Phượng Kinh Thiên - Chương 359: Nguyên lạc lên kinh 2
$$$$$$ | Chat Online | |
02/04/2019 20:39:38 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
118 lượt xem
- * Phượng Kinh Thiên - Chương 360: Sử ngưng tương chết yểu 1 (Truyện ngôn tình)
- * Phượng Kinh Thiên - Chương 361: Sử ngưng tương chết yểu 2 (Truyện ngôn tình)
- * Phượng Kinh Thiên - Chương 358: Nguyên lạc lên kinh 1 (Truyện ngôn tình)
- * Phượng Kinh Thiên - Chương 357: Mối tình thắm thiết 2 (Truyện ngôn tình)
Cho đến khi bình rượu cuối cùng trong tay cũng rỗng tuếch, Nguyên Mộ mới giơ cao bình lên rồi dốc ngược xuống, nói với ánh mắt mơ màng: “A Phủ, đem rượu đến đây.”
Nơi góc phòng tối mờ, A Phủ im lặng1thở dài một tiếng khi thấy thiếu chủ của mình như thế. Không chỉ riêng thiếu gia, đến cả chính hắn cũng không biết mấy ngày nay rốt cuộc thiếu gia đã uống bao nhiêu chén rồi, à không, từ hôm qua, thiếu8gia đã bỏ thẳng chén mà chuyển sang dùng bình mà uống.
A Phủ lẳng lặng đi đến một bên, cầm lấy bình rượu cuối cùng rồi đổ đầy nước vào, đồng thời còn bỏ thêm thuốc an thần, sau đó mới dâng lên2cho Nguyên Mộ: “Thiếu chủ, rượu đến rồi.”
Nguyên Mộ đứng dậy, thân hình hết ngả sang đông rồi lại nghiêng sang tây nhận lấy bình rượu mà A Phủ đưa lên, hắn mạnh mẽ uống một ngụm lớn, lại cười ha hả nói:4“A Phủ, thứ ngươi đưa ta không phải là rượu, mà là nước.” Nếu không thì tại sao hắn lại không say chứ?
“Thiếu chủ, người say rồi.” A Phủ tiến lên đưa tay muốn đỡ Nguyên Mộ, nhưng lại không dám.
“Ta chưa say, ta đang rất tỉnh táo.” Nguyên Mộ chỉ chỉ vào đầu mình: “Ta nhớ rõ rằng Thanh Trần sắp xuất giá rồi.”
A Phủ nhíu mày, đang há miệng định lên tiếng, chợt nghĩ đến điều gì đó nên lại thôi.
“Không đúng.” Nguyên Mộ bỗng xua tay: “Không đúng, không phải xuất giá, nàng đi làm thiếp của người khác, thiếp... ha ha ha... thiếp... làm thiếp mà nàng cũng nguyện ý. A Phủ à, trước giờ ta chưa từng dám cầu xin nàng thích ta, ta biết rằng mình không xứng với nàng, ta đã tự nói với bản thân từ rất lâu, nếu có một ngày nàng xuất giá, thì ta nhất định sẽ mỉm cười mà chúc phúc nàng.”
“Thiếu chủ...”
Nguyên Mộ không nghe thấy lời của A Phủ, chỉ nói tiếp: “Bởi vì nàng không phải người khác, nàng là Thanh Trần, là Hạng Thanh Trần mà ta đã thích mười một năm.”
“Thiếu gia, người say rồi.”
Nguyên Mộ vẫn cười ha hả không dứt: “A Phủ, ngươi nói đúng lắm, ta say rồi. Mà đâu chỉ là say, bây giờ ta còn đang nằm mơ cơ, mơ thấy Thanh Trần nàng thế mà lại bằng lòng làm thiếp. Ta phải nhanh chóng lên giường nằm thôi, để thoát khỏi giấc mộng hoang đường kinh khủng này.”
Nói xong hắn cũng chẳng để ý đến A Phủ mà tự mình lảo đảo bước về phía giường, rồi ngã thật mạnh lên đó. Dưới lớp mặt nạ màu bạc, những giọt lệ đang lặng lẽ chảy xuôi nơi khóe mắt. Tiên tử chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm đến trong lòng hắn, vậy mà lại cam tâm tình nguyện, dù làm thiếp cũng muốn gả cho người đàn ông kia, bảo hắn làm sao chịu được chứ? Hơn nữa, người ấy... còn là tiểu thúc của hắn.
Tuy Hoài vương vẫn còn trẻ, tuổi tác không chênh lệch với Nguyên Mộ là bao, nhưng Hoài vương lại kéo theo một thân bệnh tật, còn chẳng bằng nổi hắn. Vậy mà, Thanh Trần lại bằng lòng...
Nguyên Mộ từ từ khép mắt lại, trước khi hôn mê còn thì thào nói: “Ngày... ngày mai tỉnh dậy, thì không sao nữa rồi.” Nếu để phụ vương bắt gặp bộ dạng này của hắn, phụ vương nhất định sẽ càng thất vọng về hắn hơn.
A Phủ bước lên nhẹ nhàng đắp chăn cho Nguyên Mộ rồi mới xoay người bước ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, ám vệ đang định tiến lên bẩm báo thì A Phủ đã vung tay ngăn lại: “Lui xuống đi, ta biết rồi.”
Ám vệ cũng không hề bất ngờ, lập tức cung kính lui xuống.
Trong đại sảnh, một nữ tử dáng người xinh đẹp đang khoanh tay đứng, xung quanh còn có tám người nam nữ mặc y phục đen, sắc mặt trang nghiêm.
A Phủ kính cẩn bước lên hành lễ: “Tham kiến Đại tiểu thư.”
Nguyên Lạc chầm chậm xoay người lại, sau đó hỏi với vẻ mặt không chút thay đổi: “Huynh ấy như vậy đã bao lâu rồi?”
“Hồi Đại tiểu thư, thiếu chủ như vậy đã năm ngày rồi.”
Nguyên Lạc chau mày: “Năm ngày rồi? Ta không ngờ có một ngày, đại ca lạnh lùng của ta cũng sẽ biết mượn rượu giải sầu, sống mơ mơ màng màng như vậy, quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt mà.”
“Đại tiểu thư.” Sắc mặt A Phủ nghiêm lại, có chút bất mãn khi nghe Đại tiểu thư nói thế. Tất nhiên hắn cũng biết Đại tiểu thư không hề có ý xấu, nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không chỉ nhắc nhở Đại tiểu thư một tiếng như vậy đâu.
Nguyên Lạc nhíu chặt mày, nhưng cũng không lên tiếng nữa mà chỉ hỏi: “Thanh Trần đâu?”
Ánh mắt A Phủ tối lại: “Hạng cô nương đã ra ngoài vào ba ngày trước rồi.” Năm ấy, nếu không nhờ có Hạng cô nương, thiếu chủ nhất định vì chán nản mà gục ngã. Tuy Hạng cô nương có ơn với thiếu chủ, nhưng nhiều năm như thế, tâm ý của thiếu chủ đối với Hạng cô nương ra sao? Không cần hắn nói, Hạng cô nương là người hiểu rõ hơn ai hết, nhưng nàng ta lại vẫn muốn tổn thương thiếu chủ như thế này.
Nguyên Lạc vung lên vạt áo dài rồi ngồi xuống ghế chủ vị, trong hoa lệ để lộ ra nét cao ngạo mạnh mẽ.
“Nàng ấy không phải người khác, nàng ấy là Hạng Thanh Trần. Thế nên đại ca chỉ có thể tự mình gánh chịu quả đắng này, không ai có thể giúp được huynh ấy. Lần này, ta ở đây là phụng mệnh của phụ thân và Hạng bá phụ đến đưa Hạng Thanh Trần xuất giá. Từ nay về sau, hết thảy mọi công việc trong Kinh thành đều do ta quản lý. A Phủ, ngươi đưa đại ca của ta trở về tiếp nhận Ký Đông. Đi xuống chuẩn bị đi, sáng sớm mai sẽ khởi hành.”
A Phủ nhíu mày lại, nhưng rồi vẫn buông mắt cung kính đáp: “Vâng.”
Nguyên Lạc phất tay: “Lui xuống đi.”
A Phủ lặng lẽ lui xuống, đồng thời giải tán các ám vệ đang âm thầm canh giữ. Sáu người nam nữ trong tám người mặc y phục màu đen lúc nãy rất tự giác mà thay thế vào vị trí cũ, chỉ để lại hai người nam nữ trong đại sảnh.
Nguyên Lạc híp mắt, trầm giọng nói: “A Phong, mời Vũ Văn Tranh vào đây.”
Nam tử tên A Phong cung kính tiếp nhận mệnh lệnh rồi lui xuống.
Nữ tử còn lại thì bước lên pha trà nóng cho Nguyên Lạc, tiếp đến cung kính lui về phía sau nàng.
Một lát sau, Vũ Văn Tranh bước vào, một thân y phục bằng gấm viền đen, cài trâm bạch ngọc, càng làm nổi bật mái tóc đen như nhung, mày sắc như kiếm, mắt sáng như sao, khí chất nhẹ nhàng không giống một thương nhân, mà lại giống một người đọc sách hơn.
Vũ Văn Tranh vừa nhìn thấy vị nữ tử đang ngồi ở phía trên kia, đôi mắt như sao sáng chợt lóe lên. Sau đó hắn bước đến hành lễ, rũ mắt nói: “Vũ Văn Tranh bái kiến Lạc cô nương.”
“Vũ Văn công tử, mời ngồi.”
Vũ Văn Tranh lại chắp tay: “Vũ Văn Tranh cảm tạ Lạc cô nương.”
Nữ tử sau lưng Nguyên Lạc bước lên dâng trà cho hắn, rồi im lặng lui sang một bên.
Khóe môi Nguyên Lạc khẽ cong lên, gương mặt nàng không biểu hiện sự quyến rũ, nhưng lại có nét mê hoặc mơ hồ: “Thế nào? Có cảm tưởng gì?”
Vũ Văn Tranh nhẹ nở nụ cười: “Vũ Văn chưa từng tự mình đến, cũng đã biết nước sâu khó lường.”
“Ngươi có thể hiểu được như vậy thì ta cũng yên tâm rồi. Tuy quân cờ mà ngươi hao tổn tâm tư để đưa ra đã bị bẻ gãy trên tay Nguyên Vô Ưu, nhưng có thể khiến ngươi trở nên cảnh giác thì cũng coi như không uổng phí một phen. Trong Kinh thành này, không chỉ là nước sâu khó lường, còn là tàng long ngọa hổ, vận mệnh của ngươi lần này nói tốt không tốt, mà nói xấu thì cũng chẳng xấu.” Đụng phải Nguyên Vô Ưu từ sớm cũng tốt, có cảnh giác mới không chịu thiệt quá nhiều.
Thấy ánh mắt phức tạp của Nguyên Lạc, trong lòng Vũ Văn Tranh có thắc mắc, hắn suy nghĩ một chút liền hỏi thẳng: “Nhìn sắc mặt của Lạc cô nương, chắc hẳn là có sự hiểu biết nhất định với thủ đoạn hành động của Vô Ưu công chúa? Không biết cô nương có thể chỉ bảo tại hạ một ít không?”
Nguyên Lạc nâng mắt dõi theo Vũ Văn Tranh, trong lòng khẽ rung động khi nghĩ đến bản lĩnh của Nguyên Vô Ưu. Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi nói: “Ngươi và chúng ta là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Ngươi lên Kinh chuyến này, có thể đứng vững gót chân ở đất Kinh thành hay không thì phải xem năng lực của ngươi rồi.”
“Đúng vậy, Văn Tranh xin rửa tai lắng nghe lời hay của Lạc cô nương.”
Nguyên Lạc mỉm cười, nhưng ý cười lại không hiện trong đáy mắt: “Ta chưa từng hoài nghi chuyện Vũ Văn công tử là người thông minh. Thế nhưng, có đôi lúc người càng thông minh thì càng dễ gặp phải hậu quả “thông minh quá sẽ bị thông minh hại“. Vũ Văn công tử à, ngươi nói xem?”
Đôi mắt của Vũ Văn Tranh khẽ động, sau đó hắn cười nhạt: “Chuyện này cũng phải, có Lạc cô nương nhắc nhở, tại hạ xin ghi sâu trong lòng.”
Dường như Nguyên Lạc rất hài lòng với thái độ của hắn: “Vậy thì ta mỏi mắt mong chờ tin tức tốt của Vũ Văn công tử đây.”
Vũ Văn Tranh đứng dậy, chắp tay chào: “Vũ Văn cáo từ.”
“Không tiễn.”
Khi bóng lưng của Vũ Văn Tranh hoàn toàn biến khỏi tầm mắt, nữ tử đứng sau Nguyên Lạc mới thấp giọng nói: “Chủ tử, có cần phái người...”
Nguyên Lạc vung tay ngăn lại, khóe môi nàng nhẹ cong lên tạo thành một nụ cười cực kỳ thâm trầm: “A Vân, Vũ Văn Tranh chỉ là quân cờ quan trọng mà chúng ta dùng dể đánh lạc hướng Nguyên Vô Ưu mà thôi.”
Nữ tử tên A Vân hơi suy tư một chút liền hiểu được: “Thuộc hạ đã hiểu.” Là một quân cờ, ý nghĩa tồn tại trong quá trình của nó mới quan trọng, còn về kết quả... thì không hề có ý nghĩa.
Nguyên Lạc đứng dậy, thong thả đi đến bên cửa sổ. Nàng đẩy cửa sổ ra, hơi lạnh và mưa bụi ùa vào mặt nàng. Ngắm nhìn cảnh vật trong mưa, Nguyên Lạc không nhịn được mà khẽ híp mắt lại, khí hậu và phong cảnh của Kinh thành cũng không quá khác biệt so với Ký Đông. Nhưng con người, lại khác biệt rất lớn. Ký Đông có tốt đến đâu, có quen thuộc đến đâu, chung quy cũng không phải gốc rễ.
“Chủ tử, có cần thuộc hạ đi tìm Thanh Trần tiểu thư không?”
“Không cần nữa, ta trở về rồi.” A Vân chỉ vừa mới dứt câu, bóng dáng màu tím thanh mảnh của Hạng Thanh Trần đã xuất hiện nơi cửa lớn.
Ánh mắt Nguyên Lạc hơi sáng lên, nàng ung dung quay đầu lại, rồi mỉm cười với người đang bước đến: “Thanh Trần, đã lâu không gặp.”
Hạng Thanh Trần đặt hòm thuốc xuống bàn, sau đó giương mắt quan sát Nguyên Lạc, trên mặt nàng cũng lộ ra ý cười: “Đúng là đã lâu không gặp rồi, A Lạc.”
“Uống mấy chén?” Nguyên Lạc nhướng mày nhìn Hạng Thanh Trần rồi mời nàng.
Hạng Thanh Trần suy nghĩ một lúc mới hơi áy náy mà chối từ: “Hôm nay không được, ngày khác nhé?” Nàng chỉ chỉ hòm thuốc trên bàn: “Ta mới đi tìm mấy loại dược liệu về, ta phải nhanh chóng xử lý để luyện thành thuốc.”
Nguyên Lạc liếc mắt nhìn hòm thuốc của nàng rồi thản nhiên hỏi: “Tỷ vẫn luôn ra ngoài là để lên núi hái thuốc sao? “
Hạng Thanh Trần gật đầu: “Tuy dược liệu trên núi ở đây không nhiều như trong rừng Ký Đông, nhưng cũng không thiếu, chỉ là hơi khó tìm một chút. Chẳng qua dù khó tìm cỡ nào, chỉ cần có, thì ta không lo không tìm được.”
“Đây cũng...”
Hạng Thanh Trần rất vội, trực tiếp ngắt lời của Nguyên Lạc: “A Lạc, không nói nữa, ta đi trước nhé. Đợi ta làm xong mấy vị thuốc này rồi đến tìm muội sau, chúng ta sẽ uống một trận cho đã.”
Nói xong, nàng cũng không đợi Nguyên Lạc phản ứng, lập tức mang theo hòm thuốc đi mất.
Nguyên Lạc nhìn đại sảnh không một bóng người, sau đó lặng lẽ nhíu mày. Đã lâu rồi, nàng chưa thấy Thanh Trần hưng phấn như vậy, điều này chứng tỏ bệnh của Hoài vương quả thực rất nghiêm trọng.
Chỉ là, có khi nào Thanh Trần đã rơi vào quá sâu rồi không?
Nguyên Lạc thực sự quá tò mò về người có thể khiến Thanh Trần động lòng. Trước đó có sự kinh ngạc và vui vẻ mà Nguyên Vô Ưu đem lại cho nàng, bây giờ lại thêm của Thanh Trần, chắc hẳn Hoài vương cũng sẽ không làm nàng thất vọng.
May mà, không lâu sau thì nàng đã có thể gặp được vị Hoài vương... thúc này rồi.
…
Trên đường lớn ở ngoại ô, xe ngựa của Vũ Văn Tranh đang chạy trong mưa, người đánh xe chốc chốc lại vung cây roi dài rồi quát tháo ra lệnh cho ngựa chạy.
Trong xe ngựa, Vũ Văn Tranh đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra: “Thư.”
Một trong hai thị nữ có sắc đẹp xuất chúng ở bên cạnh lấy ra một bức thư từ trong ngực mình, rồi cung kính dâng lên cho hắn.
Vũ Văn Tranh từ tốn mở ra phong thư vẫn còn dán kín. Hắn liếc mắt nhìn sơ, vừa xem đã hiểu ngay mấy chữ trên đó.
Hắn lại từ tốn gấp bức thư lại, sau đó... bỏ vào trong bếp lò ở bên cạnh, bức thư mỏng manh hóa thành tro bụi trong nháy mắt, chẳng còn sót lại một chút gì.
Hai vị thị nữ đã chứng kiến cảnh này nhiều đến thành quen, nên không có bất cứ nét ngạc nhiên nào.
Vũ Văn Tranh vén một góc rèm lên, khẽ híp đôi mắt lại.
Mùa đông trong Kinh thành thực ra rất tiêu điều, nhưng chính vì vẻ tiêu điều này, lại càng lộ thêm vài phần xơ xác!
Nơi góc phòng tối mờ, A Phủ im lặng1thở dài một tiếng khi thấy thiếu chủ của mình như thế. Không chỉ riêng thiếu gia, đến cả chính hắn cũng không biết mấy ngày nay rốt cuộc thiếu gia đã uống bao nhiêu chén rồi, à không, từ hôm qua, thiếu8gia đã bỏ thẳng chén mà chuyển sang dùng bình mà uống.
A Phủ lẳng lặng đi đến một bên, cầm lấy bình rượu cuối cùng rồi đổ đầy nước vào, đồng thời còn bỏ thêm thuốc an thần, sau đó mới dâng lên2cho Nguyên Mộ: “Thiếu chủ, rượu đến rồi.”
Nguyên Mộ đứng dậy, thân hình hết ngả sang đông rồi lại nghiêng sang tây nhận lấy bình rượu mà A Phủ đưa lên, hắn mạnh mẽ uống một ngụm lớn, lại cười ha hả nói:4“A Phủ, thứ ngươi đưa ta không phải là rượu, mà là nước.” Nếu không thì tại sao hắn lại không say chứ?
“Thiếu chủ, người say rồi.” A Phủ tiến lên đưa tay muốn đỡ Nguyên Mộ, nhưng lại không dám.
“Ta chưa say, ta đang rất tỉnh táo.” Nguyên Mộ chỉ chỉ vào đầu mình: “Ta nhớ rõ rằng Thanh Trần sắp xuất giá rồi.”
A Phủ nhíu mày, đang há miệng định lên tiếng, chợt nghĩ đến điều gì đó nên lại thôi.
“Không đúng.” Nguyên Mộ bỗng xua tay: “Không đúng, không phải xuất giá, nàng đi làm thiếp của người khác, thiếp... ha ha ha... thiếp... làm thiếp mà nàng cũng nguyện ý. A Phủ à, trước giờ ta chưa từng dám cầu xin nàng thích ta, ta biết rằng mình không xứng với nàng, ta đã tự nói với bản thân từ rất lâu, nếu có một ngày nàng xuất giá, thì ta nhất định sẽ mỉm cười mà chúc phúc nàng.”
“Thiếu chủ...”
Nguyên Mộ không nghe thấy lời của A Phủ, chỉ nói tiếp: “Bởi vì nàng không phải người khác, nàng là Thanh Trần, là Hạng Thanh Trần mà ta đã thích mười một năm.”
“Thiếu gia, người say rồi.”
Nguyên Mộ vẫn cười ha hả không dứt: “A Phủ, ngươi nói đúng lắm, ta say rồi. Mà đâu chỉ là say, bây giờ ta còn đang nằm mơ cơ, mơ thấy Thanh Trần nàng thế mà lại bằng lòng làm thiếp. Ta phải nhanh chóng lên giường nằm thôi, để thoát khỏi giấc mộng hoang đường kinh khủng này.”
Nói xong hắn cũng chẳng để ý đến A Phủ mà tự mình lảo đảo bước về phía giường, rồi ngã thật mạnh lên đó. Dưới lớp mặt nạ màu bạc, những giọt lệ đang lặng lẽ chảy xuôi nơi khóe mắt. Tiên tử chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm đến trong lòng hắn, vậy mà lại cam tâm tình nguyện, dù làm thiếp cũng muốn gả cho người đàn ông kia, bảo hắn làm sao chịu được chứ? Hơn nữa, người ấy... còn là tiểu thúc của hắn.
Tuy Hoài vương vẫn còn trẻ, tuổi tác không chênh lệch với Nguyên Mộ là bao, nhưng Hoài vương lại kéo theo một thân bệnh tật, còn chẳng bằng nổi hắn. Vậy mà, Thanh Trần lại bằng lòng...
Nguyên Mộ từ từ khép mắt lại, trước khi hôn mê còn thì thào nói: “Ngày... ngày mai tỉnh dậy, thì không sao nữa rồi.” Nếu để phụ vương bắt gặp bộ dạng này của hắn, phụ vương nhất định sẽ càng thất vọng về hắn hơn.
A Phủ bước lên nhẹ nhàng đắp chăn cho Nguyên Mộ rồi mới xoay người bước ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, ám vệ đang định tiến lên bẩm báo thì A Phủ đã vung tay ngăn lại: “Lui xuống đi, ta biết rồi.”
Ám vệ cũng không hề bất ngờ, lập tức cung kính lui xuống.
Trong đại sảnh, một nữ tử dáng người xinh đẹp đang khoanh tay đứng, xung quanh còn có tám người nam nữ mặc y phục đen, sắc mặt trang nghiêm.
A Phủ kính cẩn bước lên hành lễ: “Tham kiến Đại tiểu thư.”
Nguyên Lạc chầm chậm xoay người lại, sau đó hỏi với vẻ mặt không chút thay đổi: “Huynh ấy như vậy đã bao lâu rồi?”
“Hồi Đại tiểu thư, thiếu chủ như vậy đã năm ngày rồi.”
Nguyên Lạc chau mày: “Năm ngày rồi? Ta không ngờ có một ngày, đại ca lạnh lùng của ta cũng sẽ biết mượn rượu giải sầu, sống mơ mơ màng màng như vậy, quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt mà.”
“Đại tiểu thư.” Sắc mặt A Phủ nghiêm lại, có chút bất mãn khi nghe Đại tiểu thư nói thế. Tất nhiên hắn cũng biết Đại tiểu thư không hề có ý xấu, nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không chỉ nhắc nhở Đại tiểu thư một tiếng như vậy đâu.
Nguyên Lạc nhíu chặt mày, nhưng cũng không lên tiếng nữa mà chỉ hỏi: “Thanh Trần đâu?”
Ánh mắt A Phủ tối lại: “Hạng cô nương đã ra ngoài vào ba ngày trước rồi.” Năm ấy, nếu không nhờ có Hạng cô nương, thiếu chủ nhất định vì chán nản mà gục ngã. Tuy Hạng cô nương có ơn với thiếu chủ, nhưng nhiều năm như thế, tâm ý của thiếu chủ đối với Hạng cô nương ra sao? Không cần hắn nói, Hạng cô nương là người hiểu rõ hơn ai hết, nhưng nàng ta lại vẫn muốn tổn thương thiếu chủ như thế này.
Nguyên Lạc vung lên vạt áo dài rồi ngồi xuống ghế chủ vị, trong hoa lệ để lộ ra nét cao ngạo mạnh mẽ.
“Nàng ấy không phải người khác, nàng ấy là Hạng Thanh Trần. Thế nên đại ca chỉ có thể tự mình gánh chịu quả đắng này, không ai có thể giúp được huynh ấy. Lần này, ta ở đây là phụng mệnh của phụ thân và Hạng bá phụ đến đưa Hạng Thanh Trần xuất giá. Từ nay về sau, hết thảy mọi công việc trong Kinh thành đều do ta quản lý. A Phủ, ngươi đưa đại ca của ta trở về tiếp nhận Ký Đông. Đi xuống chuẩn bị đi, sáng sớm mai sẽ khởi hành.”
A Phủ nhíu mày lại, nhưng rồi vẫn buông mắt cung kính đáp: “Vâng.”
Nguyên Lạc phất tay: “Lui xuống đi.”
A Phủ lặng lẽ lui xuống, đồng thời giải tán các ám vệ đang âm thầm canh giữ. Sáu người nam nữ trong tám người mặc y phục màu đen lúc nãy rất tự giác mà thay thế vào vị trí cũ, chỉ để lại hai người nam nữ trong đại sảnh.
Nguyên Lạc híp mắt, trầm giọng nói: “A Phong, mời Vũ Văn Tranh vào đây.”
Nam tử tên A Phong cung kính tiếp nhận mệnh lệnh rồi lui xuống.
Nữ tử còn lại thì bước lên pha trà nóng cho Nguyên Lạc, tiếp đến cung kính lui về phía sau nàng.
Một lát sau, Vũ Văn Tranh bước vào, một thân y phục bằng gấm viền đen, cài trâm bạch ngọc, càng làm nổi bật mái tóc đen như nhung, mày sắc như kiếm, mắt sáng như sao, khí chất nhẹ nhàng không giống một thương nhân, mà lại giống một người đọc sách hơn.
Vũ Văn Tranh vừa nhìn thấy vị nữ tử đang ngồi ở phía trên kia, đôi mắt như sao sáng chợt lóe lên. Sau đó hắn bước đến hành lễ, rũ mắt nói: “Vũ Văn Tranh bái kiến Lạc cô nương.”
“Vũ Văn công tử, mời ngồi.”
Vũ Văn Tranh lại chắp tay: “Vũ Văn Tranh cảm tạ Lạc cô nương.”
Nữ tử sau lưng Nguyên Lạc bước lên dâng trà cho hắn, rồi im lặng lui sang một bên.
Khóe môi Nguyên Lạc khẽ cong lên, gương mặt nàng không biểu hiện sự quyến rũ, nhưng lại có nét mê hoặc mơ hồ: “Thế nào? Có cảm tưởng gì?”
Vũ Văn Tranh nhẹ nở nụ cười: “Vũ Văn chưa từng tự mình đến, cũng đã biết nước sâu khó lường.”
“Ngươi có thể hiểu được như vậy thì ta cũng yên tâm rồi. Tuy quân cờ mà ngươi hao tổn tâm tư để đưa ra đã bị bẻ gãy trên tay Nguyên Vô Ưu, nhưng có thể khiến ngươi trở nên cảnh giác thì cũng coi như không uổng phí một phen. Trong Kinh thành này, không chỉ là nước sâu khó lường, còn là tàng long ngọa hổ, vận mệnh của ngươi lần này nói tốt không tốt, mà nói xấu thì cũng chẳng xấu.” Đụng phải Nguyên Vô Ưu từ sớm cũng tốt, có cảnh giác mới không chịu thiệt quá nhiều.
Thấy ánh mắt phức tạp của Nguyên Lạc, trong lòng Vũ Văn Tranh có thắc mắc, hắn suy nghĩ một chút liền hỏi thẳng: “Nhìn sắc mặt của Lạc cô nương, chắc hẳn là có sự hiểu biết nhất định với thủ đoạn hành động của Vô Ưu công chúa? Không biết cô nương có thể chỉ bảo tại hạ một ít không?”
Nguyên Lạc nâng mắt dõi theo Vũ Văn Tranh, trong lòng khẽ rung động khi nghĩ đến bản lĩnh của Nguyên Vô Ưu. Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi nói: “Ngươi và chúng ta là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Ngươi lên Kinh chuyến này, có thể đứng vững gót chân ở đất Kinh thành hay không thì phải xem năng lực của ngươi rồi.”
“Đúng vậy, Văn Tranh xin rửa tai lắng nghe lời hay của Lạc cô nương.”
Nguyên Lạc mỉm cười, nhưng ý cười lại không hiện trong đáy mắt: “Ta chưa từng hoài nghi chuyện Vũ Văn công tử là người thông minh. Thế nhưng, có đôi lúc người càng thông minh thì càng dễ gặp phải hậu quả “thông minh quá sẽ bị thông minh hại“. Vũ Văn công tử à, ngươi nói xem?”
Đôi mắt của Vũ Văn Tranh khẽ động, sau đó hắn cười nhạt: “Chuyện này cũng phải, có Lạc cô nương nhắc nhở, tại hạ xin ghi sâu trong lòng.”
Dường như Nguyên Lạc rất hài lòng với thái độ của hắn: “Vậy thì ta mỏi mắt mong chờ tin tức tốt của Vũ Văn công tử đây.”
Vũ Văn Tranh đứng dậy, chắp tay chào: “Vũ Văn cáo từ.”
“Không tiễn.”
Khi bóng lưng của Vũ Văn Tranh hoàn toàn biến khỏi tầm mắt, nữ tử đứng sau Nguyên Lạc mới thấp giọng nói: “Chủ tử, có cần phái người...”
Nguyên Lạc vung tay ngăn lại, khóe môi nàng nhẹ cong lên tạo thành một nụ cười cực kỳ thâm trầm: “A Vân, Vũ Văn Tranh chỉ là quân cờ quan trọng mà chúng ta dùng dể đánh lạc hướng Nguyên Vô Ưu mà thôi.”
Nữ tử tên A Vân hơi suy tư một chút liền hiểu được: “Thuộc hạ đã hiểu.” Là một quân cờ, ý nghĩa tồn tại trong quá trình của nó mới quan trọng, còn về kết quả... thì không hề có ý nghĩa.
Nguyên Lạc đứng dậy, thong thả đi đến bên cửa sổ. Nàng đẩy cửa sổ ra, hơi lạnh và mưa bụi ùa vào mặt nàng. Ngắm nhìn cảnh vật trong mưa, Nguyên Lạc không nhịn được mà khẽ híp mắt lại, khí hậu và phong cảnh của Kinh thành cũng không quá khác biệt so với Ký Đông. Nhưng con người, lại khác biệt rất lớn. Ký Đông có tốt đến đâu, có quen thuộc đến đâu, chung quy cũng không phải gốc rễ.
“Chủ tử, có cần thuộc hạ đi tìm Thanh Trần tiểu thư không?”
“Không cần nữa, ta trở về rồi.” A Vân chỉ vừa mới dứt câu, bóng dáng màu tím thanh mảnh của Hạng Thanh Trần đã xuất hiện nơi cửa lớn.
Ánh mắt Nguyên Lạc hơi sáng lên, nàng ung dung quay đầu lại, rồi mỉm cười với người đang bước đến: “Thanh Trần, đã lâu không gặp.”
Hạng Thanh Trần đặt hòm thuốc xuống bàn, sau đó giương mắt quan sát Nguyên Lạc, trên mặt nàng cũng lộ ra ý cười: “Đúng là đã lâu không gặp rồi, A Lạc.”
“Uống mấy chén?” Nguyên Lạc nhướng mày nhìn Hạng Thanh Trần rồi mời nàng.
Hạng Thanh Trần suy nghĩ một lúc mới hơi áy náy mà chối từ: “Hôm nay không được, ngày khác nhé?” Nàng chỉ chỉ hòm thuốc trên bàn: “Ta mới đi tìm mấy loại dược liệu về, ta phải nhanh chóng xử lý để luyện thành thuốc.”
Nguyên Lạc liếc mắt nhìn hòm thuốc của nàng rồi thản nhiên hỏi: “Tỷ vẫn luôn ra ngoài là để lên núi hái thuốc sao? “
Hạng Thanh Trần gật đầu: “Tuy dược liệu trên núi ở đây không nhiều như trong rừng Ký Đông, nhưng cũng không thiếu, chỉ là hơi khó tìm một chút. Chẳng qua dù khó tìm cỡ nào, chỉ cần có, thì ta không lo không tìm được.”
“Đây cũng...”
Hạng Thanh Trần rất vội, trực tiếp ngắt lời của Nguyên Lạc: “A Lạc, không nói nữa, ta đi trước nhé. Đợi ta làm xong mấy vị thuốc này rồi đến tìm muội sau, chúng ta sẽ uống một trận cho đã.”
Nói xong, nàng cũng không đợi Nguyên Lạc phản ứng, lập tức mang theo hòm thuốc đi mất.
Nguyên Lạc nhìn đại sảnh không một bóng người, sau đó lặng lẽ nhíu mày. Đã lâu rồi, nàng chưa thấy Thanh Trần hưng phấn như vậy, điều này chứng tỏ bệnh của Hoài vương quả thực rất nghiêm trọng.
Chỉ là, có khi nào Thanh Trần đã rơi vào quá sâu rồi không?
Nguyên Lạc thực sự quá tò mò về người có thể khiến Thanh Trần động lòng. Trước đó có sự kinh ngạc và vui vẻ mà Nguyên Vô Ưu đem lại cho nàng, bây giờ lại thêm của Thanh Trần, chắc hẳn Hoài vương cũng sẽ không làm nàng thất vọng.
May mà, không lâu sau thì nàng đã có thể gặp được vị Hoài vương... thúc này rồi.
…
Trên đường lớn ở ngoại ô, xe ngựa của Vũ Văn Tranh đang chạy trong mưa, người đánh xe chốc chốc lại vung cây roi dài rồi quát tháo ra lệnh cho ngựa chạy.
Trong xe ngựa, Vũ Văn Tranh đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra: “Thư.”
Một trong hai thị nữ có sắc đẹp xuất chúng ở bên cạnh lấy ra một bức thư từ trong ngực mình, rồi cung kính dâng lên cho hắn.
Vũ Văn Tranh từ tốn mở ra phong thư vẫn còn dán kín. Hắn liếc mắt nhìn sơ, vừa xem đã hiểu ngay mấy chữ trên đó.
Hắn lại từ tốn gấp bức thư lại, sau đó... bỏ vào trong bếp lò ở bên cạnh, bức thư mỏng manh hóa thành tro bụi trong nháy mắt, chẳng còn sót lại một chút gì.
Hai vị thị nữ đã chứng kiến cảnh này nhiều đến thành quen, nên không có bất cứ nét ngạc nhiên nào.
Vũ Văn Tranh vén một góc rèm lên, khẽ híp đôi mắt lại.
Mùa đông trong Kinh thành thực ra rất tiêu điều, nhưng chính vì vẻ tiêu điều này, lại càng lộ thêm vài phần xơ xác!
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!