LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 89

85 lượt xem
Linh lực trong cơ thể đã biến mất, nếu ta đoán không nhầm thứ mà trước đây Huyết Vương cho ta uống để phế đi tu vi ngàn năm của ta là do Thất Sắc tạo ra, thuốc giải nằm trong tay Huyết Vương, ta nghĩ hắn sẽ chẳng bao giờ chịu đưa cho ta, sẽ không bao giờ đưa cho ta, hắn muốn ta như một con rối, vô tri vô khảng kháng, mãi chỉ là con rối để cho hắn thỏa sức giật dây điều khiển. Ta bị mất đi linh lực, không khác gì một con người bình thường nữa rồi.

Ta nghĩ bản thân sẽ vĩnh viễn bị cầm tù ở nơi đây, trong căn phòng giá lạnh này, bởi Huyết Vương sẽ không để ta thoát khỏi hắn, ta cũng không có cách nào trốn đi.

Cuối cùng cũng có người đến và đưa ta ra ngoài, một người mà ta không ngờ tới nhất, đó chính là Cửu Vi.

Hôm đó không hiểu bên ngoài có chuyện gì mà có vẻ vô cùng náo loạn. Cửu Vi nhân cơ hội mọi người không để ý mà lẻn vào phòng đưa ta ra ngoài, thấy mắt ta bị băng trắng thì có chút kinh ngạc, sau đó ta dường như nghe thấy tiếng thở dài. Rồi không chần chừ thêm bất kì giây phút nào nữa, Cửu Vi dẫn đường giúp ta trốn thoát.

Nàng ta nói với ta, Huyết Vương giờ đã không còn là chàng, tình yêu không có kết quả và không có lối thoát này đã khiến nàng thực muốn buông tay rồi. Trước đây là nàng ta nợ ta, bây giờ giúp ta cũng là muốn trả nợ. Với lại, câu mắng đó của ta, đã thực làm nàng ta thức tỉnh rồi.

Nghe tới đây, ta không khỏi thừ người, câu mắng đó vốn dĩ là vì tức giận không kiềm chế được mà nói ra, đích xác là muốn mắng nàng ta ngốc thật, nhưng trong mắt Cửu Vi lại không cho là vậy, còn có vài ba phần cảm kích ta nữa.

Thượng Nặc cung này được canh gác rất nghiêm ngặt, một số người vì nhìn thấy Cửu Vi thì có phần nể sợ, không dám kháng lệnh mà mở lối nhường đường. Lại có những kẻ cứng đầu nhất mực làm theo mệnh lệnh không cho bất kì ai ra vào cửa cung, liền bị Cửu Vi không thương tiếc đánh cho bầm dập rồi ném sang một bên. Càng đi mọi chuyện càng trở nên dễ dàng, lúc sắp đến cửa ải cuối cùng thì bỗng có ai đó đi đến, ta còn nghĩ lại là mấy tên ma binh chạy đến tra hỏi, nhưng khi nghe thấy tiếng nói đầy khí phách ấy, thì có chút run rẩy, thầm than phen này thì xong rồi.

Ta hiện tại không thể nhìn thấy gì, có chăng chỉ là qua lớp vải trắng xóa mỏng manh mọi thứ trong tầm mắt đều trở nên mờ mờ không rõ ràng, Cửu Vi dẫn ta đi cửa sau, nơi này lại tối, chỉ có mấy ngọn đuốc màu xanh lục lập lòe trải dài khắp lối đi, hai người đi đến trước mặt đây ta không biết dung mạo như thế nào, không biết đó là ai. Nhưng khi nghe thấy giọng nói đầy nội lực đó, ta nghĩ tên này nhất định có chức vụ cao trong Ma tộc và vô cùng lợi.

- Nương nương, sao người lại ra đây, hiện không tiện ra ngoài, người nên quay về đi.

- Bổn cung muốn làm gì đi đâu, còn cần ngươi phải quản chắc. Còn không mau nhường đường. - Cửu Vi hạ giọng quát.

- Nương nương... người này là ai vậy?

- Nàng ta... - Tên đó dường như nhận ra ta là ai, hắn định làm gì đó nhưng bị Cửu Vi ngăn lại. – Hỗn xược, chuyện của ta đến lượt ngươi phán xét sao?

- Ma quân đã có lệnh, cô ta không được rời khỏi nơi này. – hắn kiên quyết.

- Hừ. - Cửu Vi hừ lạnh, quyết định dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện, nàng ta rút kiếm, xông lên ra chiêu. Ta đứng lùi lại phía sau, không thể nhìn thấy gì khiến ta cảm thấy vô cùng bức bối, bên tai chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm va vào nhau sắc lạnh, hiện không biết nên đi lối nào, làm thế nào để thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Kể từ khi mất đi thị giác, thính giác của ta trở nên rất tốt, nghe rõ và biết được rằng chỉ có Cửu Vi và ai đó đang giao đấu với nhau, vẫn còn một tên nữa, hắn án binh bất động, ta hoàn toàn không cảm nhận được chút động tĩnh nào từ đối phương. Liệu hắn có động thủ với ta không, nếu như bị bắt, bao nhiêu công sức chẳng phải là đổ xuống sông xuống biển hay sao, còn ngỡ bản thân sắp đạt được mục tiêu đã bị ông trời giáng cho một đòn chí mạng.

Nhưng lại là do ta suy nghĩ quá nhiêu. Ta không rõ diễn biến như thế nào, chỉ biết người còn lại kia không hề ra tay với ta, Cửu Vi đánh không lại, tên vừa rồi án binh bất động liền nhảy ra ứng cứu. Hóa ra hắn là phe ta, ấy không đúng, là phe của Cửu Vi, ta nghe rõ tiếng roi xé rách không trung, mới nhận ra đó là Yêu Kỳ - kẻ cầm đầu đám quỷ da xanh đi bắt hài nhi ở làng Kim Đản.

Cửu Vi tạo ra một bức tường lửa để giữ chân kẻ khốn nạn kia, quay lại nói với Yêu Kỳ.

- Đưa cô ta ra khỏi đây.

Không phải chừ, để tên này đưa ta đi, trước đây ta có đánh cho hắn chạy chối chết, lần này kêu hắn đưa ta ra khỏi đây chỉ sợ hắn muốn phục thù thủ tiêu ta luôn.

- Được. – Hắn không hỏi lí do tại sao mà ngay lập tức đồng ý.

- Ngươi không sợ sao?

- Điều nàng muốn chính là điều ta phải làm. Ta sẽ không hối hận.

Trước khi rời đi, ta còn nghe loáng thoáng nghe thấy câu nói “Ta không đáng”.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư