Phượng Kinh Thiên - Chương 77: Tao nhã hiên ngang (2)
$$$$$$ | Chat Online | |
31/03/2019 14:20:49 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
90 lượt xem
- * Phượng Kinh Thiên - Chương 78: Tao nhã hiên ngang (3) (Truyện ngôn tình)
- * Phượng Kinh Thiên - Chương 79: Vào hoài vương phủ (1) (Truyện ngôn tình)
- * Phượng Kinh Thiên - Chương 76: Tao nhã hiên ngang (1) (Truyện ngôn tình)
- * Phượng Kinh Thiên - Chương 75: Ngươi có biết không (2) (Truyện ngôn tình)
Khánh Đế nhìn chăm chăm nàng, không biết đang nghĩ gì. Rất lâu sau, ông ta mới thu hồi ánh mắt: “Con đi theo thái phi học đàn, có được sự yêu thích của thái phi, khiến bà ấy không tiếc dùng tấm kim bài miễn tử tiên đế ban cho để cầu xin trẫm khai ân. Vậy nên con hãy để cho mọi người nghe thử tiếng đàn của con đi, con thấy thế nào?”
Mặc dù mọi người đều cảm1thấy khó hiểu khi hoàng thượng đột nhiên lại chuyển chủ đề như thế, nhưng trong lòng họ cũng nảy sinh mong đợi với yêu cầu này của hoàng thượng. Sắc đẹp của Vô Ưu công chúa đã rất kinh tâm động phách rồi!
Mĩ nhân đánh đàn, quả thật là chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu. Ai ai cũng muốn được mở mang tầm mắt!
Duy chỉ có sắc mặt Thi Tề thoáng sững ra,8có chút lo lắng liếc nhìn Vô Ưu công chúa. Yêu cầu này của chủ tử chỉ e...
Không đợi Nguyên Vô Ưu trả lời, vì hoàng thượng đích thân mở miệng nên rất nhanh đã có thái giám dâng lên một cây đàn. Trên đại điện, trông cây đàn nổi bật bắt mắt vô cùng.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, Nguyên Vô Ưu không hề cử động, nàng vẫn lặng lẽ quỳ ở đó. Một vài thiếu gia công2tử và thiên kim tiểu thư đài các tính tình nóng nảy bộp chộp đã bắt đầu mong ngóng, trông đợi, hiếu kì trao đổi ánh mắt với nhau.
Không ít người trong điện cũng bắt đầu sốt ruột theo.
Cố Lăng và Liêu Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đều phát sáng lấp lánh.
Khánh Đế không lên tiếng, chỉ nhìn nàng thật chăm chú, không mừng không giận.
Nguyên Vô Ưu lặng lẽ nhìn Khánh Đế, đôi mắt xinh đẹp4trong veo vụt thoáng qua một tia u ám như có như không, nhan sắc tuyệt đẹp vô song lại nở một nụ cười nhạt vô cùng. Nàng chầm chậm đứng dậy. Theo động tác của nàng, gấm đỏ rực rỡ, lông cáo trắng tuyết, mái tóc dài đen nhánh như mun tưởng như làm thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Cố Lăng và Liêu Thanh Vân đều căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Theo động tác đứng dậy của nàng, ánh mắt thâm trầm của Khánh Đế càng trở nên sâu không thấy đáy.
Nguyên Vô Ưu thờ ơ ngước mắt lên. Nàng lướt nhìn toàn cảnh xung quanh, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhưng lại có một loại cảm giác tao nhã hiên ngang khiến người khác sợ hãi. Giờ phút này, nàng đột nhiên khiến người ta do dự chùn bước.
Nàng hờ hững lên tiếng: “Trong điện này có vị nào đủ tư cách để nghe Vô Ưu đánh đàn? Xin mời người đó bước ra đây!”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Sau một hồi im ắng kì lạ, tất cả mọi người bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ, sau đó đều kinh hồn bạt vía.
Bên trong đại điện… hoàng thượng đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa. Nơi đây đều là thần tử, thân phận cao nhất chẳng qua cũng chỉ là các vị hoàng tử công chúa mà thôi, còn lại đều là thân quyến và con cái của quan viên. Cho dù trong đó có một vài phu nhân đã được sắc phong làm cáo mệnh, nhưng Vô Ưu công chúa lại là người như thế nào?
Luận thân phận, luận huyết thống, nàng là đích xuất (*) trong cung. Sự tôn quý của nàng, ngoại trừ hoàng thượng đang ở trên đại điện Kim Loan ra thì không ai có thể so bì được!
(*) Đích xuất: con vợ cả, con vợ lớn.
Nếu ban nãy nàng thật sự đánh đàn thì hậu quả mới thật là nghiêm trọng đấy!
Hoàng thượng... đang thử nàng sao? Người cũng là đang thử những thần tử là bọn họ sao?
Sắc mặt không ít người trắng bệch như ma, trong lòng còn cảm thấy nghèn nghẹn không thể thở nổi!
Ánh mắt Tam hoàng tử Nguyên Trọng Sinh thoáng lóe sáng, thản nhiên đánh giá vị Nhị hoàng tỷ tồn tại đặc sắc này thêm lần nữa.
Tứ hoàng tử Nguyên Định Sinh sau khi bừng tỉnh đại ngộ thì cũng kính phục nàng từ tận đáy lòng.
Vẻ mặt Ngũ hoàng tử Nguyên Kiệt Sinh thoáng thay đổi, hắn nhẹ nhàng buông mắt.
Ánh mắt Tam công chúa Nguyên Tích Trân lóe sáng. Năm năm mang tội trên người nhưng vẫn không thể thay đổi thân phận đích xuất tôn quý của nàng ta được.
Thi Tề thoáng liếc thấy một tia sáng kì lạ thoáng vụt qua mắt Khánh Đế, trong lòng ông ta lặng lẽ thở ra được một hơi nhẹ nhõm.
Trái tim căng thẳng treo lơ lửng trên cao của Cố Lăng và Liêu Thanh Vân nhẹ nhàng thả lỏng, đồng thời cũng âm thầm xem xét, đánh giá kĩ lưỡng Vô Ưu công chúa đang đứng thẳng trên đại điện đối mặt với tất cả mọi người. Nàng có khí chất tao nhã hiên ngang như thế rốt cuộc là vì nàng thông minh đến đáng kinh ngạc hay chỉ do xuất thân được ông trời ưu ái này của nàng?
Khánh Đế liếc mắt nhìn Thi Tề, Thi Tề khom người xuống điện, dùng hai tay nhận lấy cuốn tấu chương và kim bài miễn tử mà Lan ma ma đang giơ cao!
Lan ma ma vui mừng hô lớn: “Nô tì thay mặt nương nương tạ hoàng thượng ân điển. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Ngụy Trung đứng bên cạnh nhìn Nguyên Vô Ưu đang đứng lặng giữa đại điện bằng tâm trạng phức tạp, trong lòng ông ta lại thầm than một tiếng. Rốt cuộc cái vị có sự tồn tại đặc biệt mà ông ta vứt không được nâng không xong cũng giống như dự đoán của ông ta, trở thành ngoại lệ, bước ra khỏi Nhân Lãnh Cung rồi.
Có lẽ năm năm trước, khi vừa nhìn thấy Vô Ưu công chúa lần đầu tiên, ông ta đã có trực giác về điều này.
Hoàng thượng đón lấy cuốn tấu chương và kim bài, ánh mắt khẽ nghiêm lại: “Thái phi xin cho Vô Ưu công chúa được làm con thừa tự, thừa kế Hoài vương sau này, phong Vô Ưu làm quận chúa. Ngay hôm nay xuất cung, vào sống trong Hoài vương phủ.”
Lời này thoạt đầu mới nghe thì không thấy có chỗ nào kì lạ, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ thì lại có ý vị sâu xa.
Nhận làm con thừa tự thừa kế Hoài vương, sắc phong Vô Ưu quận chúa, vào sống trong Hoài vương phủ, những thứ này rất bình thường, nhưng chẳng hay hoàng thượng đã quên rồi hay vẫn còn nhớ rõ, người vẫn chưa tước phong hào của công chúa nữa!
Cũng giống như năm năm trước, khi hoàng thượng ném nàng vào lãnh cung, người cũng chưa từng chính thức chiêu cáo thiên địa bãi bỏ phong hào của Vô Ưu công chúa. Cái thái độ lấp lửng hai bên này khiến bọn họ không thể nào đoán ra nổi.
Theo lí mà nói, tên thật và phong hào không thể trùng nhau được, nhưng bắt đầu từ giây phút được sinh ra đời, Vô Ưu đã là một sự tồn tại đặc biệt rồi. Tên của nàng cũng chính là phong hào được hoàng thượng ngự ban!
Nguyên Vô Ưu lại xoay người quỳ xuống thêm một lần nữa: “Vô Ưu tạ phụ hoàng ân điển. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Cố Lăng cũng quỳ sạp xuống đất tạ ân: “Hoàng thượng anh minh. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống đất hô lớn: “Hoàng thượng anh minh. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Khánh Đế hờ hững liếc Thi Tề một cái: “Thi Tề, ngươi đích thân đi Hoài vương phủ tuyên chỉ.”
Thi Tề cung kính nói: “Nô tài tuân chỉ.”
...
Đây là thánh chỉ mà Thi Tề đích thân đi tuyên chỉ. Việc ông ta đến đây, hay nói cách khác thánh chỉ mà ông ta mang đến đã phá vỡ sự yên tĩnh của Hoài vương phủ.
Hoài vương dưới sự dìu đỡ của Tiểu Lý Tử đích thân ra đại sảnh tiếp chỉ.
Nghe thấy thánh dụ, hắn kinh ngạc mất một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn. Cuối cùng Tiểu Lý Tử phải lên trước kêu nhỏ một tiếng vương gia, hắn mới có phản ứng lại, vội vàng dùng khăn gấm bịt chặt miệng. Từ những ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh mà trở nên hơi tái xanh thì có thể thấy được dường như hắn đang cố gắng kiềm nén cảm xúc.
Từng cơn ho dữ dội vẫn truyền ra từ trong khăn gấm.
Mãi một lúc lâu sau, tiếng ho dữ dội mới hơi hòa hoãn lại, sắc mặt Hoài vương lộ ra chút chần chừ do dự rồi mới cứng nhắc tiếp nhận thánh chỉ.
“...Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Thi Tề cung kính nói: “Vương gia bảo trọng quý thể, sau này Vô Ưu quận chúa phải làm phiền người rồi!”
Hoài vương cười miễn cưỡng, nói với Tiểu Lý Tử đang đỡ lấy hắn: “Thay bản vương đi tiễn Thi công công.”
Tiểu Lý Tử tiễn Thi công công đi xong thì chỉ huy thái giám tôi tớ nhanh chóng làm việc, giăng đèn kết hoa, treo đầy đèn lồng đỏ chúc mừng.
Trong phòng ngủ, Hoài vương nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, yếu ớt nhắm mắt, chốc chốc lại ho nhẹ một tiếng, nhưng bên khóe môi lại nhếch lên một nụ cười như có như không. Mười lăm năm rồi, trong vương phủ vắng vẻ cô quạnh này rốt cục cũng thêm được chút sinh khí.
Mà ngay lúc này, đại yến trong cung vẫn đang tiếp tục.
Cố Lăng lại quay về chỗ ngồi ban nãy, Liêu Thanh Vân thản nhiên đánh giá bốn phía xung quanh, khóe môi khẽ nhếch lên. Không khí căng thẳng trong đại điện đã bị sắc đẹp của Vô Ưu công chúa nay là Vô Ưu quận chúa làm cho hòa hoãn không ít.
Ánh mắt của mấy vị thiếu gia công tử nhanh nhẹn, căn bản không chịu sự khống chế của bản thân mà thay đổi theo từng cử chỉ hành động của nàng. Si mê, ngơ ngẩn, say đắm... ai ai cũng là như vậy!
Mặc dù mọi người đều cảm1thấy khó hiểu khi hoàng thượng đột nhiên lại chuyển chủ đề như thế, nhưng trong lòng họ cũng nảy sinh mong đợi với yêu cầu này của hoàng thượng. Sắc đẹp của Vô Ưu công chúa đã rất kinh tâm động phách rồi!
Mĩ nhân đánh đàn, quả thật là chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu. Ai ai cũng muốn được mở mang tầm mắt!
Duy chỉ có sắc mặt Thi Tề thoáng sững ra,8có chút lo lắng liếc nhìn Vô Ưu công chúa. Yêu cầu này của chủ tử chỉ e...
Không đợi Nguyên Vô Ưu trả lời, vì hoàng thượng đích thân mở miệng nên rất nhanh đã có thái giám dâng lên một cây đàn. Trên đại điện, trông cây đàn nổi bật bắt mắt vô cùng.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, Nguyên Vô Ưu không hề cử động, nàng vẫn lặng lẽ quỳ ở đó. Một vài thiếu gia công2tử và thiên kim tiểu thư đài các tính tình nóng nảy bộp chộp đã bắt đầu mong ngóng, trông đợi, hiếu kì trao đổi ánh mắt với nhau.
Không ít người trong điện cũng bắt đầu sốt ruột theo.
Cố Lăng và Liêu Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đều phát sáng lấp lánh.
Khánh Đế không lên tiếng, chỉ nhìn nàng thật chăm chú, không mừng không giận.
Nguyên Vô Ưu lặng lẽ nhìn Khánh Đế, đôi mắt xinh đẹp4trong veo vụt thoáng qua một tia u ám như có như không, nhan sắc tuyệt đẹp vô song lại nở một nụ cười nhạt vô cùng. Nàng chầm chậm đứng dậy. Theo động tác của nàng, gấm đỏ rực rỡ, lông cáo trắng tuyết, mái tóc dài đen nhánh như mun tưởng như làm thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Cố Lăng và Liêu Thanh Vân đều căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Theo động tác đứng dậy của nàng, ánh mắt thâm trầm của Khánh Đế càng trở nên sâu không thấy đáy.
Nguyên Vô Ưu thờ ơ ngước mắt lên. Nàng lướt nhìn toàn cảnh xung quanh, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhưng lại có một loại cảm giác tao nhã hiên ngang khiến người khác sợ hãi. Giờ phút này, nàng đột nhiên khiến người ta do dự chùn bước.
Nàng hờ hững lên tiếng: “Trong điện này có vị nào đủ tư cách để nghe Vô Ưu đánh đàn? Xin mời người đó bước ra đây!”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Sau một hồi im ắng kì lạ, tất cả mọi người bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ, sau đó đều kinh hồn bạt vía.
Bên trong đại điện… hoàng thượng đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa. Nơi đây đều là thần tử, thân phận cao nhất chẳng qua cũng chỉ là các vị hoàng tử công chúa mà thôi, còn lại đều là thân quyến và con cái của quan viên. Cho dù trong đó có một vài phu nhân đã được sắc phong làm cáo mệnh, nhưng Vô Ưu công chúa lại là người như thế nào?
Luận thân phận, luận huyết thống, nàng là đích xuất (*) trong cung. Sự tôn quý của nàng, ngoại trừ hoàng thượng đang ở trên đại điện Kim Loan ra thì không ai có thể so bì được!
(*) Đích xuất: con vợ cả, con vợ lớn.
Nếu ban nãy nàng thật sự đánh đàn thì hậu quả mới thật là nghiêm trọng đấy!
Hoàng thượng... đang thử nàng sao? Người cũng là đang thử những thần tử là bọn họ sao?
Sắc mặt không ít người trắng bệch như ma, trong lòng còn cảm thấy nghèn nghẹn không thể thở nổi!
Ánh mắt Tam hoàng tử Nguyên Trọng Sinh thoáng lóe sáng, thản nhiên đánh giá vị Nhị hoàng tỷ tồn tại đặc sắc này thêm lần nữa.
Tứ hoàng tử Nguyên Định Sinh sau khi bừng tỉnh đại ngộ thì cũng kính phục nàng từ tận đáy lòng.
Vẻ mặt Ngũ hoàng tử Nguyên Kiệt Sinh thoáng thay đổi, hắn nhẹ nhàng buông mắt.
Ánh mắt Tam công chúa Nguyên Tích Trân lóe sáng. Năm năm mang tội trên người nhưng vẫn không thể thay đổi thân phận đích xuất tôn quý của nàng ta được.
Thi Tề thoáng liếc thấy một tia sáng kì lạ thoáng vụt qua mắt Khánh Đế, trong lòng ông ta lặng lẽ thở ra được một hơi nhẹ nhõm.
Trái tim căng thẳng treo lơ lửng trên cao của Cố Lăng và Liêu Thanh Vân nhẹ nhàng thả lỏng, đồng thời cũng âm thầm xem xét, đánh giá kĩ lưỡng Vô Ưu công chúa đang đứng thẳng trên đại điện đối mặt với tất cả mọi người. Nàng có khí chất tao nhã hiên ngang như thế rốt cuộc là vì nàng thông minh đến đáng kinh ngạc hay chỉ do xuất thân được ông trời ưu ái này của nàng?
Khánh Đế liếc mắt nhìn Thi Tề, Thi Tề khom người xuống điện, dùng hai tay nhận lấy cuốn tấu chương và kim bài miễn tử mà Lan ma ma đang giơ cao!
Lan ma ma vui mừng hô lớn: “Nô tì thay mặt nương nương tạ hoàng thượng ân điển. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Ngụy Trung đứng bên cạnh nhìn Nguyên Vô Ưu đang đứng lặng giữa đại điện bằng tâm trạng phức tạp, trong lòng ông ta lại thầm than một tiếng. Rốt cuộc cái vị có sự tồn tại đặc biệt mà ông ta vứt không được nâng không xong cũng giống như dự đoán của ông ta, trở thành ngoại lệ, bước ra khỏi Nhân Lãnh Cung rồi.
Có lẽ năm năm trước, khi vừa nhìn thấy Vô Ưu công chúa lần đầu tiên, ông ta đã có trực giác về điều này.
