LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 160.2

70 lượt xem
"Tại sao? Người không phải là bạn của nương nương sao? Chẳng lẽ người không muốn nương nương trở nên lợi hại hơn?" Cửu Chỉ lộ ra ánh mắt sắc bén: "Hay là nói thân phận của người là giả, căn bản người không phải là bạn của nương nương? Thần giới uy hiếp vô cùng cấp bách, người là Chiến thần của Thần giới, ta nghĩ chắc người là thám tử của bên kia đi."

"Này, ta nói ngươi đừng có trông gà hoá cuốc được không? Đừng có nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa như vậy! Không sai, ta là người Thần giới, nhưng ta cũng là bạn của Tuyết Nhi, cho nên ta bảo ngươi lùi lại mấy ngày này, là bởi vì một khi tu vi của Tuyết Nhi khôi phục, đạo hạnh trên người cũng khôi phục, trí nhớ của kiếp trước chắc chắn cũng sẽ khôi phục. Có rất nhiều chuyện trước kia không rõ, ta không muốn Tuyết Nhi bị tổn thương thêm nữa hiểu chưa?"

"Trí nhớ của kiếp trước khôi phục, tại sao lại bị tổn thương."

"Ma Quân nhà ngươi sẽ không nói cho ngươi biết sao, kiếp trước hắn có tình cảm sâu đậm với Tuyết Nhi. Kiếp trước Tuyết Nhi buộc phải tự sát, cùng Ma Quân nhà ngươi có không ít quan hệ."

"Ngươi nói là sự thật?" Cửu Chỉ bừng tỉnh hiểu ra. Xem ra lời đồn đó là thật, mấy vạn năm qua Ma Quân cũng không tiếp xúc với nữ nhân, là bởi vì một mực chờ đợi một cô nương......

"Ta lừa ngươi để làm gì?" Bích Lạc thở dài một tiếng, "Tuyết Nhi nói Lạc Băng là bởi vì nàng mà chết, có thể thấy được trong lòng nàng tràn đầy áy náy, đợi đến khi nàng đủ kiên cường, ta không muốn làm cho trí nhớ kiếp trước của nàng trở thành phiền não cho nàng."

Lúc nào mới có đủ kiên cường đây?

Chính là khi lòng của nàng chuyển sang chuyện khác, nói ví dụ như thích những người khác!

"Ngươi có thể đồng ý với ta sao?"

"Nhưng......" Cửu Chỉ do dự. Có lẽ nàng nói không sai, nhưng không giúp nương nương khôi phục, còn có người nào có tu vi cao như vậy giúp Ma Quân khôi phục đây?

"Nếu như Lạc Băng ở đây, ta tin tưởng hắn cũng không hi vọng thấy Tuyết Nhi khổ sở. Yên tâm, ta không cần thời gian quá lâu, ngươi chỉ cần kéo dài mấy ngày là được."

"...... Được rồi." Liên tục suy nghĩ, Cửu Chỉ gật đầu đồng ý: "Cho ngươi bảy ngày, vừa hết thời gian, ngay lập tức ta sẽ giúp nương nương khôi phục pháp lực."

"Được." Bảy ngày thì bảy ngày, vậy thì hàng ngày mình sẽ đi điều tra.

Muốn tìm đầu tiên...... Chính là Tích Phong!

......

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau khi ăn sáng, Bích Lạc vừa định nói từ giã với Tuyết Nhi, nhưng lại có người tìm tới cửa.

Tích Phong biết Tuyết Nhi là sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, cho nên cũng sẽ không ra ngoài làm phiền nàng, chỉ hy vọng có thể ở chỗ tối vụng trộm nhìn nàng một chút, cho nên dấu đi hơi thở trên người, lặng lẽ nằm trên nóc nhà.

Vừa mới vạch ngói lưu ly ra, một tia sáng bắn từ bên trong ra, thật may hắn nhanh tay lẹ mắt, xoa trán vừa tránh khỏi.

"Người nào to gan như vậy, lại dám làm điều mờ ám trên đầu ta, xem ta...... (⊙o⊙)... Tích Phong? Tại sao là ngươi?" Bích Lạc lập tức bay lên nóc nhà, đứng phía sau đối phương, sau khi nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của đối phương, vẻ mặt cứng ngắc: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Bích Lạc?!"

"Đến, đi xuống nói."

"Không cần không cần......" Tích Phong vọt đến bên cạnh, né tránh đối phương. Hắn không muốn sau khi Tuyết Nhi nhìn thấy hắn trong lòng lại không vui!

"Mã Toa, làm sao vậy? Không sao chứ?" Diệp Tuyết ở trong phòng ngước đầu nhìn lên phía trên nói.

"A, không có việc gì, ta đi xuống ngay đây." Bích Lạc thuận miệng đáp, đôi tay nghi ngờ khoanh trước ngực, vòng quanh Tích Phong một vòng, một vòng nữa: "Nếu ngươi nhận được ta, chứng tỏ rằng trí nhớ kiếp trước của ngươi đã khôi phục. Nói, tại sao không muốn nhìn thấy Tuyết Nhi?"

"Ta......" Tích Phong không có lời gì để nói. Làm gì có chuyện hắn không muốn gặp, mà là không dám để nàng nhìn thấy

"Ngươi nói cái gì!" Đôi mắt Bích Lạc nheo lại: "Sẽ không phải ngươi làm cái gì có lỗi với Tuyết Nhi chứ?" Thấy trên mặt đối phương lộ ra vẻ mặt ân hận cúi đầu, nàng biết mình đã đoán đúng, "Thật sự vẫn làm chuyện có lỗi với Tuyết Nhi à? Chẳng lẽ là ngươi di tình biệt luyến, phản bội Tuyết Nhi?" Ánh mắt lấp lánh, hình như chỉ muốn đối phương thừa nhận, nàng ngay lập tức cầm Phương Thiên Kích đâm chết hắn!

"Ta......"

"Vậy thì ngươi đã làm chuyện gì, làm tổn thương nàng?" Bích Lạc dùng ngón tay chỉ vào hắn, từng bước lại gần.

Tích Phong áy náy phải thiếu chút nữa không có đứng vững, từ trên nóc phòng lăn xuống.

Nhìn phản ứng của hắn, nàng đặc biệt mơ hồ: "Không đúng, Tuyết Nhi nói không biết người nào tên là Tích Phong, nói như vậy, giữa các ngươi còn chưa có gặp mặt mới đúng, làm sao ngươi có thể tổn thương nàng đây?"

"......" Trong lòng Tích Phong càng thêm đau đớn, hít một hơi thật sâu, trong đầu toàn bộ đều là lời nói của nàng ngày hôm đó "Ta không biết ngươi...ngươi nhận lầm người rồi". Thật không nghĩ đến mình vừa thất thần như vậy, Bích Lạc đã kéo cánh tay của hắn, kéo hắn từ nóc nhà xuống: "Tuyết Nhi, ngươi ra đây cho ta."
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư