VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN - Chương 1059: Truyền thừa
Khong Ten | Chat Online | |
03/04/2019 00:39:10 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
92 lượt xem
- * VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN - Chương 1058: Cửu Vĩ Linh Hồ Chương trướcChương tiếp (Truyện tiên hiệp)
- * VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN - Chương 1057: Tổ Hồn Điện (Truyện tiên hiệp)
- * VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN - Chương 1060: Thôn Phệ Thần Điện (Truyện tiên hiệp)
- * Thương em (Truyện ngôn tình)
Bạch quang dịu nhẹ bắn ra từ trong quang trận bao phủ lấy yêu nữ. Thứ ánh sáng đó tuy dịu dàng nhưng rõ ràng rất có tính sát thương với dị ma. Bạch quang xuyên vào trong cơ thể khiến hắc khí nhanh chóng bị ép ra ngoài… - Á!!! Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nhưng Lâm Động không hề dao động, quang trận nhanh chóng xoay chuyển, ngày một mạnh mẽ. - Á, ta không cam tâm, chỉ cần cho ta có một chút huyết nhục là ta có thể tái sinh nhục thể… Yêu nữ thét lên đầy phẫn nộ và không cam tâm. Trong bao năm nay chúng vẫn nhìn thấy chút hy vọng, nhưng lúc này đã bị Lâm Động xóa bỏ hoản toàn. - Đã chết rồi thì đừng gây rối nữa, ngoan ngoãn mà biến mất đi. Lâm Động ánh mắt lạnh lùng, chỉ thấy bạch quang càng ngày càng ngưng tụ, cuối cùng gần như biến thành một tia sáng xuyên qua cơ thể, bắn ra từ đỉnh đầu yêu nữ. Nhưng không hề có máu tươi chảy ra, chỉ có hắc khí tỏa ra rồi bùm một tiếng biến thành hư vô. Rắc. Dường như có thứ âm thanh nứt vỡ vọng ra từ cơ thể nữ tử kia. - Á!!! Tiếng kêu thảm dần dần tan đi, đôi mắt của nữ tử nhắm lại, ma khí lan tỏa xung quanh cũng biến mất hoàn toàn. Lâm Động vung tay, Tổ Thạch bay ngược trở về chui vào trong tay hắn. - Lâm Động đại nhân, thế nào rồi? Tâm Thanh vội hỏi. Lâm Động nhìn nữ tử kia chăm chăm, lôi quang và hắc quang trên cơ thể chưa biến mất. Tuy Tổ Thạch đã tịnh hóa năng lực của dị ma khí, nhưng không thể biết được ý thức của Dị Ma Vương đã biến mất chưa. Một vài phút say, trên cơ thể nữ tử kia độ nhiên có ánh sáng tỏa ra, nhưng không phải thứ tà ác mà là ánh sáng màu hồng phớt. Đôi mắt nữ tử mở ra, nhìn hai người Lâm Động cười đầy mị hoặc. - Cửu Vĩ Linh Hồ? Lâm Động khẽ nhướn mày, cảm giác về người này khác hẳn lúc trước. - Cuối cùng đã thoát khỏi áp chế rồi… Nữ tử đó cúi xuống nhìn đôi tay mình, đôi mắt có phần phức tạp, rồi nhìn Lâm Động, khẽ gật đầu: - Vị tiểu hữu đây…đa tạ! Tuy ý thức vẫn bị áp chế, nhưng rõ ràng Cửu Vĩ Linh Hồ vẫn biết về những việc xảy ra bên ngoài. Lúc này Lâm Động mới thở phào, nếu ý thức của Cửu Vĩ Linh Hồ bị xóa bỏ thì chuyến đi Tổ Hồn Điện lần này của Tâm Thanh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. - Tiên tổ… Tâm Thanh nhìn Cửu Vĩ Linh Hồ, hai mắt đỏ hoe, sức mạnh từ người đó khiến cô bé có cảm giác dựa dẫm. - Tộc nhân của ta… Cửu Vĩ Linh Hồ chầm chậm đáp xuống, đôi mắt dịu dàng và áy náy nhìn Tâm Thanh, đưa tay ra ôm lấy cô bé: - Tiên tổ có lỗi với các ngươi… - Người biết những việc xảy ra ở đây chứ? Lâm Động hỏi. Ánh mắt Cửu Vĩ Linh Hồ hơi tối lại, khẽ gật đầu: - Năm đó ra thiêu đốt yêu linh trấn áp ba Dị Ma Vương, vốn dĩ định cùng chết với chúng, nhưng ta đã coi thường sức sống của chúng. Tuy nhục thể đều bị tiêu tan, nhưng ý thức ba bọn chúng quấn lấy nhau, cuối cùng xâm nhập và chấn áp ý thức của ta… - Cửu Vĩ tộc yếu ớt bao năm nay cũng là vì thế phải không? Lâm Động nhíu mày. Cửu Vĩ Linh Hồ gật đầu, vuốt tốc Tâm Thanh, nói: - Giữa những người trong Cửu Vĩ tộc có mối liên hệ huyết mạch. Ba kẻ đó đã lợi dụng ta thi triển thủ đoạn tàn độc quấy nhiễu huyết mạch của tất cả tộc nhân khiến mọi người không thể xung kích lên cảnh giới cao. - Tộc nhân không biết phải làm sao liền nghĩ đến Tổ Hồn Điện. Nhưng linh thể của ta đã bị chúng chiếm cứ, bao năm nay ta chỉ có thể giương mắt nhìn từng tộc nhân đến đây bị chúng lừa, tự mình rơi vào huyết hải… Giọng nói Cửu Vĩ Linh Hồ có phần bi thường, cảm giác nhìn thấy mà không thể ngăn chặn chắc hẳn vô cùng đau khổ. Tâm Thanh cắn môi, hai mắt long lanh nước mắt. - Ta biết thời gian qua tộc nhân chắc chắn sống rất khổ sở…đó là lỗi của ta. Cửu Vĩ Linh Hồ khẽ nói. - Tiên tổ không có lỗi…đó là bọn dị ma quá độc ác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Tâm Thanh lắc đầu nói. - Tiền bối có đại nghĩa. Lâm Động cũng nói, hắn rất kính phục hành động xả thân vì nghĩa của Cửu Vĩ Linh Hồ. - Đại nghĩa? Ha ha, một tiểu nữ tử như ta không gánh vác được đâu. Trận đại chiến thiên địa đó chẳng ai tránh được. Cửu Vĩ Linh Hồ cười, rồi quay sang nhìn Thôn Phệ Tổ Phù trên đỉnh đầu Lâm Động, ánh mắt có phần phức tạp, nói: - Hơn nữa hắn ta lại thích làm bừa…còn dám xuyên qua khe hở Vị Diện đến Dị Ma tộc…ta chỉ làm loạn theo hắn thôi. Lâm Động khựng người, rồi bỗng hiểu ra, có lẽ người mà Cửu Vĩ Linh Hồ nói là Thôn Phệ Chủ. - Tiền bối, Cửu Vĩ tộc còn phục hưng được không? - Ba kẻ kia đã biến mất thì sự can thiệp cũng mất đi… Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn huyết hải, khẽ nói: - Huyết hải này hình thành từ vô số cường giả Cửu Vĩ tộc, trong đó còn có năng lượng thuần túy của ba tên Dị Ma Vương. Vị tiểu hữu đây, khi ra ngoài hãy nói với tộc nhân đương nhiệm khởi động trận pháp mà ta để lại, ta sẽ trả lại sức mạnh ở đây cho họ. Lâm Động giật mình, năng lượng ở đây nhiều đến khủng bố như vậy, trả lại Cửu Vĩ tộc sẽ tạo ra bao nhiêu cường giả? Quả nhiên Cửu Vĩ tộc có hy vọng rồi. Rồi Lâm Động cười, cúi nhìn Tâm Thanh, nói: - Từ giờ các muội không cần bất cứ ai bảo vệ nữa rồi. Hắn biết, sau này chủng tộc từng là bá tộc trong yêu thú giới sẽ lại đứng sừng sững trong Yêu Vực, không còn kẻ nào dám nhăm nhe họ nữa. - Lâm Động đại nhân…huynh là ân nhân của Cửu Vĩ tộc. Sau này Cửu Vĩ tộc sẽ trợ giúp huynh như tiên tổ đã trợ giúp Thôn Phệ Chủ! Tâm Thanh nhìn Lâm Động với ánh mắt đặc biệt, rồi bỗng quay người, hai tay dán chặt vào trán, ba chiếc đuôi đặt lên lưng giống như con tiểu hồ ly bái nguyệt, bái Lâm Động. Cửu Vĩ Linh Hồ ở bên cạnh thấy Tâm Thanh làm vậy, hơi khựng người, nhìn Lâm Động định nói gì, nhưng rồi lại thôi. Cửu Vĩ Linh Hồ không cho Lâm Động biết đó là lễ nghi cao nhất của Cửu Vĩ tộc….chỉ tộc trưởng và người kế thừa tộc trường mới được dùng, vì nó đại diện cho cả Cửu Vĩ tộc. Bao nhiêu năm nay, nghi thức này chỉ xuất hiện hai lần, một là năm đó Cửu Vĩ Linh Hồ làm với Thôn Phệ Chủ, lần thứ hai chính là lần này… - Thôn Phệ Chủ, Thôn Phệ Tổ Phù… Cửu Vĩ Linh Hồ khẽ thở dài, Cửu Vĩ tộc thật sự nợ các ngươi sao, không thể thoát khỏi can hệ với các ngươi… Lâm Động không biết hành động đó nghĩa là gì, vì thế hắn chỉ cúi xuống xoa đầu Tâm Thanh cười. - Thiên tư của tiểu nha đầu này rất tốt… Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn Tâm Thanh mỉm cười: - Ngươi có đồng ý tiếp nhận truyền thừa của ta không? Rồi tiến lại sát Tâm Thanh, giọng nói chỉ hai người nghe được: - Chỉ khi mạnh lên rồi mới có tư cách theo đuổi thứ mình thích… Tâm Thanh đỏ mặt, trước ánh mắt ngạc nhiên của Cửu Vĩ tộc, cô bé khẽ lắc đầu: - Con chỉ là một tiểu nha đầu…nhưng còn cần truyền thừa của tiên tổ. Chỉ cần được như tiên tổ năm đó trợ giúp Thôn Phệ Chủ đại nhân là được… Cửu Vĩ Linh Hồ cười khổ, cảnh này cũng thật quen mà… Hai người nói chuyện rất nhỏ, đương nhiên Lâm Động cũng không nghe trộm, chỉ đứng bên cạnh nhìn, rồi thấy Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn mình, hắn cười khan, không phải Cửu Vĩ Linh Hồ coi mình là Thôn Phệ Chủ chứ? - Tiểu nha đầu hãy tiếp nhận truyền thừa ở đây đi. Cửu Vĩ Linh Hồ đứng dậy, nói: - Có thể mất rất nhiều thời gian, đương nhiên quá trình cũng rất đau đớn, ngươi chấp nhận không? Tâm Thanh gật đầu, ánh mắt đầy kiên quyết. Cửu Vĩ Linh Hồ quay người, vung tay lên. Chỉ thấy di cốt Cửu Vĩ Linh Hồ dần tan chảy thành một cái hồ chưa dịch thể đỏ sẫm đặc quánh. - Vào trong đi. Tâm Thanh gật đầu, nhìn Lâm Động cười: - Lâm Động đại nhân, đợi lát nữa Tâm Thanh xuất hiện nhất định sẽ không còn là gánh nặng của huynh nữa. - Đến lúc đó muội không coi ta là gánh nặng là được rồi. Lâm Động cười. Tâm Thanh che miệng cười, hít sâu một hơi rồi bay tới, tùm một tiếng chui vào lòng hồ… Lâm Động nhìn mặt hồ, hắn có thể cảm nhận được năng lượng khủng khiếp đang ngưng tụ… - Rốt cuộc cũng xong rồi. Lâm Động vươn vai, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề đau đầu. - Ngươi là Lâm Động? Cửu Vĩ Linh Hồ mỉm cười nhìn Lâm Động, đột nhiên nói. - Ừm. Lâm Động gật đầu. Cửu Vĩ Linh Hồ nghĩ một chút rồi nói: - Có muốn truyền thừa của Thôn Phệ Chủ không?
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!