Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 322
Fairy Dream | Chat Online | |
15/04/2019 13:45:15 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
64 lượt xem
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 323 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 324 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 321 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ Sơ Bí Ẩn - Chương 320 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
Ống kính lại di chuyển, rõ ràng là người quay phim sắp xuống xe. Có tiếng người phụ nữ lo lắng vang lên: “Này! Tụi mình đi thôi chứ!”
“Chờ chút đã, để xem xem còn sống hay không. Nói không chừng còn là coser nổi tiếng nữa thì sao?”
Người đàn ông nói rồi xuống xe, định tiến lên phía trước, nhưng bị cảnh sát duy trì trật tự ngăn lại. Tiếng cảnh sát hô hào: “Không được cản trở chỗ này, đừng xớ rớ hiếu kì nữa. Thôi thôi thôi, quay lại xe đi, tất cả các xe mau lái đi ngay, đừng để tắc đường…”
Không ít người đành rời đi. Người quay phim vẫn kiên nhẫn, vừa lui về xe vừa đưa cao máy ảnh. Qua màn hình rung lắc, có thể nhìn thấy các nhân viên y tế tập trung quanh chiếc xe bị tai nạn, kéo các túi khí bị vỡ ra. Một khuôn mặt bị kính xe văng trúng lộ ra, máu me bê bết.
Người đàn ông kêu lên: “Ôi trời…”
Người phụ nữ hỏi: “Sao sao, thế nào rồi?”
Nhân viên y tế bên cạnh chiếc xe tiến hành kiểm tra, lát sau nói gì đó với cảnh sát và nhân viên chữa cháy.
Người đàn ông tiếp tục điệp khúc quen thuộc: “Ôi trời ơi, thảm quá…”
Anh ta ngồi vào xe và khởi động máy, nhưng vẫn tiếp tục quay. Chợt có một âm thanh bị lọt vào: “Chết rồi…”
Anh ta kinh ngạc: “Chết tươi rồi sao?”
Và lại cảm thán: “Chết rồi à…Ôi thật là thảm mà…”
Giọng cô gái thúc giục: “Tụi mình đi thôi…”
Anh chàng “ừ” một tiếng rồi tắt máy quay. Video dừng lại với màn hình mờ ảo.
Ngày 16 tháng 3 năm 2014, xác định lí lịch của người chết tên là Lữ Vĩnh, sinh ngày 14 tháng 7 năm 1992, sinh viên, chết ngày 18 tháng 3 năm 2013, trên đường đến tham gia Đại hội Games Anime năm mới lần thứ tư của Thủ Đô thì gặp tai nạn xe, chết ngay tại chỗ.
Ngày 17 tháng 3 năm 2014, liên hệ với người đăng video có nick là “Tiểu Kiện 0105”, Trương Kiện Mẫn. File ghi âm 08020140317.wav.
“Chào anh Trương, anh vào ngày 18 tháng 3 năm ngoái đã đăng lên trang web blingbling một video có liên quan đến tai nạn giao thông, nhưng chưa thông qua kiểm duyệt đúng không?”
“Ngày 18… tôi quên mất ngày đăng rồi, nhưng tôi có đăng video ấy, thì sao?”
“Chúng tôi xin phép hỏi thăm một chút, anh gần đây có gặp phải chuyện gì đặc biệt không? Ý tôi là hiện tượng kì dị chẳng hạn…”
“Hả? Sao các anh lại hỏi như thế? Không lẽ có người gặp phải rồi à? Không phải chứ…”
“Anh chưa hề gặp phải, đúng không?”
“Chưa, tôi chưa hề… mà cuối cùng là có chuyện gì thế?”
“Chỉ là có một vài nghi vấn thôi. Nếu quả thật anh không gặp phải vấn đề gì thì thật là tốt quá. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Đợi… đợi chút… các anh đợi chút… hiện tượng kì dị ấy là…”
“Là trong lúc xem video thì thấy mặt chính mình in lên màn hình đen, mặt…”
“Mặt bị bẻ cong lại…”
“Đúng vậy, anh gặp phải chuyện này rồi đúng không?”
“… Không, không phải tôi… là bạn của tôi. Quen nhau trên trang web blingbling, anh ta có kể về chuyện này… tôi cứ ngỡ anh ấy chỉ kể chuyện ma...”
“Người bạn đó là…”
“Cũng là một người đăng video như tôi, làm phiên dịch vận tải, biết nhiều ngoại ngữ.”
“Có thể hỏi thăm một chút về phương thức liên hệ và tài khoản trên trang blingbling của anh ta không?”
“Để tôi liên hệ giúp các anh, nếu anh ta đồng ý thì…”
“Vậy tốt rồi, cảm ơn anh!”
Ngày 18 tháng 3 năm 2014, trên trang blingbling tại khu “trực tuyến” xảy ra hiện tượng kỳ lạ. Video thu hình trực tiếp 08020140318.wav.
Đây là một video chơi trò chơi, màn hình mà video chơi trò chơi hiển thị là một hành làng bằng đá khối, bên trong video hiện lên người đang chơi trò chơi đó, và còn cả nhân vật chính bên trong trò chơi mà người đó đang chơi trên tay cầm một chiếc điện thoại, chiếu về phía trước tạo ra một chùm sáng hình tròn. Tiếng bước chân vang vọng lại trên con đường đá.
Tiếng nói người chơi trò chơi rất bình tĩnh, giọng điệu không có gì đặc biệt, nhưng đọc từng chữ rõ ràng, mang dáng dấp của giọng Bắc Kinh.
“Con đường này dài quá, đi nãy giờ vẫn chưa hết. Tôi xem xem… Hai phút rồi. Vách tường bên này không có gì, á…”
Nhân vật chính ở trong trò chơi nhìn quanh bốn phía, ống kính cũng theo đó di chuyển, bắt gặp một bóng đen ở trên đầu một tảng đá.
Người chơi trò chơi hít một hơi: “Giật hết cả mình, đây chính là bóng của tảng đá này mà. Tảng đá này hình như hơi rủ xuống nhỉ?”
Qua vòng sáng của điện thoại có thể nhìn thấy một tảng đá nằm không cùng một mặt phẳng so với các tảng khác.
“Đây là bug, cái này là cơ quan gì đây?” Người chơi trò chơi điều khiển con chuột máy tính nhấn vào cái tảng đá trong trò chơi.
“Xoạt”. Sau âm thanh trầm đục, tảng đá ấy đã chuyển động lên trên, ngang hàng với những tảng khác.
“Gì vậy? À, tôi hiểu ra rồi, Đây là cơ quan của tầng trên! Mọi người còn nhớ chứ? Giải mật mã của cái phòng đọc sách đó, chính là đạp trên nền gạch, sau đó giá sách sẽ mở ra, vị trí đang đứng của chúng tôi chính là phía tương ứng của cái phòng đọc sách ấy. À… để tôi nhớ lại bản đồ đã… cứ thế đi tiếp…”
Nhân vật chính trong trò chơi của người đang nói tiếp tục đi về phía trước, khoảng nửa phút sau thì đến điểm cuối.
“Hèn gì con đường dài như thế. Như vậy là chúng tôi đã đi xuyên qua trọn vẹn căn phòng rồi. Chỗ này là điểm kết thúc. Tốt, chỗ này có một gợi ý nè.”
Con chuột click vào tảng đá có khắc chữ rất rõ ràng, khung cảnh trở nên mờ ảo, trên màn hình xuất hiện một đoạn văn bản:
“Đời người có muôn ngàn ngã rẽ cho chúng ta chọn lựa. Một khi đã chọn thì không thể quay đầu. Bất kể là ai, đã đi đến đây rồi tôi sẽ cho bạn cơ hội lựa chọn một lần. Sống hay chết, hãy quyết định cho đúng đắn”.
Sau đó lại một cú click chuột, văn bản biến mất.
“Sống hay chết, đây hẳn là ải cuối cùng của trò chơi rồi.”
Người chơi trò chơi nói xong, bèn di chuyển góc máy, nhìn vào hai cái ngõ vào tối đen.
“Nếu đã tương ứng với cái phòng ở trên lầu, thì bên này chắc là nhà bếp, bên này chắc là cầu thang. Hình như đều không đúng. Chúng ta cần phải tìm cửa. Cửa thì… a… bên này, có lẽ là bên trái! Bên này không phải là cuối cùng, cũng không phải nhà bếp, mà là phòng ăn trước nhà bếp. Mọi người nhớ nhé, phòng ăn có một cánh cửa sổ sát đất ấy. Trong ba lô của chúng ta còn có chiếc búa chưa dùng tới, chắc hẳn từ chỗ này đi lên, đến phòng ăn rồi, dùng chiếc búa phá cánh cửa sổ sát đất ra ngoài. Được rồi, chúng ta cùng lên đường nào.”
Người chơi có vẻ rất phấn khích.
Hành lang tiếp theo tối đen như mực, ánh sáng trong ống kính cũng nhìn không thấy được lối đi, chỉ nhạt màu hơn xung quanh thôi. Tiếng bước chân không có gì thay đổi, vang lên trong bóng tối rất kinh dị.
Người chơi nói liên hồi, tiến hành đánh giá về trò chơi, làm loãng đi bầu không khí rùng rợn.
“… Kịch bản hơi lỗi thời, nhưng khung cảnh làm rất khá. Hiệu ứng âm thanh cũng tốt, tiếng vang ở hai bên rất rõ, mọi người cũng thấy rất bị kích thích như tôi đúng không? Còn các đoạn gợi ý, tôi cảm thấy cũng khá khéo léo. Các câu đó tuy không quá khó, nhưng thiết kế rất khớp với hoàn cảnh của trò chơi. A… chúng ta thấy ánh sáng rồi.”
Khung cảnh dần thay đổi, trước ống kính đã xuất hiện vùng sáng. Người chơi nâng máy quay lên, liền nhìn thấy cuối đường là nguồn sáng, đồng thời cũng là lối ra.
Sau cú click chuột là một chuỗi hiệu ứng âm thanh, màn hình vừa sáng lên đã đổi thành khung cảnh một nhà ăn hoang tàn. Đây rõ ràng là một nơi từng bị đập phá, bàn ăn lộn xộn cả lên. Bên ngoài cửa sổ sát đất là bãi cỏ với trăng soi, từ đó có thể nhìn thấy hàng rào thép ở phía xa xa.
“Ra được rồi!”
Người chơi kêu lên một tiếng, điều khiển nhân vật chính vội chạy lại bên cửa sổ, trút ba lô ra, cầm lấy cái búa.
Sau một tiếng vỡ, cửa sổ sát đất biến mất. Nhân vật chính chạy ra, đến trước hàng rào sắt, thực hiện một cú nhảy rào. Màn hình lần nữa biến thành trắng toát. Có một văn bản xuất hiện từng chữ từng chữ một, đăng lời nhắn nhủ sau khi nhân vật chính trốn thoát thành công.
“Tốt rồi, đến đây thì xem như đã qua hết ải của trò chơi. Cảm ơn mọi người đã click chuột, sau khi xem xong nhớ nhấn like. Vâng, chỉ thế thôi.”
Cửa sổ của trò chơi bị thu nhỏ lại, màn hình máy tính xuất hiện. Màn hình chờ, cột biểu tượng, bảng khởi động, thời gian hiển thị trong bảng khởi động là 19 giờ, 09 phút ngày 18 tháng 3 năm 2013. Còn có giao diện một phần mềm tán gẫu video, hai cửa sổ lớn nhỏ cùng hiển thị một người.
Đó là khuôn mặt một người đàn ông trang điểm lòe loẹt, mắt màu vàng, môi màu bạc, lông mày kẻ rất dày, hai bên má cũng đánh phấn vàng, cả người xem ra hơi quái dị. Anh ta mặc một chiếc áo da kì lạ, mấy cái phù hiệu trên bả vai đính biểu tượng đầu của quái vật.
Hình ảnh hơi bị rung lắc, khuôn mặt của người đàn bỗng biến thành bê bết máu, đầy những vết thương, hai mắt mở một cách vô hồn, môi dưới méo qua một bên, miệng trào máu… Hình ảnh ấy chỉ duy trì được chưa đến một giây, sau đó trở lại bình thường. Người đàn ông làm vài thao tác, còn bật ra tiếng cười: “Hai tiếng đồng hồ thì qua ải, trong thời gian ấy đã chết ba lần, bạn thấy thế nào?”
Video đến đây thì hết.
“Chờ chút đã, để xem xem còn sống hay không. Nói không chừng còn là coser nổi tiếng nữa thì sao?”
Người đàn ông nói rồi xuống xe, định tiến lên phía trước, nhưng bị cảnh sát duy trì trật tự ngăn lại. Tiếng cảnh sát hô hào: “Không được cản trở chỗ này, đừng xớ rớ hiếu kì nữa. Thôi thôi thôi, quay lại xe đi, tất cả các xe mau lái đi ngay, đừng để tắc đường…”
Không ít người đành rời đi. Người quay phim vẫn kiên nhẫn, vừa lui về xe vừa đưa cao máy ảnh. Qua màn hình rung lắc, có thể nhìn thấy các nhân viên y tế tập trung quanh chiếc xe bị tai nạn, kéo các túi khí bị vỡ ra. Một khuôn mặt bị kính xe văng trúng lộ ra, máu me bê bết.
Người đàn ông kêu lên: “Ôi trời…”
Người phụ nữ hỏi: “Sao sao, thế nào rồi?”
Nhân viên y tế bên cạnh chiếc xe tiến hành kiểm tra, lát sau nói gì đó với cảnh sát và nhân viên chữa cháy.
Người đàn ông tiếp tục điệp khúc quen thuộc: “Ôi trời ơi, thảm quá…”
Anh ta ngồi vào xe và khởi động máy, nhưng vẫn tiếp tục quay. Chợt có một âm thanh bị lọt vào: “Chết rồi…”
Anh ta kinh ngạc: “Chết tươi rồi sao?”
Và lại cảm thán: “Chết rồi à…Ôi thật là thảm mà…”
Giọng cô gái thúc giục: “Tụi mình đi thôi…”
Anh chàng “ừ” một tiếng rồi tắt máy quay. Video dừng lại với màn hình mờ ảo.
Ngày 16 tháng 3 năm 2014, xác định lí lịch của người chết tên là Lữ Vĩnh, sinh ngày 14 tháng 7 năm 1992, sinh viên, chết ngày 18 tháng 3 năm 2013, trên đường đến tham gia Đại hội Games Anime năm mới lần thứ tư của Thủ Đô thì gặp tai nạn xe, chết ngay tại chỗ.
Ngày 17 tháng 3 năm 2014, liên hệ với người đăng video có nick là “Tiểu Kiện 0105”, Trương Kiện Mẫn. File ghi âm 08020140317.wav.
“Chào anh Trương, anh vào ngày 18 tháng 3 năm ngoái đã đăng lên trang web blingbling một video có liên quan đến tai nạn giao thông, nhưng chưa thông qua kiểm duyệt đúng không?”
“Ngày 18… tôi quên mất ngày đăng rồi, nhưng tôi có đăng video ấy, thì sao?”
“Chúng tôi xin phép hỏi thăm một chút, anh gần đây có gặp phải chuyện gì đặc biệt không? Ý tôi là hiện tượng kì dị chẳng hạn…”
“Hả? Sao các anh lại hỏi như thế? Không lẽ có người gặp phải rồi à? Không phải chứ…”
“Anh chưa hề gặp phải, đúng không?”
“Chưa, tôi chưa hề… mà cuối cùng là có chuyện gì thế?”
“Chỉ là có một vài nghi vấn thôi. Nếu quả thật anh không gặp phải vấn đề gì thì thật là tốt quá. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Đợi… đợi chút… các anh đợi chút… hiện tượng kì dị ấy là…”
“Là trong lúc xem video thì thấy mặt chính mình in lên màn hình đen, mặt…”
“Mặt bị bẻ cong lại…”
“Đúng vậy, anh gặp phải chuyện này rồi đúng không?”
“… Không, không phải tôi… là bạn của tôi. Quen nhau trên trang web blingbling, anh ta có kể về chuyện này… tôi cứ ngỡ anh ấy chỉ kể chuyện ma...”
“Người bạn đó là…”
“Cũng là một người đăng video như tôi, làm phiên dịch vận tải, biết nhiều ngoại ngữ.”
“Có thể hỏi thăm một chút về phương thức liên hệ và tài khoản trên trang blingbling của anh ta không?”
“Để tôi liên hệ giúp các anh, nếu anh ta đồng ý thì…”
“Vậy tốt rồi, cảm ơn anh!”
Ngày 18 tháng 3 năm 2014, trên trang blingbling tại khu “trực tuyến” xảy ra hiện tượng kỳ lạ. Video thu hình trực tiếp 08020140318.wav.
Đây là một video chơi trò chơi, màn hình mà video chơi trò chơi hiển thị là một hành làng bằng đá khối, bên trong video hiện lên người đang chơi trò chơi đó, và còn cả nhân vật chính bên trong trò chơi mà người đó đang chơi trên tay cầm một chiếc điện thoại, chiếu về phía trước tạo ra một chùm sáng hình tròn. Tiếng bước chân vang vọng lại trên con đường đá.
Tiếng nói người chơi trò chơi rất bình tĩnh, giọng điệu không có gì đặc biệt, nhưng đọc từng chữ rõ ràng, mang dáng dấp của giọng Bắc Kinh.
“Con đường này dài quá, đi nãy giờ vẫn chưa hết. Tôi xem xem… Hai phút rồi. Vách tường bên này không có gì, á…”
Nhân vật chính ở trong trò chơi nhìn quanh bốn phía, ống kính cũng theo đó di chuyển, bắt gặp một bóng đen ở trên đầu một tảng đá.
Người chơi trò chơi hít một hơi: “Giật hết cả mình, đây chính là bóng của tảng đá này mà. Tảng đá này hình như hơi rủ xuống nhỉ?”
Qua vòng sáng của điện thoại có thể nhìn thấy một tảng đá nằm không cùng một mặt phẳng so với các tảng khác.
“Đây là bug, cái này là cơ quan gì đây?” Người chơi trò chơi điều khiển con chuột máy tính nhấn vào cái tảng đá trong trò chơi.
“Xoạt”. Sau âm thanh trầm đục, tảng đá ấy đã chuyển động lên trên, ngang hàng với những tảng khác.
“Gì vậy? À, tôi hiểu ra rồi, Đây là cơ quan của tầng trên! Mọi người còn nhớ chứ? Giải mật mã của cái phòng đọc sách đó, chính là đạp trên nền gạch, sau đó giá sách sẽ mở ra, vị trí đang đứng của chúng tôi chính là phía tương ứng của cái phòng đọc sách ấy. À… để tôi nhớ lại bản đồ đã… cứ thế đi tiếp…”
Nhân vật chính trong trò chơi của người đang nói tiếp tục đi về phía trước, khoảng nửa phút sau thì đến điểm cuối.
“Hèn gì con đường dài như thế. Như vậy là chúng tôi đã đi xuyên qua trọn vẹn căn phòng rồi. Chỗ này là điểm kết thúc. Tốt, chỗ này có một gợi ý nè.”
Con chuột click vào tảng đá có khắc chữ rất rõ ràng, khung cảnh trở nên mờ ảo, trên màn hình xuất hiện một đoạn văn bản:
“Đời người có muôn ngàn ngã rẽ cho chúng ta chọn lựa. Một khi đã chọn thì không thể quay đầu. Bất kể là ai, đã đi đến đây rồi tôi sẽ cho bạn cơ hội lựa chọn một lần. Sống hay chết, hãy quyết định cho đúng đắn”.
Sau đó lại một cú click chuột, văn bản biến mất.
“Sống hay chết, đây hẳn là ải cuối cùng của trò chơi rồi.”
Người chơi trò chơi nói xong, bèn di chuyển góc máy, nhìn vào hai cái ngõ vào tối đen.
“Nếu đã tương ứng với cái phòng ở trên lầu, thì bên này chắc là nhà bếp, bên này chắc là cầu thang. Hình như đều không đúng. Chúng ta cần phải tìm cửa. Cửa thì… a… bên này, có lẽ là bên trái! Bên này không phải là cuối cùng, cũng không phải nhà bếp, mà là phòng ăn trước nhà bếp. Mọi người nhớ nhé, phòng ăn có một cánh cửa sổ sát đất ấy. Trong ba lô của chúng ta còn có chiếc búa chưa dùng tới, chắc hẳn từ chỗ này đi lên, đến phòng ăn rồi, dùng chiếc búa phá cánh cửa sổ sát đất ra ngoài. Được rồi, chúng ta cùng lên đường nào.”
Người chơi có vẻ rất phấn khích.
Hành lang tiếp theo tối đen như mực, ánh sáng trong ống kính cũng nhìn không thấy được lối đi, chỉ nhạt màu hơn xung quanh thôi. Tiếng bước chân không có gì thay đổi, vang lên trong bóng tối rất kinh dị.
Người chơi nói liên hồi, tiến hành đánh giá về trò chơi, làm loãng đi bầu không khí rùng rợn.
“… Kịch bản hơi lỗi thời, nhưng khung cảnh làm rất khá. Hiệu ứng âm thanh cũng tốt, tiếng vang ở hai bên rất rõ, mọi người cũng thấy rất bị kích thích như tôi đúng không? Còn các đoạn gợi ý, tôi cảm thấy cũng khá khéo léo. Các câu đó tuy không quá khó, nhưng thiết kế rất khớp với hoàn cảnh của trò chơi. A… chúng ta thấy ánh sáng rồi.”
Khung cảnh dần thay đổi, trước ống kính đã xuất hiện vùng sáng. Người chơi nâng máy quay lên, liền nhìn thấy cuối đường là nguồn sáng, đồng thời cũng là lối ra.
Sau cú click chuột là một chuỗi hiệu ứng âm thanh, màn hình vừa sáng lên đã đổi thành khung cảnh một nhà ăn hoang tàn. Đây rõ ràng là một nơi từng bị đập phá, bàn ăn lộn xộn cả lên. Bên ngoài cửa sổ sát đất là bãi cỏ với trăng soi, từ đó có thể nhìn thấy hàng rào thép ở phía xa xa.
“Ra được rồi!”
Người chơi kêu lên một tiếng, điều khiển nhân vật chính vội chạy lại bên cửa sổ, trút ba lô ra, cầm lấy cái búa.
Sau một tiếng vỡ, cửa sổ sát đất biến mất. Nhân vật chính chạy ra, đến trước hàng rào sắt, thực hiện một cú nhảy rào. Màn hình lần nữa biến thành trắng toát. Có một văn bản xuất hiện từng chữ từng chữ một, đăng lời nhắn nhủ sau khi nhân vật chính trốn thoát thành công.
“Tốt rồi, đến đây thì xem như đã qua hết ải của trò chơi. Cảm ơn mọi người đã click chuột, sau khi xem xong nhớ nhấn like. Vâng, chỉ thế thôi.”
Cửa sổ của trò chơi bị thu nhỏ lại, màn hình máy tính xuất hiện. Màn hình chờ, cột biểu tượng, bảng khởi động, thời gian hiển thị trong bảng khởi động là 19 giờ, 09 phút ngày 18 tháng 3 năm 2013. Còn có giao diện một phần mềm tán gẫu video, hai cửa sổ lớn nhỏ cùng hiển thị một người.
Đó là khuôn mặt một người đàn ông trang điểm lòe loẹt, mắt màu vàng, môi màu bạc, lông mày kẻ rất dày, hai bên má cũng đánh phấn vàng, cả người xem ra hơi quái dị. Anh ta mặc một chiếc áo da kì lạ, mấy cái phù hiệu trên bả vai đính biểu tượng đầu của quái vật.
Hình ảnh hơi bị rung lắc, khuôn mặt của người đàn bỗng biến thành bê bết máu, đầy những vết thương, hai mắt mở một cách vô hồn, môi dưới méo qua một bên, miệng trào máu… Hình ảnh ấy chỉ duy trì được chưa đến một giây, sau đó trở lại bình thường. Người đàn ông làm vài thao tác, còn bật ra tiếng cười: “Hai tiếng đồng hồ thì qua ải, trong thời gian ấy đã chết ba lần, bạn thấy thế nào?”
Video đến đây thì hết.
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!