Hà Nội mà! Vậy cứ để nó mưa đi!

133 lượt xem

Tháng Ba Hà Nội mang trong mình một nỗi niềm man mác xa xăm khó ai lí giải nổi. Thành phố mờ ảo chìm trong sương trắng, người ta cũng chẳng còn lạ lẫm gì với hình ảnh của một Thủ Đô như thế. Đường Phan Đình Phùng hãy còn phảng phất cái se lạnh của những cơn mưa bụi dai dẳng. Nếu muốn tìm ở Hà Nội một màu xanh bất tử, nơi mà cây cỏ vẫn hiên ngang vững chãi với sự nghiệt ngã của thời gian, nơi sức sống ko bao giờ cạn kiệt, chẳng đâu làm bạn cảm thấy thỏa mãn như chính con đường này. Một cơn gió tình cờ thoảng qua mang theo cái lạnh ẩm sương đêm, cành cây khẽ lay động, lá rơi. Ngẩn ngơ trong cái lãng mạn chợt đến, Hoàng cứ ngỡ mình là nhân vật nam chính trong một bộ phim truyền hình Hàn Quốc. Nó liên tưởng đến những hình ảnh sến sẩm thường xuất hiện trên Tivi: Một cặp tình nhân buông chiếc ô màu hồng nhạt, mặc cho gió giật văng đi, họ ôm lấy nhau bằng tất cả sự tin tưởng, rồi đặt lên môi nhau một tình yêu chân thành và thuần khiết nhất…

Từ xa. Người ta nhìn thấy một đứa con trai buông mình ngồi bệt xuống gốc cây, phả khói thuốc trộn lẫn vào làn sương mờ ảo. Một lúc lâu sau, nó vẫn ngồi đó, để mặc cho Hà Nội vẫn cứ mưa.

Có những khoảnh khắc đã qua – mà cho dù bạn có dùng hết phần còn lại của cuộc đời cũng không thể tìm lại cảm xúc vui buồn của những năm tháng ấy…

“Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng xa rời nhau… không vì lí do gì cả”

Có một thứ tình cảm…đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất đó là tình yêu đơn phương. Còn gì đau hơn tình yêu không đươc đáp trả, cho đi nhưng người ta chẳng muốn nhận… Chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa – bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó…

Trái tim người con gái cũng như một cánh đồng, Sâu thẳm và mênh mông…

Yêu và quên có cùng một cảm giác, đó là thương nhớ không nguôi. Chỉ khác chăng là khi yêu ta ôm người yêu thương trong nổi nhớ, còn khi quên thì ta lại ôm trái tim đau thương trong nổi nhớ vô bờ.

Đọc stt của đứa mình thích, rồi lại hoang tưởng nó viết về mình

Hà Nội với những cơn mưa dai dẳng, chẳng ai biết được rằng khi nào nó mới chịu nguôi. Vậy thì cứ để nó mưa đi!

Người ta sẽ luôn nuối tiếc một việc, khi lúc đó bản thân đã ko cố gắng hết khả năng, trong tình yêu lại càng như thế.

Tự dung, tất cả mọi chuyện trôi qua, dịu dàng như cơn gió, quan trọng là giờ chúng nó ở đây, cạnh nhau – những ngày như thế không nhiều.

Từ chân trời, ánh sang ấm áp lóe lên. Mặt trời lại dịu dàng sau những ngày mưa lạ kì.

Tình yêu đơn phương như một bản giao hưởng không mùa, nó lặng lẹ âm thầm và ngân nga mãi mãi. Càng lắng nghe càng thấy cảm động thật nhiều. Mở mắt ra, nó nhớ…

Hoàng ngắm nhìn những cành phượng lả tả rơi xuống vai: “Nhanh quá, lại sắp đến mùa thi rồi.”

Chuyện kể rằng lá rất yêu cây
Nên mỗi ngày đều thì thầm nhung nhớ
Kể cho cây nghe chuyện buồn vui muôn thuở
Hát cho cây nghe khúc hát yêu thương

Vì yêu cây nên chẳng muốn rời cây
Dù ngoài kia mặt trời đang tỏa nắng
Bướm tung tăng vờn cùng làn mây trắng
Chim hòa ca ríu rít bên hoa

Rồi một ngày lá cũng rời xa cây
Vì gió kia mang theo lời hẹn ước
Lá theo gió bay về nơi mong ước
Phương trời xa không có ưu phiền

Lá đi rồi còn lại một mình cây
Cây đứng khóc bơ vơ trong tiếc nhớ
Lá đâu biết cây vẫn dành cho lá
Một tình yêu không thể nói bằng lời.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo