LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 34

63 lượt xem

Dung dịch đó màu đen đặc quánh, sền sệt, lại hơi nhầy nhụa, bọt nổi lên ùng ục nhìn rất kì dị. Trông thật kinh tởm, ta muốn vùng ra nhưng lại không thể cử động được, đành nhắm chặt mắt lại để nuốt cái thứ quái qủy kia vào. Tuy nó có hình dạng xấu xí và khó nuốt nhưng mùi vị lại không tệ lắm. Ta vừa nuốt nó, vừa tưởng tượng tới cái bát đen xì, nhớp nhớp nổi đầy bọt đặc quánh nổ lộp bộp vừa rồi, lại cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Ta nghĩ, nếu bây giờ bản thân còn có linh lực, nhất định ta sẽ không để cho lão bà bà này muốn làm gì thì làm như vậy. Thế nhưng đó chỉ là ý nghĩ của ta mà thôi.

Vừa uống cạn cái bát, đột nhiên ta cảm thấy động mạch trên khắp toàn thân như được khơi thông, có một luồng chân khí nào đó đang cuồn cuộn chảy trong ta, lan ra khắp tứ chi xương cốt. Lão bà bà tốt bụng giải huyệt cho ta, ta liền bật người lên ho sặc sụa, muốn nôn những thứ vừa nuốt vào trong bụng ra bên ngoài, nhưng lại chẳng nôn được gì, trong cổ họng như có cái gì nhớp nháp, nuốt không được nôn không xong. Ta khẽ rùng mình, liền đưa mắt liếc nhìn bà lão đó, không biết là nên cảm ơn, hay là nên đánh chết bà ta đây. Rốt cuộc là đang muốn cứu mạng ta, hay là đang muốn giết chết ta bằng cái thứ đồ lố bịch này.

Bà lão đưa cho ta một bát nước…đục ngầu, ta không còn cách nào khác, như kẻ khát nước đang đi giữa sa mạc mà giật phắt lấy cái bát, đưa lên miệng tu ừng ực.

- Cảm thấy trong người thế nào rồi? – bà ta hỏi, vẫn cái giọng nói ghê rợn như tiếng quạ kêu, ta lúc này mới để ý, bản thân dần dần có những chuyển biến kì lạ, không ngờ cái thứ mà ta vừa nuốt vào đó, lại có công hiệu như vậy, đã thế lại có tác dụng nhanh như thế. Ta vừa mới uống nó vào thôi. Bây giờ cơn đau trên thân thể, tuy không phải là đã dứt hoàn toàn, nhưng cũng đã giảm đi đôi phần, vết thương vì Truy Tịch đâm trên ngực, cũng không còn có cảm giác đau đớn tựa trăm ngàn ròi bọ lúc nhúc cắn xé nữa.

Ta còn tưởng mình sẽ chết, hóa ra vẫn còn có thể sống sót, cũng không ngờ được rằng bản thân khi rơi xuống vực thẳm, đắm mình xuống dòng Tang Hà cuồn cuộn chảy xiết, lại có thể được kẻ khác cứu sống, đã vậy còn được giải trừ cổ độc. Nghĩ tới đây, ta lại nhớ tới Vũ Lỗi, trong lòng trào dâng một nỗi niềm chua xót mặn đắng.

Vũ Lỗi hiện giờ thế nào rồi, liệu còn sống hay đã chết. Có lẽ, sau khi ta bị rơi xuống vực, bản thân Tiểu Vũ đã không còn tác dụng gì nữa rồi, hết giá trị lợi dụng, không có lí gì Cửu Vi lại để cho Vũ Lỗi sống sót. Nó, có thể đã chết rồi.

Chết rồi, như vậy cũng tốt.

Ta nhắm mắt, thôi không cho bản thân nghĩ ngợi lung tung nữa, phát hiện ra rằng bản thân mình đang lơ đi câu hỏi của lão bà bà, cảm thấy như vậy thật không phải, ta liền ngẩng đầu lên, khẽ nói.

- Ta ổn.

- Biết bản thân ngươi bị trúng thứ độc gì không? Trùng Sinh cổ độc, dù là linh đan diệu dược của Thái Thượng Lão Quân chưa chắc đã có thể hóa giải được thứ kình độc này. – Bà lão cười, trông lại càng trở nên dữ dằn hơn – Ngươi đúng là may mắn, người biết không, tuy nói Trùng Sinh là loại độc độc nhất, nhưng vẫn không phải là không có cách hóa giải. Dưới Tuyệt Âm cốc này, có một loài cây tên Phạn Lai Lai, vô cùng linh diệu, là loại dược thảo duy nhất có thể hóa giải được cổ độc Trùng Sinh. Tuy nhiên khắp tứ hải bát hoang này, chỉ có dưới Tuyệt Âm cốc là có Phạn Lai Lai, dưới trùng trùng vách núi, không có ánh sáng, được nuôi dưỡng bằng nước sông Tang Hà. Bản thân ngươi, thật may mắn.

Ta nhíu mày, hóa ra là như vậy, ta… quả thật là may mắn?

- Nhưng, nếu chỉ nhất quán cho rằng là may mắn, thì cũng không phải là chính xác hoàn toàn. Ngươi có biết bản thân mình có thiếu xót gì không?

- Thiếu xót? – ta bỗng cảm thấy câu nói này vừa quái đản, vừa rất buồn cười, ta thì có thể có thiếu xót gì cơ chứ?

- Tinh tụ thì phách tụ, khí tụ thì hồn tụ, tạo thành thân thể con người, khi sinh ra đã có ba hồn bảy phách. Con người ngươi đó, chẳng biết là thần tiên phương nào, có biết bản thân mình đã mất đi một hồn ba phách rồi không hả? Sau khi rơi xuống Tuyệt Âm này, tuy chỉ mới tìm được một hồn và hai phách, thần hồn thần phách tái nhập thể xác, mới có thể tự mình kìm hãm chất độc phát tác trong tiên thân, bị thương nặng như vậy, vẫn còn có thể sống sót, âu cũng là số mệnh.

Ta nghe lão bà bà nói mà như bị sét đánh ngang tai, ta quả thực bị thất hồn lạc phách, tại sao chính bản thân ta cũng không hề hay biết?

_________________
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư