Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 135
Vãn Dương | Chat Online | |
22/03/2019 20:24:51 | |
Truyện xuyên không | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
81 lượt xem
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 136 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 137 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 134 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 133 (Truyện xuyên không)
"Biết rồi, tạ Ma Quân quan tâm. Tuyết Nhi cô nương, bảo trọng." Nghe lời nói của Lạc Băng, tâm tình của Cửu Chỉ rõ ràng lên cao.
Trên xe mây, một đội người chậm rãi rời đi......
"Về sau ra ngoài cửa, phải mặc nhiều y phục hơn." Lạc Băng cầm áo choàng, khoác lên cho nàng từ phía sau.
"Cám ơn." Trên người ấm áp, trong lòng Diệp Tuyết cảm thấy ấm áp hơn: "Mới vừa rồi vội quá, nên quên mất."
"Có muốn đi bộ ở bên ngoài một chút không?"
"Được."
Thấy nàng đồng ý, tay Lạc Băng khẽ vẫy, lập tức từ nơi xa đi tới một con Độc Giác Thú kéo xe ngựa nhỏ, trong xe ngựa phủ đệm thật dầy, đệm giường mềm nhũn, phía trên lều không phải dùng cọc gỗ làm thành, mà là dùng loại lụa mỏng trong suốt gì đó, người ở bên trong xe có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, gió ở bên ngoài cũng không thổi vào trong xe được.
"Chậm một chút." Hắn đỡ lấy tay của nàng. Thân thể của Tuyết Nhi càng ngày càng nặng, nhưng mà không thể để xảy ra một chút ngoài ý muốn nào. Lúc này chẳng may ngã một cái hoặc bị đụng vào một chút, đều có khả năng lấy mạng của nàng và hải tử.
"Ngươi không phải nói Độc Giác Thú không tốt sao? Tại sao còn dùng bọn chúng để kéo xe ngựa?" Diệp Tuyết cũng không khách khí, đặt tay lên trên cổ tay hắn, cẩn thận ngồi vào trong xe ngựa.
Ngay sau đó Lạc Băng lên xe, cùng nàng sánh vai ngồi chung một chỗ: "Nói nó không tốt là bởi vì nó không thể bay và cũng không bất kỳ pháp lực nào, hơn nữa nó chạy trốn quá chậm. Nhưng lúc này, khi chúng ta là đi ngắm cảnh, cần chính là loại có tốc độ chậm như bọn chúng."
Xe ngựa lên đường, dưới sự khống chế của Lạc Băng tuyết đọng trên đất đã sớm đông lại, trở thành một con đường nhỏ vô cùng tốt, hai bên là cảnh tuyết rất đẹp, Băng, trụ băng, cây băng, hoa băng, thậm chí còn có muôn ngàn hình dạng của động vật được điêu khắc từ băng.
"Những động vật kia rất sinh động, giống như thật vậy." Diệp Tuyết không nhịn được mà cảm thán. Lúc ở 21 thế kỷ, khi tham gia tình nguyện đã từng đứng đầu một cuộc triển lãm điêu khắc băng cũng có quy mô, lúc ấy cảm thấy đặc biệt rung động, nhưng nếu so sánh với bây giờ, mới biết kỹ thuật bên kia hoàn toàn không cùng một cấp bậc với kỹ thuật bên này. Nếu như nói nơi này là chính phẩm, vậy Liên Sơn trại nhìn thấy lúc ban đầu cũng không bằng!
"Ha ha......" Lạc Băng cười không nói.
Trong lúc Diệp Tuyết đang không hiểu lời của mình sai ở có chỗ nào, nhìn thấy có cái gì đó đang chuyển động, nhìn kỹ lại, mới phát hiện những động vật được tạo ra từ băng tuyết lại thật sự có sinh mạng, chơi đùa, chơi đùa, kiếm ăn, không được tự nhiên: "Ngươi làm như thế nào? Tại sao có thể biến băng thành động vật có sinh mệnh như vậy?"
"Nếu như mà ta nói đây là do ta biến thành từ băng, ngươi tin không?"
"Ha ha, ngươi? Không đùa chứ." Diệp Tuyết xem thường, cười hắc hắc. Thấy vẻ mặt của hắn vẫn nghiêm túc như cũ, mới thu lại nụ cười trên mặt của mình: "Ngươi nghiêm túc sao?"
"Ừ."
"Khó trách thân thể ngươi luôn lạnh như vậy." Thật ra thì nàng vẫn luôn tò mò, cái này còn mang theo một chút màu sắc: Lạc Băng hắn hắn cho tới bây giờ cũng không có nạp phi, thật sự là đang đợi một cô gái sao? Hay là nói...... Việc chờ đợi người nào đó đều là lấy cớ, căn bản là phương diện kia của hắn không được! Hoặc cũng có thể nói, thân thể của hắn là Cực Hàn, khi mà cùng cô nương nào đó sinh hoạt vợ chồng, không cẩn thận sẽ khiến cho cô nương đó đông lại!
Vừa nghĩ tới một trong hai người đang "này nọ í é í é", trong lúc bất chợt một người biến thành người băng, bộ dáng của người còn lại nằm sấp trên người nữ nhân mất hứng không ra được, nàng không nhịn được mà phải mắng mình càng ngày càng không đơn thuần rồi!
"Vâng" nhưng Lạc Băng cũng không phát hiện ra ánh mắt khác thường của nàng, nếu không, không biết nên cảm tưởng thế nào. Nói không chừng, bị nàng kích thích, nói cũng không chừng lúc đó sẽ dùng thân thể của mình chứng minh cho nàng thấy.
"Vậy chẳng phải ngươi sợ nhất là lửa?"
"Đúng" hắn tiếp tục gật đầu.
"A, khó trách." Cuối cùng Diệp Tuyết hiểu. Khó trách Lạc Băng và Tích Phong vừa thấy mặt đã ra tay, thì ra là vì nguyên nhân này, băng hỏa không thể dung hòa!
"Khó trách?"
"Không có gì, hì hì."
"......" Lạc Băng để xe ngựa dừng lại ở một chỗ tương đối rộng lớn, "Có muốn xuống xe hóng mát một chút hay không?"
"Tốt." Ngồi xe gì gì này, thật đúng là mệt mỏi.
"Đến, cẩn thận." Đầu tiên là Lạc Băng xuống xe, sau đó mới cẩn thận đỡ nàng đi ra bên ngoài, vung tay lên, trên đất đã xuất hiện một cái ghế, phía trên phủ lên một lớp lông mềm ấm áp: "Đến, ngồi xuống, có muốn ăn thứ gì không?"
"Có cái gì ăn?" Đại khái nguyên nhân là do hiện tại trong bụng còn có một người nữa, gần đây Diệp Tuyết đặc biệt tham ăn, hơn nữa không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn.
"Rất nhiều, nàng chờ chút." Hắn xoay người đi trong xe ngựa lấy ra một cái rổ, trước đó đã sai người chuẩn bị bánh ngọt để bên trong. Tay nữa vung lên, trước mặt của Diệp Tuyết đã xuất hiện một cái bàn băng, hắn lấy ra tưng loại bánh ngọt, rồi đặt trên bàn băng: "Nhanh ăn đi."
Diệp Tuyết đã sớm không nhịn được, hắn vừa nói, lập tức dùng hai tay cầm lấy, bên trái cắn một miếng: "Oa, hình như là vị thịt bò." Bên phải nữa cắn một miếng: "Cái này hình như là thịt hươu."
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Nàng vui vẻ gật đầu.
"Vậy thì ăn nhiều một chút." Nói xong, Lạc Băng rót chén canh, đặt trước mặt nàng: "Coi chừng mắc nghẹn."
"Ngươi cũng đừng chỉ đứng nhì, ngươi cũng ăn đi."
"Ừ." Lạc Băng cầm lấy một cái, vừa muốn đưa lên miệng, đột nhiên Diệp Tuyết lại chặn tay của hắn lại: "Đợi chút."
"Hả?"
"Không phải ngươi nói ngươi là băng biến sao? Chẳng lẽ băng cũng phải cần ăn thực vật hay sao?"
"(⊙o⊙)..." Hắn không hiểu ý của nàng.
Chỉ là không hiểu không sao, Diệp Tuyết biết mình muốn làm cái gì là được rồi. Kéo tay hắn đang cầm bánh ngọt, từ từ kéo đến trước mặt của mình, sau đó một cắn một miếng lên cái bánh ngọt trong tay của hắn. Ăn chẹp chẹp, vừa ăn, vừa nói không rõ: "Nếu như ngươi là băng không cần ăn thực vật, vậy ngươi ăn chẳng phải rất lãng phí sao? Không bằng ta ăn giúp ngươi ha ha."
"......!!!" Lạc Băng tức xạm mặt lại, trên bàn nhiều bánh ngọt như vậy, chẳng lẽ còn không đủ nàng ăn sao?
Còn nữa, băng quả thật không cần ăn cái gì, nhưng mà sau khi băng thành tinh thì không thể xem như giống nhau được không?!
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!