lạc Băng chỉ có thể tạm thời tránh đi. Đưa tới cho nàng hai người thị nữ, để các nàng dẫn nàng đến phòng nghỉ ngơi, còn mình thì là xoay người đi tìm ma y.

Bởi vì trái tim của hắn băng giá nhất trên đời này, cho nên tim của hắn chưa bao giờ đau đớn. Nhưng bởi vì với nàng...... Trái tim băng giá cũng biến thành có cảm giác......

......

Bởi vì buổi sáng Tích Phong không truyền đủ chân khí cho nàng, cho nên bây giờ Diệp Tuyết lại rơi vào đau đớn một lần nữa. Năng lượng mạnh mẽ trong thân thể đấu đá lung tung, khiến nàng phát điên, nhưng thân thể bị định trú, miệng cũng không phát ra được âm thanh nào, khó chịu khiến cả người nàng đổ mồ hôi lạnh, khi Lạc Băng dẫn theo ma y tới, cả giường đều bị mồ hôi của nàng làm ướt.

"Tuyết Nhi, nàng làm sao vậy?" Lạc Băng vội vàng xóa đi định thân chú trên người nàng, cả người nàng lập tức co lại, hàm răng cắn chặt môi dưới, đau đớn không thể tả.

"Tuyết Nhi......" Lạc Băng bị dọa luống cuống tay chân, hắn vừa chạm đến thân thể của nàng, bởi vì do chột dạ và khí lạnh trên người. Vội vàng thu tay lại, sợ khí lạnh trên người kiến cho nàng càng khó chịu: "Cửu Chỉ, mau nhìn xem, rốt cuộc Tuyết Nhi như thế nào." Nhìn tình trạng của nàng, rất không ổn, thậm chí còn nguy hiểm hơn so tưởng tượng của hắn, nhưng chính hắn lại không muốn thừa nhận, không nghe được kết luận của ma y, hắn tình nguyện tin rằng phán đoán của mình là sai

"Dạ, Ma Quân, xin tránh ra một chút." Cửu Chỉ là ma y giỏi nhất của Ma giới, ở Ma giới nổi tiếng như Hoa Đà của trần gian, trên bàn tay có chín ngón tay nên được gọi là Cửu Chỉ

Ngón tay đặt lên cổ của nàng, cảm nhận hơi thở trong cơ thể nàng, thái độ càng ngày càng nghiêm túc.

"Rốt cuộc như thế nào?" Giờ phút này trong lòng Lạc Băng vô cùng mâu thuẫn. Vừa hi vọng hắn nhanh chóng đưa ra kết luận, vừa hy vọng hắn mãi mãi sẽ không đưa ra kết luận, chán nản khiến hắn muốn đập đầu mình.

"Ma Quân, Cửu Chỉ nghe nói Tuyết Nhi cô nương sảy thai ở Yêu Giới, nhưng vừa rồi Cửu Chỉ kiểm tra, đứa bé đó vẫn còn tồn tại trong cơ thể Tuyết Nhi cô nương"

"Ngươi nói cái gì?" Không chỉ một mình Lạc Băng khiếp sợ, Diệp Tuyết cũng trợn to hai mắt, đau đớn trong cơ thể giống như đã biến mất.
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư