Giờ G - Chương 18.4 (Hết)
Corgi | Chat Online | |
06/04/2019 00:43:45 | |
Truyện trinh thám | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
82 lượt xem
- * 365 ngày hôn nhân - Chương 35: ngày 2 tháng 1 - Tin khẩn cấp (Truyện ngôn tình)
- * 365 ngày hôn nhân - Chương 36: ngày 2 tháng 1 - Tức sủi bọt mép (Truyện ngôn tình)
- * Giờ G - Chương 18.3 (Truyện trinh thám)
- * Giờ G - Chương 18.2 (Truyện trinh thám)
Cô nói tiếp:
- Tối hôm đó, trên đỉnh vách đá, khi ông nói: “Bà về đi! Bà sẽ không bị ai treo cổ đâu! Tôi sẽ lo cho bà chuyện đó!”, ông đã biết rằng ông sẽ cung cấp một bằng chứng quan trọng giúp vào cuộc điều tra chưa?
- Tôi không biết... Lúc đó tôi chưa suy nghĩ gì... MacWhirter luôn lúng túng mỗi khi ai hỏi anh về diễn biến suy nghĩ của anh, kể cả những suy nghĩ đơn giản nhất.
- Thật ra, - Anh nói tiếp - lúc đó tôi chỉ nghĩ là phải giúp bà, để bà không bị treo cổ...
Audray hơi đỏ mặt.
- Thế nếu tôi đúng là kẻ có tội?
- Điều đó không hề gì.
- Lúc đó ông tin là tôi có tội không?
- Tôi chưa suy nghĩ gì nhiều lúc đó. Tôi chỉ mới có cảm giác là bà không có tội, nhưng cho dù bà có tội thì tôi cũng vẫn làm như tôi đã làm!
- Mãi sau ông mới chợt nhớ là đã nhìn thấy một người leo dây lên biệt thự?
MacWhirter không trả lời ngay. Sau một lúc do dự, anh nói:
- Thật ra, tôi không nhìn thấy người nào leo dây lên cả... Vì một lẽ đơn giản, là tôi ra đấy tối Chủ nhật chứ không phải tối thứ Hai như tôi khai. Mãi đến khi hiệu giặt trả lầm tôi cái áo vét, tôi mới bắt đầu suy đoán. Và phải đến khi tôi tìm thấy cuộn dây thừng trong gian kho ở biệt thự, tôi mới khẳng định là đã có người leo dây lên.
Khuôn mặt Audray đang hồng đột nhiên tái nhợt.
- Nghĩa là ông nói dối? - cô hỏi, vẫn còn chưa tin.
- Nếu tôi bảo tôi chỉ suy luận ra thì làm sao thuyết phục được cảnh sát? Tôi phải bảo chính tôi đã nhìn thấy người leo dây lên đó.
- Nhưng rất có thể ông sẽ được tòa án mời làm nhân chứng và ông phải thề là nói đúng sự thật.
- Tôi hiểu chứ.
- Thế lúc đó ông có thề không?
- Thề ngay, không một chút do dự.
Audray không còn tin vào tai mình nữa.
- Ông mà cũng nói thế sao? - Cô kêu lên - Một người bị mất việc vì không chịu nói dối, một người đã từng tự tử hụt như ông, mà lại chịu nói dối, thậm chí sau khi thề sẽ nói thật?
- Tôi hết sức tôn trọng sự thật - MacWhirter nghiêm giọng nói - Nhưng tôi biết có những thứ còn đáng quý hơn.
- Chẳng hạn thứ gì?
- Như bà chẳng hạn.
Audray cụp mắt xuống. MacWhirter bối rối, ho thông cổ họng, nói tiếp:
- Nhất là bà đừng nghĩ rằng bà chịu ơn tôi điều gì. Sau đây, bà sẽ không bao giờ gặp tôi nữa. Nevile Strange đã thú nhận tội lỗi với cảnh sát, tòa án sẽ không cần đến tôi làm nhân chứng nữa. Chưa kể, tình trạng tâm thần của Nevile như vậy, chưa chắc anh ta sẽ bị đưa ra tòa...
- Nếu vậy tôi rất sung sướng. - Audray nói đơn giản.
- Bà yêu ông ta?
- Tôi đã yêu con người mà tôi tưởng anh ấy là người đó.
MacWhirter gật đầu. Họ im lặng một lúc lâu. MacWhirter lên tiếng trước:
- Cái chính là vụ án được suôn sẻ. Chánh thanh tra Battle đã chấp nhận câu chuyện tôi đưa ra cho ông ta, và từ chuyện đó ông ta đã làm cho Nevile phải thú nhận hoàn toàn tội lỗi...
Audray ngắt lời anh:
- Câu chuyện ông bịa ra đã giúp ông ấy đẩy cuộc điều tra đi đến kết quả, nhưng tôi không cho rằng ông ấy đã tin. Battle cố tình nhắm mắt làm ngơ đấy thôi...
- Sao bà nghĩ thế?
- Bởi trong một lần nói chuyện với tôi, ông Battle nói rằng MacWhirter gặp may, nhìn thấy cái mà ông ấy đã nhìn thấy... Sau đó ông ta còn nhắc tôi nhớ lại, đêm thứ Hai trời mưa.
MacWhirter không giấu được nỗi ngạc nhiên.
- Đúng thế - Anh nói - Đêm thứ Hai trời mưa, làm sao tôi nhìn thấy gì được?...
Audray nói tiếp:
- Ông Battle biết rõ như thế, nhưng ông ấy cho điều đó không quan trọng: ông ấy cho rằng ông đã kể một điều có xảy ra thật. Nhưng việc ông ấy biết ông không nhìn thấy đã khiến ông ấy phải kết hợp tất cả các bằng chứng khác, buộc Nevile thú nhận. Battle đã bắt đầu nghi Nevile từ lúc Royde kể ông ấy nghe về mối quan hệ giữa tôi và Adrian. Đối với ông ấy, mọi thứ đã rõ ràng, vấn đề còn lại chỉ là bằng chứng. Khi nói với tôi, ông Battle bảo ông ấy hy vọng sẽ có một điều màu nhiệm. Và ông chính là cái điều màu nhiệm ấy...
- Lạ đấy!
- Do đấy, đối với tôi, ông là một điều mầu nhiệm. Điều mầu nhiệm dành cho tôi...
MacWhirter cười.
- Bà nghĩ như thế cũng được. Nhưng tôi nhắc lại, bà đừng nghĩ là bà chịu ơn tôi. Sau đây tôi sẽ ra khỏi cuộc sống của bà...
- Có cần phải như thế không?
Câu hỏi làm anh sửng sốt. Anh nhìn người phụ nữ trẻ. Mặt Audray đỏ ửng.
Không ngẩng đầu lên, nàng nói:
- Anh không muốn đưa em đi theo ư, MacWhirter?
Đột nhiên, MacWhirter đáp:
- Bà nói mà chưa hiểu bà nói gì đấy!
- Em hiểu chứ! - Nàng đáp - Em đang làm một việc hết sức khó khăn, nhưng nó quan trọng hơn cả cuộc sống! Thời gian không còn nhiều!... Em nói thêm, vì tính em rất muốn đúng phép tắc, nếu chúng ta quyết định đi với nhau, em muốn ta tổ chức hôn lễ trước đã.
- Tất nhiên rồi - MacWhirter nói, rất sững sờ - Bà biết tôi đang nghĩ đến một chuyện khác không?
- Làm sao em biết được!
MacWhirter nói:
- Tôi không phải người bà cần đến. Tôi nghĩ bà nên lấy người đàn ông đáng quý kia, ông ta đã chờ đợi bà bao nhiêu năm trời...
- Royde ấy à? Royde - Tận tụy, Royde - Thủy chung?... Không. Anh ấy thủy chung với hình ảnh một phụ nữ khác kia, đó là tiểu thư Aldin. Royde yêu Aldin, mặc dù hiện nay anh ấy vẫn chưa hiểu ra được điều ấy.
MacWhirter bước đến bên Audray. Nét mặt anh nghiêm nghị. Anh hỏi:
- Điều bà nói vừa rồi, bà đã suy nghĩ kỹ chưa đấy?
- Rất kỹ rồi - Nàng chân thành đáp - Anh chính là người em muốn được cùng chung sống. Nếu anh đi mà bỏ em ở lại, em sẽ ở vậy suốt đời...
- Lệ phí hôn thú khá tốn tiền đấy - Anh nói khẽ - Mai tôi phải ra ngân hàng từ sáng sớm...
- Em có thể cho anh vay tiền...
MacWhirter cau mặt nhìn nàng.
- Không đời nào! Nếu tôi lấy vợ, tôi phải là người trả tiền lệ phí! Bà hiểu chứ?
Audray dịu dàng bác lại:
- Anh đừng cáu những chuyện nhỏ như vậy! - Nàng đã nép vào người anh.
- Lần sau cùng, Audray yêu quý, anh được ôm em trong tay, em giống như con chim nhỏ, giẫy giụa tìm cách thoát ra... Từ nay em sẽ không tìm cách thoát ra nữa chứ?
Nàng ngước mắt nhìn anh, nói:
- Em tin chắc rằng sẽ không bao giờ em muốn thoát ra nữa...
HẾT
- Tối hôm đó, trên đỉnh vách đá, khi ông nói: “Bà về đi! Bà sẽ không bị ai treo cổ đâu! Tôi sẽ lo cho bà chuyện đó!”, ông đã biết rằng ông sẽ cung cấp một bằng chứng quan trọng giúp vào cuộc điều tra chưa?
- Tôi không biết... Lúc đó tôi chưa suy nghĩ gì... MacWhirter luôn lúng túng mỗi khi ai hỏi anh về diễn biến suy nghĩ của anh, kể cả những suy nghĩ đơn giản nhất.
- Thật ra, - Anh nói tiếp - lúc đó tôi chỉ nghĩ là phải giúp bà, để bà không bị treo cổ...
Audray hơi đỏ mặt.
- Thế nếu tôi đúng là kẻ có tội?
- Điều đó không hề gì.
- Lúc đó ông tin là tôi có tội không?
- Tôi chưa suy nghĩ gì nhiều lúc đó. Tôi chỉ mới có cảm giác là bà không có tội, nhưng cho dù bà có tội thì tôi cũng vẫn làm như tôi đã làm!
- Mãi sau ông mới chợt nhớ là đã nhìn thấy một người leo dây lên biệt thự?
MacWhirter không trả lời ngay. Sau một lúc do dự, anh nói:
- Thật ra, tôi không nhìn thấy người nào leo dây lên cả... Vì một lẽ đơn giản, là tôi ra đấy tối Chủ nhật chứ không phải tối thứ Hai như tôi khai. Mãi đến khi hiệu giặt trả lầm tôi cái áo vét, tôi mới bắt đầu suy đoán. Và phải đến khi tôi tìm thấy cuộn dây thừng trong gian kho ở biệt thự, tôi mới khẳng định là đã có người leo dây lên.
Khuôn mặt Audray đang hồng đột nhiên tái nhợt.
- Nghĩa là ông nói dối? - cô hỏi, vẫn còn chưa tin.
- Nếu tôi bảo tôi chỉ suy luận ra thì làm sao thuyết phục được cảnh sát? Tôi phải bảo chính tôi đã nhìn thấy người leo dây lên đó.
- Nhưng rất có thể ông sẽ được tòa án mời làm nhân chứng và ông phải thề là nói đúng sự thật.
- Tôi hiểu chứ.
- Thế lúc đó ông có thề không?
- Thề ngay, không một chút do dự.
Audray không còn tin vào tai mình nữa.
- Ông mà cũng nói thế sao? - Cô kêu lên - Một người bị mất việc vì không chịu nói dối, một người đã từng tự tử hụt như ông, mà lại chịu nói dối, thậm chí sau khi thề sẽ nói thật?
- Tôi hết sức tôn trọng sự thật - MacWhirter nghiêm giọng nói - Nhưng tôi biết có những thứ còn đáng quý hơn.
- Chẳng hạn thứ gì?
- Như bà chẳng hạn.
Audray cụp mắt xuống. MacWhirter bối rối, ho thông cổ họng, nói tiếp:
- Nhất là bà đừng nghĩ rằng bà chịu ơn tôi điều gì. Sau đây, bà sẽ không bao giờ gặp tôi nữa. Nevile Strange đã thú nhận tội lỗi với cảnh sát, tòa án sẽ không cần đến tôi làm nhân chứng nữa. Chưa kể, tình trạng tâm thần của Nevile như vậy, chưa chắc anh ta sẽ bị đưa ra tòa...
- Nếu vậy tôi rất sung sướng. - Audray nói đơn giản.
- Bà yêu ông ta?
- Tôi đã yêu con người mà tôi tưởng anh ấy là người đó.
MacWhirter gật đầu. Họ im lặng một lúc lâu. MacWhirter lên tiếng trước:
- Cái chính là vụ án được suôn sẻ. Chánh thanh tra Battle đã chấp nhận câu chuyện tôi đưa ra cho ông ta, và từ chuyện đó ông ta đã làm cho Nevile phải thú nhận hoàn toàn tội lỗi...
Audray ngắt lời anh:
- Câu chuyện ông bịa ra đã giúp ông ấy đẩy cuộc điều tra đi đến kết quả, nhưng tôi không cho rằng ông ấy đã tin. Battle cố tình nhắm mắt làm ngơ đấy thôi...
- Sao bà nghĩ thế?
- Bởi trong một lần nói chuyện với tôi, ông Battle nói rằng MacWhirter gặp may, nhìn thấy cái mà ông ấy đã nhìn thấy... Sau đó ông ta còn nhắc tôi nhớ lại, đêm thứ Hai trời mưa.
MacWhirter không giấu được nỗi ngạc nhiên.
- Đúng thế - Anh nói - Đêm thứ Hai trời mưa, làm sao tôi nhìn thấy gì được?...
Audray nói tiếp:
- Ông Battle biết rõ như thế, nhưng ông ấy cho điều đó không quan trọng: ông ấy cho rằng ông đã kể một điều có xảy ra thật. Nhưng việc ông ấy biết ông không nhìn thấy đã khiến ông ấy phải kết hợp tất cả các bằng chứng khác, buộc Nevile thú nhận. Battle đã bắt đầu nghi Nevile từ lúc Royde kể ông ấy nghe về mối quan hệ giữa tôi và Adrian. Đối với ông ấy, mọi thứ đã rõ ràng, vấn đề còn lại chỉ là bằng chứng. Khi nói với tôi, ông Battle bảo ông ấy hy vọng sẽ có một điều màu nhiệm. Và ông chính là cái điều màu nhiệm ấy...
- Lạ đấy!
- Do đấy, đối với tôi, ông là một điều mầu nhiệm. Điều mầu nhiệm dành cho tôi...
MacWhirter cười.
- Bà nghĩ như thế cũng được. Nhưng tôi nhắc lại, bà đừng nghĩ là bà chịu ơn tôi. Sau đây tôi sẽ ra khỏi cuộc sống của bà...
- Có cần phải như thế không?
Câu hỏi làm anh sửng sốt. Anh nhìn người phụ nữ trẻ. Mặt Audray đỏ ửng.
Không ngẩng đầu lên, nàng nói:
- Anh không muốn đưa em đi theo ư, MacWhirter?
Đột nhiên, MacWhirter đáp:
- Bà nói mà chưa hiểu bà nói gì đấy!
- Em hiểu chứ! - Nàng đáp - Em đang làm một việc hết sức khó khăn, nhưng nó quan trọng hơn cả cuộc sống! Thời gian không còn nhiều!... Em nói thêm, vì tính em rất muốn đúng phép tắc, nếu chúng ta quyết định đi với nhau, em muốn ta tổ chức hôn lễ trước đã.
- Tất nhiên rồi - MacWhirter nói, rất sững sờ - Bà biết tôi đang nghĩ đến một chuyện khác không?
- Làm sao em biết được!
MacWhirter nói:
- Tôi không phải người bà cần đến. Tôi nghĩ bà nên lấy người đàn ông đáng quý kia, ông ta đã chờ đợi bà bao nhiêu năm trời...
- Royde ấy à? Royde - Tận tụy, Royde - Thủy chung?... Không. Anh ấy thủy chung với hình ảnh một phụ nữ khác kia, đó là tiểu thư Aldin. Royde yêu Aldin, mặc dù hiện nay anh ấy vẫn chưa hiểu ra được điều ấy.
MacWhirter bước đến bên Audray. Nét mặt anh nghiêm nghị. Anh hỏi:
- Điều bà nói vừa rồi, bà đã suy nghĩ kỹ chưa đấy?
- Rất kỹ rồi - Nàng chân thành đáp - Anh chính là người em muốn được cùng chung sống. Nếu anh đi mà bỏ em ở lại, em sẽ ở vậy suốt đời...
- Lệ phí hôn thú khá tốn tiền đấy - Anh nói khẽ - Mai tôi phải ra ngân hàng từ sáng sớm...
- Em có thể cho anh vay tiền...
MacWhirter cau mặt nhìn nàng.
- Không đời nào! Nếu tôi lấy vợ, tôi phải là người trả tiền lệ phí! Bà hiểu chứ?
Audray dịu dàng bác lại:
- Anh đừng cáu những chuyện nhỏ như vậy! - Nàng đã nép vào người anh.
- Lần sau cùng, Audray yêu quý, anh được ôm em trong tay, em giống như con chim nhỏ, giẫy giụa tìm cách thoát ra... Từ nay em sẽ không tìm cách thoát ra nữa chứ?
Nàng ngước mắt nhìn anh, nói:
- Em tin chắc rằng sẽ không bao giờ em muốn thoát ra nữa...
HẾT
Truyện mới nhất:
- Cuộc đời cũng không hẳn là tẻ nhạt (Truyện tiểu thuyết)
- Tổng hợp truyện cười (Truyện cười)
- Một đời một kiếp Giang Nam Lão (Truyện ngôn tình)
- Ác mộng bóng ma (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Mèo mướp và chiếc mũ (Truyện ngắn)
- Bông hoa tím (Truyện ngắn)
- Bóng ma trắng (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Đêm của những con dao dài (Truyện lịch sử) (Truyện ngắn)
- Đại chiến (Truyện ngắn)
- Tiết kiểm tra miệng (Truyện ngắn)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!