Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 191
Vãn Dương | Chat Online | |
22/03/2019 22:43:33 | |
Truyện xuyên không | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
74 lượt xem
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 192 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 193 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 190 (Truyện xuyên không)
- * Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 189 (Truyện xuyên không)
Hỏa Hoàng vội vàng ra cửa, Bích Lạc bắt đầu chọn lựa sườn lợn ngon nhất để rán làm sườn xào chua ngọt......
Nhưng nàng vừa chuẩn bị sườn xong, đang định chiên, hỏa Hoàng vội vã trở lại.
"Nhanh như vậy? Lấy được thuốc rồi sao?"
"Hồi bẩm chủ nhân, ma y nói chuyện tình đã giải quyết, bảo người không cần phải khổ não nữa."
"Đã giải quyết? Không khoác lác chứ?"
"Ma y nói người đi một chút sẽ biết."
"Ở nơi nào?"
"Đang ở phòng của chủ nhân."
Bích Lạc hơi suy nghĩ một chút, sau đó nhét tất cả đồ đang cầm trong tay vào tay hỏa Hoàng: "Nơi này giao lại cho ngươi, mang những thứ này xử lý đi."
"Ta?" Hỏa Hoàng lập tức giống như nhận được củ khoai lang phỏng tay, cầm trong tay không biết nên làm như thế nào cho phải!
Chuyện trong phòng bếp, thật sự là một chút nàng cũng không biết!!!
Hu hu, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể cho gọi Băng Phượng tới đây giải cứu: "Phượng......"
......
Bích Lạc vội vã chạy tới, Cửu Chỉ đã ngồi trên băng đá ở cửa.
"Như thế nào? Tuyết Nhi?" Nàng vừa hỏi, vừa định xông vào trong phòng.
Nhưng bị Cửu Chỉ đưa tay ngăn lại: "Tích Phong cũng ở bên trong!"
"À?" Nàng căng thẳng nhìn cửa, sau đó lặng lẽ lùi sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Đến cùng là ngươi đã động tay động chân gì?"
"Rất đơn giản, hạ độc."
"Gạt người, Tuyết Nhi nhạy cảm như vậy, tuyệt đối sẽ không để ngươi tính kế." Suy nghĩ một chút mình làm điểm tâm khổ cực như vậy, cậu ấy cũng không có mắc câu, huống chi là hắn!
"Thuốc lần này, không cần đụng, càng không cần ăn, chỉ cần ngửi một cái là được rồi."
"Ngửi là được?"
"Vâng"
"Ha ha ha......" Bích Lạc lớn tiếng cười, rõ ràng không tin lời của hắn: "Nếu Tuyết Nhi có thể dễ dàng trúng chiêu như vậy, chuyện này cũng sẽ không khó làm như vậy!"
"Bởi vì không dễ dàng, cho nên ta mới phải động tay động chân." Cửu Chỉ không vì thái độ của nàng mà tức giận, ngược lại nén lại tính tính của mình lại nói cho nàng nghe.
Thì ra, tối qua hắn và Tích Phong rời đi cùng một lúc, len lén hạ một hai giọt dược thủy lên y phục của Tích Phong. Thuốc này nước vô sắc vô vị, cùng không dễ dàng bị phát hiện, nhưng bởi vì dược tính phát huy vô cùng chậm, cho nên bình thường cũng không dùng. Nhưng lần này dùng cái này trên người Tích Phong là thích hợp, đến buổi trưa, dược tính phát huy hiệu quả lớn nhất, lúc hắn đi qua, cả người Tích Phong đã không còn sức lực. Hắn đã tự ăn thuốc giải, sau đó ở trên người Tích Phong phủ đầy bột thuốc có thể khiến nam nữ hoan ái, sau đó đỡ Tích Phong tới đây, trực tiếp ném người vào cửa.
Diệp Tuyết đối với Tích Phong đúng là vẫn còn có cảm giác, cho nên nhìn thấy hắn cả người xụi lơ bay từ bên ngoài vào, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, cảm ứng cũng chậm nửa nhịp.
Chờ khi phát hiện có gì không bình thường thì cũng đã muộn.
"Hai người cũng hút vào một lượng lớn bột thuốc, ngươi cảm thấy có thể có chuyện hay không?"
"Cao minh!" Bích Lạc đưa ra ngón tay cái tán dương, nhưng mà trong lòng lại là lạ!
Cửu Chỉ này, một lát nghiêm trang, một lát thì nghĩ ra những chủ ý cùi bắp, rốt cuộc cái nào mới là hắn?
Nhưng mà quản làm gì, dù sao cũng là hắn, có thể giải quyết vấn đề chính là tốt!
"Ngươi nói chúng ta ngồi ở chỗ này, đợi lát nữa hai người bọn họ đi ra có thể sẽ lúng túng hay không?"
"Phải......"
Lời nói của Cửu Chỉ còn chưa ra khỏi miệng, cửa phòng đột nhiên bị đá bay từ bên trong, cùng nhau bay ra ngoài...... Còn có Tích Phong......
Hai người bị giật mình từ trên băng đá nhảy lên, ngơ ngác nhìn.
Y phục hoàn hảo!?
Thời gian dài như vậy, hai người bọn họ ở bên trong không xảy ra chuyện gì sao?
Tiếp theo Diệp Tuyết ra ngoài, sắc mặt vô cùng đỏ, thở dốc, đại biểu dược tính đang phát tác, cũng chứng minh giữa hai người thật cái gì cũng còn không có xảy ra!
"Cho ta thuốc giải." Ánh mắt rét lạnh, đây là đối với Cửu Chỉ nói.
"Nương nương......"
"Cho ta thuốc giải!!"
"Vâng" Cửu Chỉ vội vàng lấy ra thuốc giải từ trong tay áo, cung kính giao vào tay nàng.
Diệp Tuyết lập tức ngửa đầu nuốt vào, nhắm mắt lại vận khí.
Sau một hồi, độc đã giải, khóe mắt nàng cũng là không khống chế được mà rơi lệ, tí tách tí tách, còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành băng.
"Thật xin lỗi, ta không khống chế được bản thân!"
Đời trước yêu và áy náy cộng thêm kiếp này đau đến khắc cốt minh tâm, kiến cho nàng cảm thấy trong cơ thể hình như tồn tại hai linh hồn, không ai phục ai, ai cũng không để cho đối phương tốt hơn.
Thấy nàng khóc, lòng của Bích Lạc cũng đau đớn.
Tiến lên ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng: "Được rồi được rồi, chúng ta không vội, từ từ đi, loại chuyện này không thể miễn cưỡng. Dù sao vẫn còn thời gian, chúng ta có thể từ từ nghĩ biện pháp." Đổi lại góc độ suy nghĩ một chút, như vậy có lẽ cũng thật không tệ, tối thiểu...... Tuyết Nhi có thể sống sót, vẫn còn sống......
Nhưng mà...... Đau đớn trong lòng có thể sẽ càng ngày càng sâu......
"Không!" Diệp Tuyết không để cho mình đắm chìm bên trong an ủi của bạn tốt, rất nhanh đã đẩy nàng ra.
Lấy dũng khí nhìn chằm chằm người trên đất: "Ngươi cũng nguyện ý giúp ta đúng không?"
"Mặc kệ nàng làm cái gì, ta đều sẽ giúp nàng." Đương nhiên là Tích Phong sẽ không từ chối. Nàng có thể vui vẻ lần nữa, đã là nguyện vọng lớn nhất đời này của hắn.
Nhưng nàng vừa chuẩn bị sườn xong, đang định chiên, hỏa Hoàng vội vã trở lại.
"Nhanh như vậy? Lấy được thuốc rồi sao?"
"Hồi bẩm chủ nhân, ma y nói chuyện tình đã giải quyết, bảo người không cần phải khổ não nữa."
"Đã giải quyết? Không khoác lác chứ?"
"Ma y nói người đi một chút sẽ biết."
"Ở nơi nào?"
"Đang ở phòng của chủ nhân."
Bích Lạc hơi suy nghĩ một chút, sau đó nhét tất cả đồ đang cầm trong tay vào tay hỏa Hoàng: "Nơi này giao lại cho ngươi, mang những thứ này xử lý đi."
"Ta?" Hỏa Hoàng lập tức giống như nhận được củ khoai lang phỏng tay, cầm trong tay không biết nên làm như thế nào cho phải!
Chuyện trong phòng bếp, thật sự là một chút nàng cũng không biết!!!
Hu hu, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể cho gọi Băng Phượng tới đây giải cứu: "Phượng......"
......
Bích Lạc vội vã chạy tới, Cửu Chỉ đã ngồi trên băng đá ở cửa.
"Như thế nào? Tuyết Nhi?" Nàng vừa hỏi, vừa định xông vào trong phòng.
Nhưng bị Cửu Chỉ đưa tay ngăn lại: "Tích Phong cũng ở bên trong!"
"À?" Nàng căng thẳng nhìn cửa, sau đó lặng lẽ lùi sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Đến cùng là ngươi đã động tay động chân gì?"
"Rất đơn giản, hạ độc."
"Gạt người, Tuyết Nhi nhạy cảm như vậy, tuyệt đối sẽ không để ngươi tính kế." Suy nghĩ một chút mình làm điểm tâm khổ cực như vậy, cậu ấy cũng không có mắc câu, huống chi là hắn!
"Thuốc lần này, không cần đụng, càng không cần ăn, chỉ cần ngửi một cái là được rồi."
"Ngửi là được?"
"Vâng"
"Ha ha ha......" Bích Lạc lớn tiếng cười, rõ ràng không tin lời của hắn: "Nếu Tuyết Nhi có thể dễ dàng trúng chiêu như vậy, chuyện này cũng sẽ không khó làm như vậy!"