Hoàng thượng đón lấy cuốn tấu chương và kim bài, ánh mắt khẽ nghiêm lại: “Thái phi xin cho Vô Ưu công chúa được làm con thừa tự, thừa kế Hoài vương sau này, phong Vô Ưu làm quận chúa. Ngay hôm nay xuất cung, vào sống trong Hoài vương phủ.”
Lời này thoạt đầu mới nghe thì không thấy có chỗ nào kì lạ, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ thì lại có ý vị sâu xa.
Nhận làm con thừa tự thừa kế Hoài vương, sắc phong Vô Ưu quận chúa, vào sống trong Hoài vương phủ, những thứ này rất bình thường, nhưng chẳng hay hoàng thượng đã quên rồi hay vẫn còn nhớ rõ, người vẫn chưa tước phong hào của công chúa nữa!
Cũng giống như năm năm trước, khi hoàng thượng ném nàng vào lãnh cung, người cũng chưa từng chính thức chiêu cáo thiên địa bãi bỏ phong hào của Vô Ưu công chúa. Cái thái độ lấp lửng hai bên này khiến bọn họ không thể nào đoán ra nổi.
Theo lí mà nói, tên thật và phong hào không thể trùng nhau được, nhưng bắt đầu từ giây phút được sinh ra đời, Vô Ưu đã là một sự tồn tại đặc biệt rồi. Tên của nàng cũng chính là phong hào được hoàng thượng ngự ban!
Nguyên Vô Ưu lại xoay người quỳ xuống thêm một lần nữa: “Vô Ưu tạ phụ hoàng ân điển. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Cố Lăng cũng quỳ sạp xuống đất tạ ân: “Hoàng thượng anh minh. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống đất hô lớn: “Hoàng thượng anh minh. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Khánh Đế hờ hững liếc Thi Tề một cái: “Thi Tề, ngươi đích thân đi Hoài vương phủ tuyên chỉ.”
Thi Tề cung kính nói: “Nô tài tuân chỉ.”
...
Đây là thánh chỉ mà Thi Tề đích thân đi tuyên chỉ. Việc ông ta đến đây, hay nói cách khác thánh chỉ mà ông ta mang đến đã phá vỡ sự yên tĩnh của Hoài vương phủ.
Hoài vương dưới sự dìu đỡ của Tiểu Lý Tử đích thân ra đại sảnh tiếp chỉ.
Nghe thấy thánh dụ, hắn kinh ngạc mất một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn. Cuối cùng Tiểu Lý Tử phải lên trước kêu nhỏ một tiếng vương gia, hắn mới có phản ứng lại, vội vàng dùng khăn gấm bịt chặt miệng. Từ những ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh mà trở nên hơi tái xanh thì có thể thấy được dường như hắn đang cố gắng kiềm nén cảm xúc.
Từng cơn ho dữ dội vẫn truyền ra từ trong khăn gấm.
Mãi một lúc lâu sau, tiếng ho dữ dội mới hơi hòa hoãn lại, sắc mặt Hoài vương lộ ra chút chần chừ do dự rồi mới cứng nhắc tiếp nhận thánh chỉ.
“...Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Thi Tề cung kính nói: “Vương gia bảo trọng quý thể, sau này Vô Ưu quận chúa phải làm phiền người rồi!”
Hoài vương cười miễn cưỡng, nói với Tiểu Lý Tử đang đỡ lấy hắn: “Thay bản vương đi tiễn Thi công công.”
Tiểu Lý Tử tiễn Thi công công đi xong thì chỉ huy thái giám tôi tớ nhanh chóng làm việc, giăng đèn kết hoa, treo đầy đèn lồng đỏ chúc mừng.
Trong phòng ngủ, Hoài vương nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, yếu ớt nhắm mắt, chốc chốc lại ho nhẹ một tiếng, nhưng bên khóe môi lại nhếch lên một nụ cười như có như không. Mười lăm năm rồi, trong vương phủ vắng vẻ cô quạnh này rốt cục cũng thêm được chút sinh khí.
Mà ngay lúc này, đại yến trong cung vẫn đang tiếp tục.
Cố Lăng lại quay về chỗ ngồi ban nãy, Liêu Thanh Vân thản nhiên đánh giá bốn phía xung quanh, khóe môi khẽ nhếch lên. Không khí căng thẳng trong đại điện đã bị sắc đẹp của Vô Ưu công chúa nay là Vô Ưu quận chúa làm cho hòa hoãn không ít.
Ánh mắt của mấy vị thiếu gia công tử nhanh nhẹn, căn bản không chịu sự khống chế của bản thân mà thay đổi theo từng cử chỉ hành động của nàng. Si mê, ngơ ngẩn, say đắm... ai ai cũng là như vậy!
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!