Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 133
Vãn Dương | Chat Online | |
22/03/2019 20:24:26 | |
Truyện xuyên không | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
76 lượt xem
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 134 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 135 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 132 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 131 (Truyện xuyên không)
"Có người? Là ai chứ?" Điện Mẫu quay đầu nhìn xung quanh. Hình như cũng không phát hiện được điều gì khác thường!
Bích Lạc nhẹ nhàng kéo nàng lại, để nàng tựa vào góc sáng sủa, còn mình thì ngẩng đầu nhìn trần thang máy...
Thời gian từng chút đi qua, bốn phía chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
"Thần nói..." Nhìn thật lâu mà không có động tĩnh gì, Điện Mẫu nhịn không được nói.
Vừa mới mở miệng, một tiếng "Lạc Băng" vang vọng từ phía trên truyền xuống, ngay sau đó trong thang máy tối đen như mực...
"Cẩn thận..." Bích Lạc một bên nhắc nhở, một bên ra chiêu, vung gậy trong tay lên đồng thời biến trở về Phương Thiên Kích.
Thần khí phát ra ánh sáng u tối, chiếu lên ánh sáng chói mắt trong thang máy.
Trong không gian chật hẹp, có một con hồ ly lộ ra móng vuốt sắc nhọn đang nằm trong góc, trong mắt hiện ra ánh sáng hung ác.
May mắn là vừa rồi động tác của Bích Lạc nhanh chóng, nếu không thì, bộ móng vuốt kia cào tới đây, coi như không bị cào thành trọng thương, cũng phải mất một lớp da.
Thúc giục thần khí, từ trên đỉnh đầu Phương Thiên Kích bắn ra một đường ánh sáng trắng, bay thẳng đến chỗ hồ ly......
Nhưng mà động tác của hồ ly còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, chỉ lóe lên một chút, đã tránh sang bên cạnh, đồng thời chân sau đạp một cái, bổ nhào về phía nàng mà phản công.
Bích Lạc vội vàng tránh sang bên cạnh, lần nữa thúc giục thần khí......
Lần này ánh sáng trắng đi sát qua con hồ ly, lưu lại trên đùi của nó một vết cắt. Có lẽ là bởi vì bị thương mà chọc giận hồ ly, trong thang máy tràn ra một đám khói trắng, hồ ly biến thành hình người: "Bích Lạc, ngươi đuổi giết ta nhiều ngày như vậy, đến lúc nên kết thúc rồi. Hôm nay ngươi không chết, chính là ta mất mạng."
"Cửu Dao, những lời ngươi nói lúc này vẫn còn sớm. Nếu trước khi hoàn toàn giết chết ngươi, ta tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì." Ánh mắt Bích Lạc rơi vào phần đuôi của đối phương: "Ta sẽ tận mắt nhìn cái đuôi cuối cùng của ngươi biến mất, sau đó chết trước mặt ta."
"Ngươi đã là bại tướng dưới tay ta, cảm thấy còn có thể làm được sao?"
"Thắng bại là chuyện thường của người dùng binh, ngươi đã bị ta giết bảy lần rồi, ta thua ngươi một lần, cũng là bình thường."
"A ~! Lừa mình dối người." Cửu Dao cười lạnh một tiếng: "Thân là Chiến thần Bích Lạc, ngươi cũng không phải không biết Cửu Vĩ Yêu Hồ chúng ta càng chết càng lợi hại, khi còn một cái mạng cuối cùng, trên đời này rất ít người có thể đánh bại được chúng ta. Về phần ngươi, ngươi sẽ không có cơ hội nhìn thấy mạng cuối cùng của ta!"
"Nhiều lời vô ích, xem chiêu."
"Chịu chết đi."
Một yêu một thần hỗn chiến thành một mảnh.
Bởi vì không gian trong thang máy nhỏ, cho dù một tay một chân của Bích Lạc không dùng được, nhưng vẫn có thể nắm chắc toàn cục. Huống chi lần trước bị thương nguyên nhân lớn nhất là do quá khinh địch, hiện tại toàn lực ứng phó, ngược lại biến thành Cửu Dao chống đỡ không nổi. Cũng không phải nàng.
Sau mười mấy chiêu, bốn bức tường của thang máy bị đánh đến nát không chịu nổi, hồ ly không chiếm được một chút lợi thế nào, bắt đầu lén lút tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Bích Dao chỉ huy Phương Thiên Kích càn quyét, trực tiếp chia không gian trong thang máy thành hai phần trên dưới, bên tai vang lên âm thanh không khí bị chém ngang......
Cửu Dao cuống quít ngã quỵ ở trên đất, thừa dịp trước khi đối phương tung ra chiêu tiếp theo đã biến trở về nguyên hình, dùng lực xuyên thủng đáy thang máy, chạy thục mạng dưới đất......
"Mã tiểu thư, có đuổi theo không?" Điện Mẫu cầm thần khí của mình gấp gáp hỏi. Hồ ly này thật sự là càng lúc càng to gan rồi, chẳng những quang minh chính đại móc nội tạng của con người, bây giờ lại có thể chủ động tới cửa gây sự, tiếp tục như vậy, còn đến mức nào nữa!
"Đừng, trước tiên hoàn thành chuyện trên tay đã rồi lại nói." Dẹp yên thế giới mới là quan trọng nhất, về phần giết con hồ ly này, đó là chuyện sớm hay muộn thôi, để nàng sống lâu thêm hai ngày cũng không sao.
"Được." Điện Mẫu nặng nề trả lời một tiếng, sau đó thở dài một tiếng, tiếp tục soi gương: "Mã tiểu thư, người nói thật sự bọn họ sẽ không nhận ra thần là giả sao?"
"......"
***
Ba ngày liên tiếp, Lạc Băng đều đúng lúc vội tới truyền chân khí cho Diệp Tuyết, nhưng ba ngày này, một câu hai người nói cũng không nói ra.
Đến ngày thứ tư, Lạc Băng vẫn không nói một câu nào, đi vào là ngồi trên giường vận khí. Lần này, Diệp Tuyết không nhịn nổi nữa: "Ngươi làm sao vậy sao?" Là đã xảy ra chuyện gì sao? Trước kia mặc dù hắn nói cũng không nhiều, nhưng không đến nỗi yên lặng như vậy.
"Không có việc gì, quay lưng lại."
"Vậy tại sao ngươi nhìn thấy ta, lại không nói chuyện?" Diệp Tuyết không nghe theo, duy trì tư thế mặt đối mặt không nhúc nhích với hắn.
"Ta thấy nàng không nói gì, cho rằng nàng muốn yên tĩnh." Nàng không hận mình sao? Ngày đó nàng nói rồi, nếu giữ nàng ở lại, nàng sẽ hận mình cả đời, mình cho là...... Đời này nàng sẽ không bao giờ nói chuyện với mình nữa!
"......" Đơn giản hai câu, nhưng mà khiến cho Diệp Tuyết không nhịn được dâng lên một trận chua sót. Hắn đối với mình vừa tình vừa nghĩa, sao mình có thể không biết. Sở dĩ hắn làm như vậy, tất cả cũng đều là vì suy nghĩ cho mình, thế nhưng ân tình hôm nay mình nhận, không biết bao giờ có thể trả: "Ngươi không cần phải đối xử tốt với ta như vậy, ta không muốn nợ ngươi quá nhiều." Nhưng bởi vì có liên quan với hài tử, mình lại không thể không tiếp nhận ân tình của hắn, "Ta xin ngươi hãy coi ta là nô tỳ mà sai bảo, như vậy ngược lại sẽ làm lòng ta thoáng mái hơn một chút."
"Không, tất cả tất cả đều là ta tự nguyện, Tuyết nhi ngươi không cần phải chịu trách nhiệm."
"Nhưng ta phải, hơn nữa phải chịu trách nhiệm rất lớn." Vẻ mặt của Diệp Tuyết rất nghiêm túc, hình như cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy nét mặt như vậy của nàng.
Bích Lạc nhẹ nhàng kéo nàng lại, để nàng tựa vào góc sáng sủa, còn mình thì ngẩng đầu nhìn trần thang máy...
Thời gian từng chút đi qua, bốn phía chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
"Thần nói..." Nhìn thật lâu mà không có động tĩnh gì, Điện Mẫu nhịn không được nói.
Vừa mới mở miệng, một tiếng "Lạc Băng" vang vọng từ phía trên truyền xuống, ngay sau đó trong thang máy tối đen như mực...
"Cẩn thận..." Bích Lạc một bên nhắc nhở, một bên ra chiêu, vung gậy trong tay lên đồng thời biến trở về Phương Thiên Kích.
Thần khí phát ra ánh sáng u tối, chiếu lên ánh sáng chói mắt trong thang máy.
Trong không gian chật hẹp, có một con hồ ly lộ ra móng vuốt sắc nhọn đang nằm trong góc, trong mắt hiện ra ánh sáng hung ác.
May mắn là vừa rồi động tác của Bích Lạc nhanh chóng, nếu không thì, bộ móng vuốt kia cào tới đây, coi như không bị cào thành trọng thương, cũng phải mất một lớp da.
Thúc giục thần khí, từ trên đỉnh đầu Phương Thiên Kích bắn ra một đường ánh sáng trắng, bay thẳng đến chỗ hồ ly......
Nhưng mà động tác của hồ ly còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, chỉ lóe lên một chút, đã tránh sang bên cạnh, đồng thời chân sau đạp một cái, bổ nhào về phía nàng mà phản công.
Bích Lạc vội vàng tránh sang bên cạnh, lần nữa thúc giục thần khí......
Lần này ánh sáng trắng đi sát qua con hồ ly, lưu lại trên đùi của nó một vết cắt. Có lẽ là bởi vì bị thương mà chọc giận hồ ly, trong thang máy tràn ra một đám khói trắng, hồ ly biến thành hình người: "Bích Lạc, ngươi đuổi giết ta nhiều ngày như vậy, đến lúc nên kết thúc rồi. Hôm nay ngươi không chết, chính là ta mất mạng."
"Cửu Dao, những lời ngươi nói lúc này vẫn còn sớm. Nếu trước khi hoàn toàn giết chết ngươi, ta tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì." Ánh mắt Bích Lạc rơi vào phần đuôi của đối phương: "Ta sẽ tận mắt nhìn cái đuôi cuối cùng của ngươi biến mất, sau đó chết trước mặt ta."
"Ngươi đã là bại tướng dưới tay ta, cảm thấy còn có thể làm được sao?"
"Thắng bại là chuyện thường của người dùng binh, ngươi đã bị ta giết bảy lần rồi, ta thua ngươi một lần, cũng là bình thường."
"A ~! Lừa mình dối người." Cửu Dao cười lạnh một tiếng: "Thân là Chiến thần Bích Lạc, ngươi cũng không phải không biết Cửu Vĩ Yêu Hồ chúng ta càng chết càng lợi hại, khi còn một cái mạng cuối cùng, trên đời này rất ít người có thể đánh bại được chúng ta. Về phần ngươi, ngươi sẽ không có cơ hội nhìn thấy mạng cuối cùng của ta!"
"Nhiều lời vô ích, xem chiêu."
"Chịu chết đi."
Một yêu một thần hỗn chiến thành một mảnh.
Bởi vì không gian trong thang máy nhỏ, cho dù một tay một chân của Bích Lạc không dùng được, nhưng vẫn có thể nắm chắc toàn cục. Huống chi lần trước bị thương nguyên nhân lớn nhất là do quá khinh địch, hiện tại toàn lực ứng phó, ngược lại biến thành Cửu Dao chống đỡ không nổi. Cũng không phải nàng.
Sau mười mấy chiêu, bốn bức tường của thang máy bị đánh đến nát không chịu nổi, hồ ly không chiếm được một chút lợi thế nào, bắt đầu lén lút tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Bích Dao chỉ huy Phương Thiên Kích càn quyét, trực tiếp chia không gian trong thang máy thành hai phần trên dưới, bên tai vang lên âm thanh không khí bị chém ngang......
Cửu Dao cuống quít ngã quỵ ở trên đất, thừa dịp trước khi đối phương tung ra chiêu tiếp theo đã biến trở về nguyên hình, dùng lực xuyên thủng đáy thang máy, chạy thục mạng dưới đất......
"Mã tiểu thư, có đuổi theo không?" Điện Mẫu cầm thần khí của mình gấp gáp hỏi. Hồ ly này thật sự là càng lúc càng to gan rồi, chẳng những quang minh chính đại móc nội tạng của con người, bây giờ lại có thể chủ động tới cửa gây sự, tiếp tục như vậy, còn đến mức nào nữa!
"Đừng, trước tiên hoàn thành chuyện trên tay đã rồi lại nói." Dẹp yên thế giới mới là quan trọng nhất, về phần giết con hồ ly này, đó là chuyện sớm hay muộn thôi, để nàng sống lâu thêm hai ngày cũng không sao.
"Được." Điện Mẫu nặng nề trả lời một tiếng, sau đó thở dài một tiếng, tiếp tục soi gương: "Mã tiểu thư, người nói thật sự bọn họ sẽ không nhận ra thần là giả sao?"
"......"
***
Ba ngày liên tiếp, Lạc Băng đều đúng lúc vội tới truyền chân khí cho Diệp Tuyết, nhưng ba ngày này, một câu hai người nói cũng không nói ra.
Đến ngày thứ tư, Lạc Băng vẫn không nói một câu nào, đi vào là ngồi trên giường vận khí. Lần này, Diệp Tuyết không nhịn nổi nữa: "Ngươi làm sao vậy sao?" Là đã xảy ra chuyện gì sao? Trước kia mặc dù hắn nói cũng không nhiều, nhưng không đến nỗi yên lặng như vậy.
"Không có việc gì, quay lưng lại."
"Vậy tại sao ngươi nhìn thấy ta, lại không nói chuyện?" Diệp Tuyết không nghe theo, duy trì tư thế mặt đối mặt không nhúc nhích với hắn.
"Ta thấy nàng không nói gì, cho rằng nàng muốn yên tĩnh." Nàng không hận mình sao? Ngày đó nàng nói rồi, nếu giữ nàng ở lại, nàng sẽ hận mình cả đời, mình cho là...... Đời này nàng sẽ không bao giờ nói chuyện với mình nữa!
"......" Đơn giản hai câu, nhưng mà khiến cho Diệp Tuyết không nhịn được dâng lên một trận chua sót. Hắn đối với mình vừa tình vừa nghĩa, sao mình có thể không biết. Sở dĩ hắn làm như vậy, tất cả cũng đều là vì suy nghĩ cho mình, thế nhưng ân tình hôm nay mình nhận, không biết bao giờ có thể trả: "Ngươi không cần phải đối xử tốt với ta như vậy, ta không muốn nợ ngươi quá nhiều." Nhưng bởi vì có liên quan với hài tử, mình lại không thể không tiếp nhận ân tình của hắn, "Ta xin ngươi hãy coi ta là nô tỳ mà sai bảo, như vậy ngược lại sẽ làm lòng ta thoáng mái hơn một chút."
"Không, tất cả tất cả đều là ta tự nguyện, Tuyết nhi ngươi không cần phải chịu trách nhiệm."
"Nhưng ta phải, hơn nữa phải chịu trách nhiệm rất lớn." Vẻ mặt của Diệp Tuyết rất nghiêm túc, hình như cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy nét mặt như vậy của nàng.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!