Giờ G - Chương 18.3
Corgi | Chat Online | |
06/04/2019 00:43:35 | |
Truyện trinh thám | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
83 lượt xem
- * Giờ G - Chương 18.4 (Hết) (Truyện trinh thám)
- * 365 ngày hôn nhân - Chương 35: ngày 2 tháng 1 - Tin khẩn cấp (Truyện ngôn tình)
- * Giờ G - Chương 18.2 (Truyện trinh thám)
- * Giờ G - Chương 18.1 (Truyện trinh thám)
Audray cười.
- Khi cái tai họa ấy giáng xuống thật, - Cô nói tiếp - con người ta bỗng thấy nhẹ bổng cả người! Vậy là từ nay không còn phải nơm nớp lo, không phải sợ gì nữa! Tai họa ấy đã đến! Có thể ông cho tôi là điên, nhưng tôi rất sung sướng khi được ông bắt giữ! Thế là Nevile đã đạt mục đích. Tôi không còn điều gì phải sợ anh ta nữa! Lúc đi theo ông thanh tra, tôi thấy từ nay tôi được yên ổn...
- Đấy là một phần lý do chúng tôi bắt giam bà - Battle nói - Nevile là một kẻ điên. Chúng tôi không dám để bà trong tầm tay anh ta. Mặt khác, tôi muốn đẩy anh ta đến chỗ tự lộ mặt, cho nên phải làm anh ta yên tâm. Anh ta tưởng kế hoạch của anh ta đã thành công. Anh ta càng từ trên cao rơi xuống, anh ta càng phản ứng mạnh!
- Thế lỡ anh ta không thú nhận?
- Nói thật với bà, là cho đến lúc đó, chúng tôi có trong tay chưa đủ bằng chứng để kết tội anh ta. Chúng tôi có một bằng chứng do MacWhirter cung cấp, là dưới ánh trăng, MacWhirter nhìn thấy một người đàn ông leo dây thừng lên cửa sổ biệt thự. Và chúng tôi đã tìm thấy cuộn dây thừng vẫn còn ướt... Nhưng hẳn bà còn nhớ, đêm ấy trời mưa...
Battle chăm chú nhìn Audray, xem cô phản ứng ra sao.
Thấy Audray không nói gì, Battle tiếp tục:
- Còn bằng chứng về chiếc áo vét mầu ghi. Nevile đã cởi áo vét trong bóng tối của bờ biến, giấu vào một hốc đá. Số phận xui khiến thế nào, trong hốc có một con cá nhỏ bị sóng đánh giạt vào, đã thối rữa và bốc mùi hôi hám. Chính vì vậy mà trên vai áo anh ta có một vết thẫm rất khó ngửi. Latimer đã ngửi thấy cái mùi đó lúc chơi bi-a với Nevile mặc dù lúc đó Nevile vẫn mặc áo mưa. Khi nói với chúng tôi, Latimer bảo đó là mùi nước cống của khách sạn Easterhead. Thoạt đầu Nevile cũng nghĩ như thế, nhưng sau anh ta hiểu ra, vội đem đi giặt để phi tang. Khốn nỗi, do không muốn ghi tên thật, lại chưa kịp nghĩ ra một cái tên nào khác, Nevile ngu ngốc lấy ngay cái tên anh ta tình cờ đọc thấy trong cuốn sổ ghi tên khách thuê phòng nằm trên quầy tiếp tân của khách sạn. Cái tên đó là MacWhirter. Chuyện này dẫn đến hiệu giặt đưa lầm chiếc áo vét ấy cho MacWhirter. Vốn thông minh, MacWhirter suy luận và đoán ra mối liên quan giữa vết bẩn hôi thối kia trên chiếc áo vét và người đàn ông leo dây thừng lên cửa sổ tòa biệt thự này. MacWhirter suy luận: đây là vết cá thối. Nhưng người có áo vét này không giẫm lên, mà cũng không nằm lên, chỉ có thể anh ta đã cởi áo lúc tối trời để xuống tắm, và quăng áo lên một con cá thối rữa. Nhưng ai mà ngu ngốc tắm biển ban đêm vào tháng Chín lạnh lẽo này? MacWhirter suy nghĩ rồi đi đến kết luận... Anh chàng MacWhirter rất thông minh, bà thấy không?
- Anh ấy không chỉ thông minh. - Audray nói bằng giọng xúc động.
- Có vẻ bà quan tâm đến con người ấy?... Vậy tôi nói để bà biết...
Battle bèn kể về hoàn cảnh của MacWhirter. Chưa bao giờ ông có một người nghe chăm chú như thế này.
Khi Battle kể xong, Audray nói:
- Tôi chịu ơn anh ấy rất nhiều. Anh ấy và ông nữa!
- Tôi thì không đáng kể, vì nếu tôi thông minh hơn, tôi đã phải thấy ngay từ đầu. Rồi còn chuyện cái chuông nữa...
- Chuông nào?
- “Chuông mà sợi dây kéo treo đầu giường phu nhân Tressilian để khi cần, bà kéo chuông gọi bà quản gia Barrett. Tôi cảm thấy trong chuyện cái chuông có thứ gì đó... và tôi chỉ hiểu ra khi thấy cây sào để mở cửa sổ gác trên chiếu nghỉ đầu cầu thang tầng hai. Khi ra khỏi phòng phu nhân Tressilian, Nevile đã dùng cây sào giật sợi dây chuông. Sợi dây được mắc dọc theo gầm cầu thang lên tầng ba để vào phòng bà quản gia. Chính tiếng chuông đó là chứng cứ ngoại phạm cho y. Bởi khi bà Barrett chạy lên, thì thấy phu nhân ‘quên’ mất mình đã giật dây chuông gọi bà ta để làm gì! Phu nhân Tressilian quên chỉ đơn giản là vì phu nhân có giật dây chuông ấy đâu? Bà quản gia chạy xuống thang gác, gặp Nevile và nhìn thấy y đi ra khỏi biệt thự. Chứng cứ ngoại phạm đó đã giúp cho y.
Nhưng bà có thể hỏi Nevile đánh thuốc ngủ cho bà quản gia để làm gì, bởi anh ta gây án trước 12 giờ đêm, nghĩa là trước khi thuốc ngủ ngấm kia mà? Chỉ đơn giản y muốn cảnh sát tin rằng hung thủ là người trong nhà. Đầu tiên cảnh sát nghi cho Nevile, đúng như anh ta dự tính bố trí. Chỉ đến khi bà quản gia Barrett khai, anh ta mới được thanh minh. Bằng chứng vô tội của Nevile rõ ràng đến nỗi không ai nghĩ đến chuyện kiểm tra tỉ mỉ anh ta đến khách sạn Easterhead lúc mấy giờ.
Bây giờ chúng ta có thể kể ra đầy đủ các hoạt động của Nevile từ lúc ra khỏi biệt thự. Chúng ta biết, lúc quay về anh ta không đi phà. Có nghĩa anh ta bơi qua vũng biển. Nevile là tay bơi lội giỏi, nhưng anh ta phải tiết kiệm từng phút. Bơi sang đến bên này, anh ta leo dây thừng anh ta đã thả sẵn từ cửa sổ phòng anh ta xuống. Trong lúc điều tra, chúng tôi đã thấy trên sàn có nhiều khoảng ướt, nhưng lúc đó chúng tôi lại không quan tâm mấy. Tôi công nhận đã phạm sai lầm ấy. Anh ta mặc áo vét mầu xanh lam, vào phòng phu nhân, tất cả chỉ chiếm vài phút. Hung khí đã được anh ta chuẩn bị từ trước. Gây án xong, Nevile quay về phòng, cởi áo vét, tụt dây thừng xuống bờ biển, bơi trở lại và vào khách sạn Easterhead, gặp Latimer...”
- Nhưng lúc anh ta vào phòng mình, rất có thể Kay sang?
- Tôi cho rằng cô ấy cũng bị đánh thuốc ngủ một liều nhẹ. Tuy nhiên Nevile đã cẩn thận chuẩn bị từ trước bằng cách gây chuyện vợ chồng cãi nhau lúc ban chiều để Kay giận, đêm đó khóa chặt cửa thông sang phòng chồng...
- Tôi không nhớ việc mất quả cầu trên tấm sắt chắn lửa ở lò sưởi phòng tôi. Nevile lắp lại vào lúc nào?
- Sáng hôm sau, khi mọi người trong nhà náo động lên. Sau khi trở về biệt thự, anh ta đã dùng suốt đêm đó để xóa các vết tích, lắp lại đầu vào cây vợt tenis, và hoàn thành nốt những thứ cần thiết khác. Nhân đây, tôi muốn nói thêm rằng anh ta giáng cán cây vợt gắn thêm quả cầu vào đầu phu nhân bằng tay trái. Y làm thế để chúng tôi cố đi tìm người nào thuận tay trái. Trong khi đó, hẳn bà còn nhớ, Nevile rất giỏi về những cú vợt quật trái...
Audray bất giác đưa cả hai tay lên như phòng thủ.
- Tôi không nghe thêm được nữa! Cô nói.
Battle cười.
- Tôi hiểu, nhưng rồi bà sẽ thấy, câu chuyện hôm nay rất tốt cho bà. Bà Audray Strange! Tôi muốn khuyên bà một câu, được không?
- Thế thì còn gì bằng.
- Bà đã chung sống tám năm với một kẻ trí óc không bình thường, mắc chứng thích giết người. Do đấy, trí óc bà cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, tôi khuyên bà phải vượt lên. Từ nay bà không phải sợ thứ gì nữa, và bà cần quyết định điều đó dứt khoát!
Audray cười, trên khuôn mặt cô đã không còn chút nào dấu vết nỗi khiếp sợ trước kia. Đôi mắt cô chan chứa niềm xúc động và lòng biết ơn.
Cô hơi ngập ngừng, hỏi:
- Ông đã nói rằng ông biết một cô gái có cách xử sự giống như tôi?
Battle gật đầu, đáp:
- Chính là con gái tôi. Bà đã thấy đấy, điều màu nhiệm là thứ nhất định phải xảy ra!... Thượng đế gieo xuống chúng ta những thứ đó để dạy cho chúng ta khôn ngoan hơn đấy.
III
MacWhirter đang xếp dọn hành lý để lên đường rời khỏi đây thì có tiếng gõ cửa.
- Mời vào! - Anh nói to.
Đó là Audray Strange.
- Tôi đến để cảm ơn ông - Cô nói - Ông đang chuẩn bị đi?
- Vâng, tối nay. Và ngày kia tôi sẽ lên tàu biển.
- Đi Nam Mỹ?
- Vâng. Cụ thể hơn, là Chi Lê.
- Để tôi giúp ông một tay.
MacWhirter định từ chối, nhưng người phụ nữ trẻ đã nhanh nhẹn, khéo léo xếp các thứ trong va li cho gọn gàng, ngăn nắp.
- Vậy là xong. Va-li đã khóa rồi.
Anh cảm ơn, nói:
- Bà làm rất khéo!
Họ im lặng một lúc. Audray lên tiếng trước:
- Ông đã cứu sống tôi. Nếu như hôm ấy ông không nhìn thấy...
- Khi cái tai họa ấy giáng xuống thật, - Cô nói tiếp - con người ta bỗng thấy nhẹ bổng cả người! Vậy là từ nay không còn phải nơm nớp lo, không phải sợ gì nữa! Tai họa ấy đã đến! Có thể ông cho tôi là điên, nhưng tôi rất sung sướng khi được ông bắt giữ! Thế là Nevile đã đạt mục đích. Tôi không còn điều gì phải sợ anh ta nữa! Lúc đi theo ông thanh tra, tôi thấy từ nay tôi được yên ổn...
- Đấy là một phần lý do chúng tôi bắt giam bà - Battle nói - Nevile là một kẻ điên. Chúng tôi không dám để bà trong tầm tay anh ta. Mặt khác, tôi muốn đẩy anh ta đến chỗ tự lộ mặt, cho nên phải làm anh ta yên tâm. Anh ta tưởng kế hoạch của anh ta đã thành công. Anh ta càng từ trên cao rơi xuống, anh ta càng phản ứng mạnh!
- Thế lỡ anh ta không thú nhận?
- Nói thật với bà, là cho đến lúc đó, chúng tôi có trong tay chưa đủ bằng chứng để kết tội anh ta. Chúng tôi có một bằng chứng do MacWhirter cung cấp, là dưới ánh trăng, MacWhirter nhìn thấy một người đàn ông leo dây thừng lên cửa sổ biệt thự. Và chúng tôi đã tìm thấy cuộn dây thừng vẫn còn ướt... Nhưng hẳn bà còn nhớ, đêm ấy trời mưa...
Battle chăm chú nhìn Audray, xem cô phản ứng ra sao.
Thấy Audray không nói gì, Battle tiếp tục:
- Còn bằng chứng về chiếc áo vét mầu ghi. Nevile đã cởi áo vét trong bóng tối của bờ biến, giấu vào một hốc đá. Số phận xui khiến thế nào, trong hốc có một con cá nhỏ bị sóng đánh giạt vào, đã thối rữa và bốc mùi hôi hám. Chính vì vậy mà trên vai áo anh ta có một vết thẫm rất khó ngửi. Latimer đã ngửi thấy cái mùi đó lúc chơi bi-a với Nevile mặc dù lúc đó Nevile vẫn mặc áo mưa. Khi nói với chúng tôi, Latimer bảo đó là mùi nước cống của khách sạn Easterhead. Thoạt đầu Nevile cũng nghĩ như thế, nhưng sau anh ta hiểu ra, vội đem đi giặt để phi tang. Khốn nỗi, do không muốn ghi tên thật, lại chưa kịp nghĩ ra một cái tên nào khác, Nevile ngu ngốc lấy ngay cái tên anh ta tình cờ đọc thấy trong cuốn sổ ghi tên khách thuê phòng nằm trên quầy tiếp tân của khách sạn. Cái tên đó là MacWhirter. Chuyện này dẫn đến hiệu giặt đưa lầm chiếc áo vét ấy cho MacWhirter. Vốn thông minh, MacWhirter suy luận và đoán ra mối liên quan giữa vết bẩn hôi thối kia trên chiếc áo vét và người đàn ông leo dây thừng lên cửa sổ tòa biệt thự này. MacWhirter suy luận: đây là vết cá thối. Nhưng người có áo vét này không giẫm lên, mà cũng không nằm lên, chỉ có thể anh ta đã cởi áo lúc tối trời để xuống tắm, và quăng áo lên một con cá thối rữa. Nhưng ai mà ngu ngốc tắm biển ban đêm vào tháng Chín lạnh lẽo này? MacWhirter suy nghĩ rồi đi đến kết luận... Anh chàng MacWhirter rất thông minh, bà thấy không?
- Anh ấy không chỉ thông minh. - Audray nói bằng giọng xúc động.
- Có vẻ bà quan tâm đến con người ấy?... Vậy tôi nói để bà biết...
Battle bèn kể về hoàn cảnh của MacWhirter. Chưa bao giờ ông có một người nghe chăm chú như thế này.
Khi Battle kể xong, Audray nói:
- Tôi chịu ơn anh ấy rất nhiều. Anh ấy và ông nữa!
- Tôi thì không đáng kể, vì nếu tôi thông minh hơn, tôi đã phải thấy ngay từ đầu. Rồi còn chuyện cái chuông nữa...
- Chuông nào?
- “Chuông mà sợi dây kéo treo đầu giường phu nhân Tressilian để khi cần, bà kéo chuông gọi bà quản gia Barrett. Tôi cảm thấy trong chuyện cái chuông có thứ gì đó... và tôi chỉ hiểu ra khi thấy cây sào để mở cửa sổ gác trên chiếu nghỉ đầu cầu thang tầng hai. Khi ra khỏi phòng phu nhân Tressilian, Nevile đã dùng cây sào giật sợi dây chuông. Sợi dây được mắc dọc theo gầm cầu thang lên tầng ba để vào phòng bà quản gia. Chính tiếng chuông đó là chứng cứ ngoại phạm cho y. Bởi khi bà Barrett chạy lên, thì thấy phu nhân ‘quên’ mất mình đã giật dây chuông gọi bà ta để làm gì! Phu nhân Tressilian quên chỉ đơn giản là vì phu nhân có giật dây chuông ấy đâu? Bà quản gia chạy xuống thang gác, gặp Nevile và nhìn thấy y đi ra khỏi biệt thự. Chứng cứ ngoại phạm đó đã giúp cho y.
Nhưng bà có thể hỏi Nevile đánh thuốc ngủ cho bà quản gia để làm gì, bởi anh ta gây án trước 12 giờ đêm, nghĩa là trước khi thuốc ngủ ngấm kia mà? Chỉ đơn giản y muốn cảnh sát tin rằng hung thủ là người trong nhà. Đầu tiên cảnh sát nghi cho Nevile, đúng như anh ta dự tính bố trí. Chỉ đến khi bà quản gia Barrett khai, anh ta mới được thanh minh. Bằng chứng vô tội của Nevile rõ ràng đến nỗi không ai nghĩ đến chuyện kiểm tra tỉ mỉ anh ta đến khách sạn Easterhead lúc mấy giờ.
Bây giờ chúng ta có thể kể ra đầy đủ các hoạt động của Nevile từ lúc ra khỏi biệt thự. Chúng ta biết, lúc quay về anh ta không đi phà. Có nghĩa anh ta bơi qua vũng biển. Nevile là tay bơi lội giỏi, nhưng anh ta phải tiết kiệm từng phút. Bơi sang đến bên này, anh ta leo dây thừng anh ta đã thả sẵn từ cửa sổ phòng anh ta xuống. Trong lúc điều tra, chúng tôi đã thấy trên sàn có nhiều khoảng ướt, nhưng lúc đó chúng tôi lại không quan tâm mấy. Tôi công nhận đã phạm sai lầm ấy. Anh ta mặc áo vét mầu xanh lam, vào phòng phu nhân, tất cả chỉ chiếm vài phút. Hung khí đã được anh ta chuẩn bị từ trước. Gây án xong, Nevile quay về phòng, cởi áo vét, tụt dây thừng xuống bờ biển, bơi trở lại và vào khách sạn Easterhead, gặp Latimer...”
- Nhưng lúc anh ta vào phòng mình, rất có thể Kay sang?
- Tôi cho rằng cô ấy cũng bị đánh thuốc ngủ một liều nhẹ. Tuy nhiên Nevile đã cẩn thận chuẩn bị từ trước bằng cách gây chuyện vợ chồng cãi nhau lúc ban chiều để Kay giận, đêm đó khóa chặt cửa thông sang phòng chồng...
- Tôi không nhớ việc mất quả cầu trên tấm sắt chắn lửa ở lò sưởi phòng tôi. Nevile lắp lại vào lúc nào?
- Sáng hôm sau, khi mọi người trong nhà náo động lên. Sau khi trở về biệt thự, anh ta đã dùng suốt đêm đó để xóa các vết tích, lắp lại đầu vào cây vợt tenis, và hoàn thành nốt những thứ cần thiết khác. Nhân đây, tôi muốn nói thêm rằng anh ta giáng cán cây vợt gắn thêm quả cầu vào đầu phu nhân bằng tay trái. Y làm thế để chúng tôi cố đi tìm người nào thuận tay trái. Trong khi đó, hẳn bà còn nhớ, Nevile rất giỏi về những cú vợt quật trái...
Audray bất giác đưa cả hai tay lên như phòng thủ.
- Tôi không nghe thêm được nữa! Cô nói.
Battle cười.
- Tôi hiểu, nhưng rồi bà sẽ thấy, câu chuyện hôm nay rất tốt cho bà. Bà Audray Strange! Tôi muốn khuyên bà một câu, được không?
- Thế thì còn gì bằng.
- Bà đã chung sống tám năm với một kẻ trí óc không bình thường, mắc chứng thích giết người. Do đấy, trí óc bà cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, tôi khuyên bà phải vượt lên. Từ nay bà không phải sợ thứ gì nữa, và bà cần quyết định điều đó dứt khoát!
Audray cười, trên khuôn mặt cô đã không còn chút nào dấu vết nỗi khiếp sợ trước kia. Đôi mắt cô chan chứa niềm xúc động và lòng biết ơn.
Cô hơi ngập ngừng, hỏi:
- Ông đã nói rằng ông biết một cô gái có cách xử sự giống như tôi?
Battle gật đầu, đáp:
- Chính là con gái tôi. Bà đã thấy đấy, điều màu nhiệm là thứ nhất định phải xảy ra!... Thượng đế gieo xuống chúng ta những thứ đó để dạy cho chúng ta khôn ngoan hơn đấy.
III
MacWhirter đang xếp dọn hành lý để lên đường rời khỏi đây thì có tiếng gõ cửa.
- Mời vào! - Anh nói to.
Đó là Audray Strange.
- Tôi đến để cảm ơn ông - Cô nói - Ông đang chuẩn bị đi?
- Vâng, tối nay. Và ngày kia tôi sẽ lên tàu biển.
- Đi Nam Mỹ?
- Vâng. Cụ thể hơn, là Chi Lê.
- Để tôi giúp ông một tay.
MacWhirter định từ chối, nhưng người phụ nữ trẻ đã nhanh nhẹn, khéo léo xếp các thứ trong va li cho gọn gàng, ngăn nắp.
- Vậy là xong. Va-li đã khóa rồi.
Anh cảm ơn, nói:
- Bà làm rất khéo!
Họ im lặng một lúc. Audray lên tiếng trước:
- Ông đã cứu sống tôi. Nếu như hôm ấy ông không nhìn thấy...
Truyện mới nhất:
- Cuộc đời cũng không hẳn là tẻ nhạt (Truyện tiểu thuyết)
- Tổng hợp truyện cười (Truyện cười)
- Một đời một kiếp Giang Nam Lão (Truyện ngôn tình)
- Ác mộng bóng ma (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Mèo mướp và chiếc mũ (Truyện ngắn)
- Bông hoa tím (Truyện ngắn)
- Bóng ma trắng (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Đêm của những con dao dài (Truyện lịch sử) (Truyện ngắn)
- Đại chiến (Truyện ngắn)
- Tiết kiểm tra miệng (Truyện ngắn)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Giờ G - Chương 18.3,Giờ G
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!