"Bởi vì không dễ dàng, cho nên ta mới phải động tay động chân." Cửu Chỉ không vì thái độ của nàng mà tức giận, ngược lại nén lại tính tính của mình lại nói cho nàng nghe.
Thì ra, tối qua hắn và Tích Phong rời đi cùng một lúc, len lén hạ một hai giọt dược thủy lên y phục của Tích Phong. Thuốc này nước vô sắc vô vị, cùng không dễ dàng bị phát hiện, nhưng bởi vì dược tính phát huy vô cùng chậm, cho nên bình thường cũng không dùng. Nhưng lần này dùng cái này trên người Tích Phong là thích hợp, đến buổi trưa, dược tính phát huy hiệu quả lớn nhất, lúc hắn đi qua, cả người Tích Phong đã không còn sức lực. Hắn đã tự ăn thuốc giải, sau đó ở trên người Tích Phong phủ đầy bột thuốc có thể khiến nam nữ hoan ái, sau đó đỡ Tích Phong tới đây, trực tiếp ném người vào cửa.
Diệp Tuyết đối với Tích Phong đúng là vẫn còn có cảm giác, cho nên nhìn thấy hắn cả người xụi lơ bay từ bên ngoài vào, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, cảm ứng cũng chậm nửa nhịp.
Chờ khi phát hiện có gì không bình thường thì cũng đã muộn.
"Hai người cũng hút vào một lượng lớn bột thuốc, ngươi cảm thấy có thể có chuyện hay không?"
"Cao minh!" Bích Lạc đưa ra ngón tay cái tán dương, nhưng mà trong lòng lại là lạ!
Cửu Chỉ này, một lát nghiêm trang, một lát thì nghĩ ra những chủ ý cùi bắp, rốt cuộc cái nào mới là hắn?
Nhưng mà quản làm gì, dù sao cũng là hắn, có thể giải quyết vấn đề chính là tốt!
"Ngươi nói chúng ta ngồi ở chỗ này, đợi lát nữa hai người bọn họ đi ra có thể sẽ lúng túng hay không?"
"Phải......"
Lời nói của Cửu Chỉ còn chưa ra khỏi miệng, cửa phòng đột nhiên bị đá bay từ bên trong, cùng nhau bay ra ngoài...... Còn có Tích Phong......
Hai người bị giật mình từ trên băng đá nhảy lên, ngơ ngác nhìn.
Y phục hoàn hảo!?
Thời gian dài như vậy, hai người bọn họ ở bên trong không xảy ra chuyện gì sao?
Tiếp theo Diệp Tuyết ra ngoài, sắc mặt vô cùng đỏ, thở dốc, đại biểu dược tính đang phát tác, cũng chứng minh giữa hai người thật cái gì cũng còn không có xảy ra!
"Cho ta thuốc giải." Ánh mắt rét lạnh, đây là đối với Cửu Chỉ nói.
"Nương nương......"
"Cho ta thuốc giải!!"
"Vâng" Cửu Chỉ vội vàng lấy ra thuốc giải từ trong tay áo, cung kính giao vào tay nàng.
Diệp Tuyết lập tức ngửa đầu nuốt vào, nhắm mắt lại vận khí.
Sau một hồi, độc đã giải, khóe mắt nàng cũng là không khống chế được mà rơi lệ, tí tách tí tách, còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành băng.
"Thật xin lỗi, ta không khống chế được bản thân!"
Đời trước yêu và áy náy cộng thêm kiếp này đau đến khắc cốt minh tâm, kiến cho nàng cảm thấy trong cơ thể hình như tồn tại hai linh hồn, không ai phục ai, ai cũng không để cho đối phương tốt hơn.
Thấy nàng khóc, lòng của Bích Lạc cũng đau đớn.
Tiến lên ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng: "Được rồi được rồi, chúng ta không vội, từ từ đi, loại chuyện này không thể miễn cưỡng. Dù sao vẫn còn thời gian, chúng ta có thể từ từ nghĩ biện pháp." Đổi lại góc độ suy nghĩ một chút, như vậy có lẽ cũng thật không tệ, tối thiểu...... Tuyết Nhi có thể sống sót, vẫn còn sống......
Nhưng mà...... Đau đớn trong lòng có thể sẽ càng ngày càng sâu......
"Không!" Diệp Tuyết không để cho mình đắm chìm bên trong an ủi của bạn tốt, rất nhanh đã đẩy nàng ra.
Lấy dũng khí nhìn chằm chằm người trên đất: "Ngươi cũng nguyện ý giúp ta đúng không?"
"Mặc kệ nàng làm cái gì, ta đều sẽ giúp nàng." Đương nhiên là Tích Phong sẽ không từ chối. Nàng có thể vui vẻ lần nữa, đã là nguyện vọng lớn nhất đời này của hắn.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!