Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 25
Vãn Dương | Chat Online | |
21/04/2019 18:24:40 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
74 lượt xem
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 26 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 27 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 24 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 23 (Truyện tiên hiệp)
- Băng Tỉ, Vũ Lỗi ca ca, để mọi người đợi lâu, canh đến rồi đây…- Cửu Vi hai tay bưng hai bát canh, vui vẻ chạy đến. Ta ngó nhìn hai bát canh thơm nức mũi, cũng thấy hơi thèm, Cửu Vi đặt hai bát canh lên trên bàn, trước mặt ta và Vũ Lỗi, vui vẻ nói – Mọi người ăn đi cho nóng.
- Muội không ăn sao??? – Vũ Lỗi ngước lên hỏi.
Cửu Vi lắc đầu cười cười.
- Muội ăn no rồi, hai người cứ tự nhiên, bên trong vẫn còn, nếu vẫn còn chưa no muội sẽ đi lấy thêm. - Cửu Vi vừa nói, vừa định quay người vào trong nhà, ta vội lên tiếng ngăn.
- Thôi được rồi, không cần nữa – Sau đó nâng chiếc thìa bằng ngọc được Cửu Vi cẩn thận đặt bên cạnh bát canh, múc một thìa canh hoa đào, đưa lên miệng. Mũi thơm phảng phất bên cánh mũi, một mùi thơm thanh nhẹ mà dịu dàng, vấn vít mãi không phai, lại có hương thơm gì đó rất kì lạ. Ta lưỡng lự một chút, rồi đưa lên miệng, vị rất thanh và ngon.
- Không tồi.
Cửu Vi cười tươi rói:
- Món này là do mẫu thân của muội dạy cho đó, hồi trước tại tiểu viện nơi muội sinh sống có trồng khá nhiều hoa đào. Mẫu thân thường nấu cho cha con muội ăn, muội rất thích nó, bởi vậy mới quyết định học qua, nhưng cũng chỉ được cho là biết, chứ chưa thực sự là ngon. Mẫu thân của muội nấu vẫn là ngon nhất, chỉ tiếc là người đã… nếu không muội nhất định sẽ bảo mẫu thân nấu cho hai người ăn, thứ món ăn tuyệt vời nhất thế gian – Cửu Vi vừa cười vừa nói, nhưng trong giọng nói có chút nghèn nghẹn, ánh mắt đã bắt đầu ướt hơi nước mờ mờ. Có lẽ là do nhớ lại những kí ức đẹp đẽ lúc trước, bây giờ hồi tưởng lại lại có chút xót xa và bất lực, không kìm được mà đau lòng ướt lệ. Ta cũng thông cảm vài phần, liền lên tiến an ủi.
- Muội nấu rất ngon, ta rất thích – ta không có khiếu đi an ủi người khác, suy nghĩ một hồi mà chỉ rặn ra được có từng đó câu chữ không đầu không đuôi không rõ ý đủ nghĩa. Cửu Vi nghe xong chắc cũng chẳng đỡ buồn là bao, ta cảm thấy bản thân đúng là bất tài quá mà.
- Ha ha, vậy sao, cảm ơn tỉ - Cửu Vi cười cười, có phần tươi tỉnh hơn khi nãy.
- Có đúng không Tiểu Vũ? – ta quay sang hỏi Vũ Lỗi như muốn đính chính lại những lời mình nói là thật lòng, không phải là nói dối lấy lòng, cũng không phải là an ủi thương hại. Vũ Lỗi ngước mắt nhìn ta, rồi quay sang nói với Cửu Vi.
- Quả thật rất ngon.
Hôm đó ta ăn rất nhiều, ồ, ăn hết một bát thì có được gọi là nhiều không nhỉ, cũng không đúng lắm, tối hôm đó ta còn uống rượu rất say, ngồi nghe Cửu Vi kể nốt câu chuyện “Ngưu tầm phức” đang tới đoạn hay, sau đó ngồi dưới trăng đàm tiếu trò chuyện hàn huyên sự đời.
Lúc trở về phòng đi ngủ, khi đó cũng đã muộn lắm rồi. Ta thấy trong người cứ nao nao mệt mỏi, không biết là do nói chuyện quá nhiều, hay là do uống nhiều rượu quá. Cảm thấy gió tuyết hôm nay lạnh hơn mọi khi, khiến ta hắt xì hơi vài cái, quệt quệt mũi, ta nghĩ nên lên giường đi ngủ ngay thôi. Cuốn chăn chặt một chút rồi chìm vào giấc ngủ cũng chẳng hề gì.
Nghĩ là làm, ta trở về phòng, thổi tắt cây nến rồi lên giường đi ngủ. Ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, điều kì lạ là, lần này ta ngủ rất say. Cho đến khi…
Cảm thấy có điều gì đó bất thường...
Ta vội vàng mở mắt, đập ngay vào mắt là một thanh kiếm sáng loáng đang nhằm vào ngực ta mà lao tới. Ta vội trở mình lăn vài vòng ra đằng sau rồi bật dậy đáp xuống đất. Kẻ nửa đêm nửa hôm vào phòng định đâm nén ta, nhát kiếm vừa rồi không thành, thần sắc trong đôi mắt thay đổi phức tạp, từ trắng bệch chuyển sang tím tái, từ tím tái chuyển thành đỏ bừng bừng tức giận.
Ta chậm rãi liếc nhìn kẻ đứng trước mặt ta.
- Hóa ra là Thạch Cửu Vi cô nương, đêm khuya tĩnh lặng như tờ, rất thích hợp cho việc cướp của giết người làm điều bất lương, Thạch cô nương chiếu cố đến tìm ta trong cái thời điểm này, không biết là muốn chỉ giáo Băng Thần điều thiên kinh địa nghĩa gì đây?
- Chỉ giáo cái gì? – Cửu Vi hừ lạnh, tay đưa thanh kiếm lên ngang miệng, đôi môi hoa đào khẽ mở, lưỡi liếm qua thanh kiếm sắc ngọt lạnh giá, phong thái ngạo nghễ và băng lãnh giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ta. Cửu Vi nói: - Vậy thì đi mà hỏi thanh Trùng Huyết của ta ấy.
- Muội không ăn sao??? – Vũ Lỗi ngước lên hỏi.
Cửu Vi lắc đầu cười cười.
- Muội ăn no rồi, hai người cứ tự nhiên, bên trong vẫn còn, nếu vẫn còn chưa no muội sẽ đi lấy thêm. - Cửu Vi vừa nói, vừa định quay người vào trong nhà, ta vội lên tiếng ngăn.
- Thôi được rồi, không cần nữa – Sau đó nâng chiếc thìa bằng ngọc được Cửu Vi cẩn thận đặt bên cạnh bát canh, múc một thìa canh hoa đào, đưa lên miệng. Mũi thơm phảng phất bên cánh mũi, một mùi thơm thanh nhẹ mà dịu dàng, vấn vít mãi không phai, lại có hương thơm gì đó rất kì lạ. Ta lưỡng lự một chút, rồi đưa lên miệng, vị rất thanh và ngon.
- Không tồi.
Cửu Vi cười tươi rói:
- Món này là do mẫu thân của muội dạy cho đó, hồi trước tại tiểu viện nơi muội sinh sống có trồng khá nhiều hoa đào. Mẫu thân thường nấu cho cha con muội ăn, muội rất thích nó, bởi vậy mới quyết định học qua, nhưng cũng chỉ được cho là biết, chứ chưa thực sự là ngon. Mẫu thân của muội nấu vẫn là ngon nhất, chỉ tiếc là người đã… nếu không muội nhất định sẽ bảo mẫu thân nấu cho hai người ăn, thứ món ăn tuyệt vời nhất thế gian – Cửu Vi vừa cười vừa nói, nhưng trong giọng nói có chút nghèn nghẹn, ánh mắt đã bắt đầu ướt hơi nước mờ mờ. Có lẽ là do nhớ lại những kí ức đẹp đẽ lúc trước, bây giờ hồi tưởng lại lại có chút xót xa và bất lực, không kìm được mà đau lòng ướt lệ. Ta cũng thông cảm vài phần, liền lên tiến an ủi.
- Muội nấu rất ngon, ta rất thích – ta không có khiếu đi an ủi người khác, suy nghĩ một hồi mà chỉ rặn ra được có từng đó câu chữ không đầu không đuôi không rõ ý đủ nghĩa. Cửu Vi nghe xong chắc cũng chẳng đỡ buồn là bao, ta cảm thấy bản thân đúng là bất tài quá mà.
- Ha ha, vậy sao, cảm ơn tỉ - Cửu Vi cười cười, có phần tươi tỉnh hơn khi nãy.
- Có đúng không Tiểu Vũ? – ta quay sang hỏi Vũ Lỗi như muốn đính chính lại những lời mình nói là thật lòng, không phải là nói dối lấy lòng, cũng không phải là an ủi thương hại. Vũ Lỗi ngước mắt nhìn ta, rồi quay sang nói với Cửu Vi.
- Quả thật rất ngon.
Hôm đó ta ăn rất nhiều, ồ, ăn hết một bát thì có được gọi là nhiều không nhỉ, cũng không đúng lắm, tối hôm đó ta còn uống rượu rất say, ngồi nghe Cửu Vi kể nốt câu chuyện “Ngưu tầm phức” đang tới đoạn hay, sau đó ngồi dưới trăng đàm tiếu trò chuyện hàn huyên sự đời.
Lúc trở về phòng đi ngủ, khi đó cũng đã muộn lắm rồi. Ta thấy trong người cứ nao nao mệt mỏi, không biết là do nói chuyện quá nhiều, hay là do uống nhiều rượu quá. Cảm thấy gió tuyết hôm nay lạnh hơn mọi khi, khiến ta hắt xì hơi vài cái, quệt quệt mũi, ta nghĩ nên lên giường đi ngủ ngay thôi. Cuốn chăn chặt một chút rồi chìm vào giấc ngủ cũng chẳng hề gì.
Nghĩ là làm, ta trở về phòng, thổi tắt cây nến rồi lên giường đi ngủ. Ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, điều kì lạ là, lần này ta ngủ rất say. Cho đến khi…
Cảm thấy có điều gì đó bất thường...
Ta vội vàng mở mắt, đập ngay vào mắt là một thanh kiếm sáng loáng đang nhằm vào ngực ta mà lao tới. Ta vội trở mình lăn vài vòng ra đằng sau rồi bật dậy đáp xuống đất. Kẻ nửa đêm nửa hôm vào phòng định đâm nén ta, nhát kiếm vừa rồi không thành, thần sắc trong đôi mắt thay đổi phức tạp, từ trắng bệch chuyển sang tím tái, từ tím tái chuyển thành đỏ bừng bừng tức giận.
Ta chậm rãi liếc nhìn kẻ đứng trước mặt ta.
- Hóa ra là Thạch Cửu Vi cô nương, đêm khuya tĩnh lặng như tờ, rất thích hợp cho việc cướp của giết người làm điều bất lương, Thạch cô nương chiếu cố đến tìm ta trong cái thời điểm này, không biết là muốn chỉ giáo Băng Thần điều thiên kinh địa nghĩa gì đây?
- Chỉ giáo cái gì? – Cửu Vi hừ lạnh, tay đưa thanh kiếm lên ngang miệng, đôi môi hoa đào khẽ mở, lưỡi liếm qua thanh kiếm sắc ngọt lạnh giá, phong thái ngạo nghễ và băng lãnh giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ta. Cửu Vi nói: - Vậy thì đi mà hỏi thanh Trùng Huyết của ta ấy.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 25,Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!