Xuân Trắng

116 lượt xem

Nắng sớm len lỏi qua từng khe cửa, “Every day I love you” – bài hát được nó cài làm nhạc chuông trong suốt 16 tháng trời lại vang lên, kèmsau đó là tiếng gọi cửa của mẹ mà nó cứ thường càu nhàu rằng cách xa 1km vẫn còn nhức óc. Linh bật dậy không quên kèm theo một tràng chửi thề trời ơi đất hỡi, dường nhưmọiâm thanh đều trở nên ồn ào và khó chịu khi dám phá bĩnh giấc ngủ bình yên của nó.Thường thì khi vừa mở mắt con bé sẽ vồ ngay lấy cái điện thoại, chờ đợi tin nhắn chào ngày mới của “gà bông” rồi tủm tỉm cười một mình. Nhưng có lẽ không phải hôm nay, và cũng không phải là những ngày sau nữa. Linh tự nhủ rằng phải thôi mong chờ cái điều phù phiếm ấy đi. Mặc dù vậy, dẫu có cố tỏ ra cương quyết đến đâu thì tự sâu trong lòng nóchưa bao giờ thôi mòn mỏi, đã biết bao lần tim nó thắt lại khi tiếng beep có tin nhắn mới ám ảnh ấy vang lên. Cái cảm giác hồi hộp như đứa trẻ con mở hộp quà vào ngày sinh nhật làm mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt.Rồi nó hụt hẫng, lắc đầungao ngán khi biết đấy không phải là điều mà nó đã mong đợi. Mặt nó căng lên đầy thất vọng giống hệt như vừa bị đứa em giành ăn mất miếng đùi gà ngay trên mâm cỗ.

Cất một tiếng thở dài uể oải chào ngày mới, nó lặng lẽ tự ngắm mình trong bộquần áo đồng phụccùng với một nụ cười nhạt toẹt. Thật sự mà nói, khi đứng giữa đám bạn toàn “trai tài gái sắc” thì có lẽ chẳng ai thèm để ý đến một con bé mét sáu đầu xù, ba vòng “chung thủy” trước sau như một cùng với điệu cười “chào tạm biệt ánh bình minh” đã trở thành thương hiệu. Nhưng khi tiếp xúc quen rồi, người ta sẽ ngộ ra rằngLinh sở hữu riêng cho mình một nét duyên “hiếm có khó… hiểu”, khiến cho con bé hoa khôi của khối cũng lắm lần nổi cơn ghen tị vì bị nó thu hút hết “Fan ham mộ”.

Hai “cửa sổ tâm hồn” của Linhtrở nên sưng húp vì khóc suốt mấy đêm, quầng mắt cũng thâm lên vì thiếu ngủ, sắc mặt thì ảm đạm vô hồn hệt như mấy cành củi khô mất rễ. Thầm nghĩ chắc nó sẽ đi cắt tóc – cái việc mà hầu hết mọi đứa con gái đều nghĩ đến sau khi trải qua một mối tình không trọn vẹn. Đã hai tuần kể từ lần cuối nó nói chuyện với “hắn”, những tấm ảnh “chu mỏ” nhí nhố từng chụp chung, và cả những bức thư tay đầy ắp màu hường nữa, tất cả đều quá lung linh mà cũng thật ảm đạm. Buồn là khi một người đã từng mang đến cho bạn những kỉ niệm đẹp nhất giờ đây lại trở thành một phần của kí ức.Yêu và quên có cùng một cảm giác, đó là thương nhớ không nguôi. Chỉ khác chăng là khi yêu ta ôm người yêu thương trong nỗi nhớ, còn khi quên thì ta lại ôm trái tim đau thương trong nỗi nhớ lặng thầm.

Đang mơ màng với mớ cảm xúc lộn xộn ngoằn ngoèo như mì tôm thì đầu nó chợt nhiên đau nhói:

– Ái ui!

– Mày có đi học không thì biểu hử? – “Nhất Phẩm Phu Nhân” cất tiếng giận giữ.

– Đau mẹ! Chỉ rình cơ hội mà cốc đầu con cái thôi! Blè, tối không thèm ăn cơm với mẹ nữa!

Nói rồi nó phóng thật nhanh ra cửa với cái vẻ nhí nhố không khác gì một đứa con nít. Người ta bảo Linh rất giống mẹ, từ diện mạo tới tính cách. Chính nó cũng từng thẳng thắn tuyên bố với mọi người rằng việc làm một người “phụ nữ áo dài” đúng theo chuẩn mực có lẽ còn khó hơn kiếm điểm 10 môn Lịch Sử.

Bắt đầu đạp những bước đầu tiên đầy khó khăn trên chiếc Stardust huyền thoại gắn bó từ lớp 8, Linh thấy nhớ lắm. Cũng đã là một khoảng thời gian dài nó quen được núp mình dựa vào lưng Hoàng, được vòng tay ôm lấy bộ mỡ bụng “6 ngấn” rồi ba lăng nhăng đủ thứ chuyện trên trời giới đất. Nhiều khi nghĩ cũng thương, “hắn” vừa phải đạp xe vừa bị một “con heo” 50kg tựa lên kể ra cũng tội, nhưng màthôi cũng kệ, đơn giản là như vậy làm nó cảm thấy an toàn và ấm áp, khiến nó biết rằng luôn có người che chở và bảo vệ nó, rằng chúng nó đangyêu. Biết bao nhiêu bài hát được Linh và Hoàngcover luyên thuyêntheo cái kiểu chả giống ai khi đi trên đường, từ những bản rock and roll sôi động rồi đến cả những âm hưởng ballad nhẹ nhàng. Ở cái tuổi hồn nhiên vô tư,chúng nó cứ thỏa thích nô đùa mà chẳng hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, rằng chúng nó đang đi trên đường chứ ko phải ở nhà, mặc cho những ánh mắt hiếu kỳ dõi theo rồi bật cười thốt lên: ” Ôi tình yêu tuổi trẻ!”. Và cứ thế, nó thả lòng mình trầm ngâm theonhững giai điệu để rồi thay vì đạp xe đến trường thì nó lại vô thức quành sang một cung đường khác – Hôm nay nó không muốn đi học…

Đường Thanh Niên sáng sớm mang lại cho con người ta một cảm giác khoan khoái đầy dễ chịu. Thực ra cũng đã 8 giờ sáng hơn, nhưng với một con bé suốt hai tuần nay chỉ biết bình mình là lúc mặt trời đã rạng rỡ trên đỉnh đầu thì quả là một sự khác biệt to nhớn.Nắng sớm dịu nhẹ và ấm áp sau những ngày mưa ảm đạm, cố chen mình len lỏi qua từng kẽ lárồi nhẹ nhàng in xuống nền đất tạo thành những chùm hoa nắng vàng lợt, nhẹ nhàng vui tươi mà lại nồng nàn ấm áp.Một nhành hoa ban nhẹ rơi đậu lại nơi cánh mũi, lòng nó chợt trùng xuống, cũng mới đây thôi đã có người hẹn nó, gieo rắc cho nó hi vọng về một buổi hoàng hôn lãng mạn như phim dưới hàng ban trắng. Nhưng người đã vội vàng, để đến khi tháng Ba về mang theo những chùm ban trắng rộ một góc trời thì chỉ còn lại một sắc màu của trống rỗng và hư vô.

Rồi mưa đến, bất chợt và ồn ã xua tan đi những tia nắng đầu ngày như muốn trêu ngươi người qua đường. Nó ghét mưa, vì mưa chỉ toàn nước. Mưa làm vấy bẩn quần áo nó, làm bết đi mái tóc xõa ngang vai cổ điển đầy thu hút mà nó chắc chắn là vừa mới gộitối hôm kia, làm cho cái áo phông Mickey Minnie nó yêu thích bị giam cầm trên dây phơi cả tuần liền, và hơn cả là mưa đến làm nỗi nhớ dâng cao. Hoàng đã đến vào một ngày mưa, mát lạnh và xoa dịu tâm hồn của cái tuổi dậy thì hãy còn bồng bột và nóng nảy. Tất cả vẫn vẹn nguyên chỉ mới như ngày hôm qua…

……..

– Này nghe nói nè. Tôi không thích cậu và cậu cũng không thích tôi, nhưng đây là công việc nhóm nên làm ơn dẹp cái bộ mặt khó chịu ấy đi rồi trật tự hộ với!

– Nếu không thì?

– Thì… thì tiền công lần này sẽ bị trừ đi vì làm việc chả đâu vào đâu chứ cậu thích thế nào? Chả hiểu sao ban biên tập lại gợi ý ghép nhóm tôi với cậu được, rõ là như…

– Như?

Nói chuyện với cái đứa ngang như cua lại còn tỏ vẻ bất cần quan tâm làm nó bực mình. Linh cố gắng chịu đựng cũng chỉ vì cái đầm tím mà hôm qua nó vô tình tăm tia được trên phố. Công việc part-time viết truyện cho nhà xuất bản ngốn gần hết thời gian rảnh của nó, giờ đây lại còn phải làm chung với một đứa vẽ minh họa dẩm dở ương ương thật đúng là thảm họa. Nhưng thật sự mà nói, mấy hình ngộ nghĩnh đáng yêu tên đó vẽ ra cũng khá thích mắt, đơn giản không cầu kì mà lại mang cho người xem một cảm xúc thân thương rất dễ cảm nhận.

– Này, sao cậu lại chọn việc viết sách để làm thêm thế? Ngốn thời gian thấy mẹ luôn.

– Đơn giản là tôi được viết thật nhiều, thứ mà chẳng thể làm được trong lớp học. Mà chẳng phải cái công việc vẽ minh họa cũng vậy à?

– Ừ thì… Sao nhỉ? “Mĩ thuật ơi sao mày lại tuyệt vời đến thế!?”

Tự nhiên trong khoảnh khắc ấy, Linh cảm thấy “quý” cái tên mặt cau có ấy lạ thường, có lẽ bởi vì

Lại một ngày hè nóng nực, Linh và Hoàng rủ nhau trốn vào một quán café ven hồ để tránh nắng. Công việc thì bề bộn mà ý tưởng thì chẳng đâu vào đâu, cái thời tiết tháng Năm sao mà nghiệt ngã thế, cái nắng oi ả như muốn thiêu rụi mọi ý tưởng chúng nó nghĩ ra. Buông bút xuống kèm theo một tiếng thở dài ngao ngán

“Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng xa rời nhau… không vì lí do gì cả”.

……

Gió xuân dịu dàng trong những ngày tháng Ba, ẩm ướt kèm chút se lạnh như nụ hôn gượng gạo của một đứa con gái lắm chuyệnhãy còn đang giận dỗi.Phố vẫn ngập trong cái sướt mướt của chiều tàn, những hang cây đang rung lên trong gió, Hà Nội có một vẻ rất riêng không bao giờ lẫn được.

Trịnh Ca lặng lẽ chìm dần vào sương đêm – nghe nhạc – mưa. Nó ghét mưa: “Vì mưa chỉ toàn nước!” .Nhưng nó lại muốn đắm mình

Nếu người ta từng ví von Hà Nội dưới nắng là một bản nhạc Jazz đầy ngẫu hứng, thì với Linh, có lẽ khi Hà Nội bắt đầu đổ mưa cũng là lúc thành phố nơi nó sinh ra tự cất lên một bản tình ca chậm rãi, nhẹ nhàng mà dễ đi vào lòng người. Một khi con người ta đã mở lòng mình cùng khúc hát sẽ đê mê chìm đắm mà không dứt ra được.

Thậm chí dù có quyết tâm ra sao, rồi cũng chỉ như một họa sĩ đang cố gắng tẩy đi một bức tranh hãy còn đang dang dở, người ngoài nhìn vào thì trông có vẻ đang cố gắng

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo