Phượng kinh thiên - Chương 492
$$$$$$ | Chat Online | |
30/04/2019 18:36:18 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
95 lượt xem
- * Phượng kinh thiên - Chương 493 (Truyện ngôn tình)
- * Phượng kinh thiên - Chương 494 (Truyện ngôn tình)
- * Phượng kinh thiên - Chương 491 (Truyện ngôn tình)
- * Phượng kinh thiên - Chương 490 (Truyện ngôn tình)
Trên một con đường lớn cách xa Kinh thành, một đoàn tùy tùng và thị vệ ăn mặc sang trọng đi theo phía sau mấy chiếc xe ngựa xa hoa. Mọi người trên đường đều nhộn nhịp đoán rằng không biết trong xe này là thân1thích của vị quan 1 viên nào được đón về Kinh đây?
Trong một chiếc xe ngựa lớn nhất và cũng xa hoa nhất trong đoàn, một quý phụ với gương mặt đẹp đẽ tựa lên gối, một ngón tay đưa lên ở độ vừa phải, nhận8lấy ly ngọc thanh hoa đưa đến bên môi hớp một ngụm liền buông ly xuống, đôi mày đẹp đẽ nhíu lại, trong ánh mắt mang theo chút bất an.
Hà ma ma ngồi một bên cung kính nói: “Phu nhân, nhưng nước trà không thích hợp.”2Quý phụ được gọi là phu nhân kia chính là Hải Ngân Châu, vợ của Tri phủ huyện Thanh Châu Cố Niệm Sơn, xuất thân từ Hải gia nổi tiếng ở Thanh Khâu.
Khóe miệng Hải Ngân Châu nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng lại cảm4thấy nói gì thì cũng chỉ là đòi công mà thôi.
Hà ma ma dường như biết được suy nghĩ trong lòng bà, khóe mắt liếc nhìn thị nữ A Xảo cung kính quỳ dưới đất không dám hít thở mạnh kia, đè thấp giọng xuống, lên tiếng an ủi: “Phu nhân, người đừng lo lắng nữa, người thì chúng ta đã giải quyết rồi, không có chứng cứ, cho dù là bệ hạ cũng không thể vô duyên vô cớ mà giáng tội người được.”
A Xảo nhẹ nhàng bình tĩnh hít thở, nhưng chỉ có bản thân nàng biết, trái tim của nàng đang run rẩy. “Cho dù tránh được mấy kiếp, e là...” Hải Ngân Châu thấp giọng lên tiếng, lời phía sau vẫn còn chưa nói hết. Hà ma ma biết rõ bà muốn nói gì, sắc mặt khế biến, nhưng sau đó cố gắng mạnh mẽ mà khuyên nhủ: “Vợ chồng bên nhau từ khi còn trẻ, người và lão gia đã có tình cảm phu thê hơn hai mươi năm rồi.”
Hải Ngân Châu còn chưa nói xong, liền vén rèm ngây người nhìn về phía trước xe ngựa, trong ánh mắt lộ ra một sự cô đơn và trống vắng, có lẽ thật sự đi đến đường cùng rồi, trên thế gian này không ai hiểu ông ấy hơn bà.
Nếu như ông biết rõ chân tướng, ông chắc chắn sẽ không tha cho bà.
Vừa vào thành, Cổ Lăng đã đứng chờ ngoài của thành chờ sẵn rồi.
“Lăng Nhi.”
Rèm cửa sổ xe ngựa đầu tiên được vén lên, Cổ Niệm Sơn vuốt vuốt râu gọi Cổ Lăng.
“Tứ thúc.” Cố Lặng bước lên trước hành lễ.
Cho dù Cổ Niệm Sơn ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, nhưng liếc nhìn thân hình khôi ngô một cái liền biết được là Cổ Lăng. Trong đôi mắt ông lóe lên ánh sáng, mặt mũi đường hoàng, vừa nhìn đã biết người có kinh nghiệm nhiều nơi quan trường, khí thế của quan tri phủ Tứ phẩm còn có tác phong của quan phủ và uy nghiêm hơn cả vị quan to Nhị phẩm là hắn nữa.
“Quay về phủ trước đi.” Cố Niệm Sơn nhàn nhạt lên tiếng.
Cổ Lăng rũ mắt: “Vâng, mời Tứ thúc.”
Hà ma ma cẩn thận vén một khe hở lên đánh giá Kinh thành, đường phố của Kinh thành không biết lớn hơn đường phố ở Thanh Khâu và Viễn Tây biết bao nhiêu lần, mái nhà của những ngôi nhà nằm ở hai bên đường đều lộ ra chút ý vị của nơi đây.
Quán rượu, quán ăn, quán trà, nhà trọ, tiệm sách, tiệm bán đồ, hiệu cầm đồ,... không thể nào đếm hết được có bao nhiêu biển hiệu đang bay phấp phới trước gió. Người đi qua đi lại, xe ngựa của những người cao quý cũng đi lại tấp nập, thể hiện hết thảy sự phồn hoa bạt ngàn của chốn Kinh thành.
Đến ngay cả những người bán hàng quán, gánh đẩy dọc bên lề đường và dân chúng đi lại cũng quần áo chỉnh tề sạch sẽ, không phải là nơi mà đường phổ ở địa phương có thể so sánh được. Đến cả Cố Niệm Sơn còn không nhịn được mà cảm thán: “Không ngờ rằng sự phồn hoa ở Kinh thành lại còn cao hơn nữa, bình thường những phủ đệ, những con đường nhìn đã quen cũng đã đủ để thấy sự phồn hoa vô ngần rồi, nhưng đến khi nhìn thấy Kinh thành mới biết được bất kể phồn hoa thể nào cũng không sánh bằng nơi đây được.”
Cổ Lăng nén tâm trạng trong lòng xuống, cười cười trả lời mấy câu. Hai chú cháu vừa đi vừa nói chuyện, không biết đã đến trước cửa phủ tự bao giờ. Cổ Niệm Sơn bước xuống xe, ngẩng đầu đánh giá căn nhà trước mặt, trên mặt lộ ra vài phần vui vẻ: “Căn nhà này cũng không kém gì nhà cũ của chúng ta ở Viễn Tây.”
“An An bái kiến Tứ thúc, Tứ thẩm.”
Cố An An dẫn theo các nô bộc, nha hoàn, người sai vặt cùng các bà hầu trong phủ ra tiếp đón, mọi người đều đồng thanh: “Tham kiến Tử lão gia, Tứ phu nhân”
“Mấy năm không gặp, An An cũng đã trở thành một cô nương rồi.” Hải Thị đè nén tâm sự trong lòng lại, bước lên trước đỡ nàng dậy rồi kéo nàng đi vào phủ. Sau một hồi hàn huyên, Cổ An An đi theo Hải Thị vào hậu viện thay quần áo và chải lại đầu tóc. Nhìn bóng lưng của hai người, nụ cười trên mặt Cổ Niệm Sơn dần dần biến mất, sau đó ông ta đặt ly trà trên tay xuống bàn.
Cổ Lăng đứng dậy, thấp giọng nói: “Tứ thúc, mời.”
Sắc mặt Cổ Niệm Sơn tối lại, không nói một lời nào mà đi theo hắn vào thư phòng. Cửa thư phòng vừa đóng lại, Cổ Niệm Sơn liền mạnh mẽ xoay người. Nhìn Cố Lặng bước vào phòng sau mình, ông ta thấp giọng hỏi: “Lăng Nhi, con cho mời ta và Tứ thẩm con vào Kinh rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đôi mắt Cố Lăng khẽ tối lại, không lên tiếng.
Cố Niệm Sơn là người thông minh đến mức nào chứ, vừa nhìn thấy sắc mặt của cháu trai liền biết chuyện này chắc chắn không nhỏ, nếu không thì hắn cũng sẽ không dùng cách này để gọi mình vào Kinh. Hơn nữa còn đặc biệt dặn dò ông rằng phải đem theo Hải Thị cùng đến, nghĩ đến đây, ông cố gắng đề sự sốt ruột và nghi hoặc trong lòng xuống, sau đó ngồi xuống bàn trà, im lặng một lát rồi mới mở lời: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trong một căn phòng khác, Hải Thị nghỉ ngơi một lát, sau khi thay một bộ quần áo mới và chải chuốt lại tóc mới bước ra ngoài. Nhìn Cố An An đang pha trà cho bà ở phòng khách, Hải Thị mỉm cười nói: “Tứ thẩm ta mãi đến hôm nay mới biết kỹ năng pha trà của An An không thua kém YY chút nào.”
Sắc mặt Cổ An An tối lại, sau đó lại bình thường mà đưa ly trà đã pha xong trong tay cho Hải Thị, mím môi cười: “Tứ thẩm đừng chọc con nữa, tay nghề của con sao sánh bằng YY tỷ chứ.”
Hải Thị nhận lấy ly trà rồi buông xuống, kéo tay của nàng vỗ vỗ, âm thầm than nhẹ: “Một chữ tình, hại người không biết bao nhiêu.”
Cổ An An cảm thấy Tứ thẩm này nói chuyện rất kì lạ, giống như là có mục đích gì vậy, lẽ nào trong lòng nàng thật sự tin rằng Vương Tiểu Phù là bị khống chế? Không, không thể nào, nàng thực sự là rất khó để có thể đem người khống chế Vương Tiểu Phù gắn vào một chỗ cùng với Tứ thúc, Tứ thẩm.
Không đợi nàng lên tiếng, Hải Thị liền tùy tiện hỏi: “Đúng rồi, An An, con có biết vì sao đại ca con lại mời ta và Tứ thúc con lên Kinh hay không? Vốn dĩ Tứ thúc vẫn còn muốn quay về nhà cũ một chuyến, nhưng người đến mời thực sự là hổi quá, khiến ta còn chưa kịp sắp xếp xong mọi chuyện trong nhà đã phải vội vội vàng vàng lên Kinh với Tứ thúc con.”
Lòng Cố An An run lên, cũng cảm thấy lạnh lẽo một cách kì lạ. Hai ba năm nay, nàng ở Kinh thành cũng không phải là không bao giờ bước chân ra đường, trên thực tế, nàng vẫn luôn đi theo Liêu đại ca hành sự, tiếp xúc với không ít những vụ án lớn nhỏ, ai có vấn đề gì hay không nàng đều biết, trực giác của nàng xưa giờ vẫn rất chuẩn.
Lúc này, cách hỏi chuyện của Tứ thẩm rất tùy tiện nhưng thật ra là đang thăm dò này khiến nàng biết rằng, vụ án của Vương Tiểu Phù có lẽ thật sự có liên quan tới bà.
“An An?” Hải Thị thấy nàng mãi vẫn không nói chuyện nên lên tiếng thăm dò.
Cố An An hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười với Hải Thị một cái: “Tứ thẩm, con cũng không rõ...”
“Phu nhân.” Một giọng nói gấp gáp ngắt đứt lời của Cố An An. Hải Thị gần như là đứng dậy ngay tức khắc, trong giọng nói gấp gáp mang theo vài phần bất an. “Hà ma ma, xảy ra chuyện gì?” Cổ An An theo bản năng mà để ý vẻ mặt của Hà ma ma và Hải Thị, thấy rõ một tia kinh hoàng thoáng qua trong đáy mắt họ, đáy lòng trùng xuống như là bị một viên đá nặng đè lên. Hà ma ma liếc nhìn Cố An An một cái, có ý tránh né mà nói: “Vừa nãy Cố Xuân bên cạnh lão gia chạy qua, nói là nghe thấy lão gia nổi giận với Lăng thiếu gia trong thư phòng, còn đập... đập thư phòng, rất lo lắng, nên mới chạy qua đây báo cho phu nhân.”
Trong một chiếc xe ngựa lớn nhất và cũng xa hoa nhất trong đoàn, một quý phụ với gương mặt đẹp đẽ tựa lên gối, một ngón tay đưa lên ở độ vừa phải, nhận8lấy ly ngọc thanh hoa đưa đến bên môi hớp một ngụm liền buông ly xuống, đôi mày đẹp đẽ nhíu lại, trong ánh mắt mang theo chút bất an.
Hà ma ma ngồi một bên cung kính nói: “Phu nhân, nhưng nước trà không thích hợp.”2Quý phụ được gọi là phu nhân kia chính là Hải Ngân Châu, vợ của Tri phủ huyện Thanh Châu Cố Niệm Sơn, xuất thân từ Hải gia nổi tiếng ở Thanh Khâu.
Khóe miệng Hải Ngân Châu nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng lại cảm4thấy nói gì thì cũng chỉ là đòi công mà thôi.
Hà ma ma dường như biết được suy nghĩ trong lòng bà, khóe mắt liếc nhìn thị nữ A Xảo cung kính quỳ dưới đất không dám hít thở mạnh kia, đè thấp giọng xuống, lên tiếng an ủi: “Phu nhân, người đừng lo lắng nữa, người thì chúng ta đã giải quyết rồi, không có chứng cứ, cho dù là bệ hạ cũng không thể vô duyên vô cớ mà giáng tội người được.”
A Xảo nhẹ nhàng bình tĩnh hít thở, nhưng chỉ có bản thân nàng biết, trái tim của nàng đang run rẩy. “Cho dù tránh được mấy kiếp, e là...” Hải Ngân Châu thấp giọng lên tiếng, lời phía sau vẫn còn chưa nói hết. Hà ma ma biết rõ bà muốn nói gì, sắc mặt khế biến, nhưng sau đó cố gắng mạnh mẽ mà khuyên nhủ: “Vợ chồng bên nhau từ khi còn trẻ, người và lão gia đã có tình cảm phu thê hơn hai mươi năm rồi.”
Hải Ngân Châu còn chưa nói xong, liền vén rèm ngây người nhìn về phía trước xe ngựa, trong ánh mắt lộ ra một sự cô đơn và trống vắng, có lẽ thật sự đi đến đường cùng rồi, trên thế gian này không ai hiểu ông ấy hơn bà.
Nếu như ông biết rõ chân tướng, ông chắc chắn sẽ không tha cho bà.
Vừa vào thành, Cổ Lăng đã đứng chờ ngoài của thành chờ sẵn rồi.
“Lăng Nhi.”
Rèm cửa sổ xe ngựa đầu tiên được vén lên, Cổ Niệm Sơn vuốt vuốt râu gọi Cổ Lăng.
“Tứ thúc.” Cố Lặng bước lên trước hành lễ.
Cho dù Cổ Niệm Sơn ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, nhưng liếc nhìn thân hình khôi ngô một cái liền biết được là Cổ Lăng. Trong đôi mắt ông lóe lên ánh sáng, mặt mũi đường hoàng, vừa nhìn đã biết người có kinh nghiệm nhiều nơi quan trường, khí thế của quan tri phủ Tứ phẩm còn có tác phong của quan phủ và uy nghiêm hơn cả vị quan to Nhị phẩm là hắn nữa.
“Quay về phủ trước đi.” Cố Niệm Sơn nhàn nhạt lên tiếng.
Cổ Lăng rũ mắt: “Vâng, mời Tứ thúc.”
Hà ma ma cẩn thận vén một khe hở lên đánh giá Kinh thành, đường phố của Kinh thành không biết lớn hơn đường phố ở Thanh Khâu và Viễn Tây biết bao nhiêu lần, mái nhà của những ngôi nhà nằm ở hai bên đường đều lộ ra chút ý vị của nơi đây.
Quán rượu, quán ăn, quán trà, nhà trọ, tiệm sách, tiệm bán đồ, hiệu cầm đồ,... không thể nào đếm hết được có bao nhiêu biển hiệu đang bay phấp phới trước gió. Người đi qua đi lại, xe ngựa của những người cao quý cũng đi lại tấp nập, thể hiện hết thảy sự phồn hoa bạt ngàn của chốn Kinh thành.
Đến ngay cả những người bán hàng quán, gánh đẩy dọc bên lề đường và dân chúng đi lại cũng quần áo chỉnh tề sạch sẽ, không phải là nơi mà đường phổ ở địa phương có thể so sánh được. Đến cả Cố Niệm Sơn còn không nhịn được mà cảm thán: “Không ngờ rằng sự phồn hoa ở Kinh thành lại còn cao hơn nữa, bình thường những phủ đệ, những con đường nhìn đã quen cũng đã đủ để thấy sự phồn hoa vô ngần rồi, nhưng đến khi nhìn thấy Kinh thành mới biết được bất kể phồn hoa thể nào cũng không sánh bằng nơi đây được.”
Cổ Lăng nén tâm trạng trong lòng xuống, cười cười trả lời mấy câu. Hai chú cháu vừa đi vừa nói chuyện, không biết đã đến trước cửa phủ tự bao giờ. Cổ Niệm Sơn bước xuống xe, ngẩng đầu đánh giá căn nhà trước mặt, trên mặt lộ ra vài phần vui vẻ: “Căn nhà này cũng không kém gì nhà cũ của chúng ta ở Viễn Tây.”
“An An bái kiến Tứ thúc, Tứ thẩm.”
Cố An An dẫn theo các nô bộc, nha hoàn, người sai vặt cùng các bà hầu trong phủ ra tiếp đón, mọi người đều đồng thanh: “Tham kiến Tử lão gia, Tứ phu nhân”
“Mấy năm không gặp, An An cũng đã trở thành một cô nương rồi.” Hải Thị đè nén tâm sự trong lòng lại, bước lên trước đỡ nàng dậy rồi kéo nàng đi vào phủ. Sau một hồi hàn huyên, Cổ An An đi theo Hải Thị vào hậu viện thay quần áo và chải lại đầu tóc. Nhìn bóng lưng của hai người, nụ cười trên mặt Cổ Niệm Sơn dần dần biến mất, sau đó ông ta đặt ly trà trên tay xuống bàn.
Cổ Lăng đứng dậy, thấp giọng nói: “Tứ thúc, mời.”
Sắc mặt Cổ Niệm Sơn tối lại, không nói một lời nào mà đi theo hắn vào thư phòng. Cửa thư phòng vừa đóng lại, Cổ Niệm Sơn liền mạnh mẽ xoay người. Nhìn Cố Lặng bước vào phòng sau mình, ông ta thấp giọng hỏi: “Lăng Nhi, con cho mời ta và Tứ thẩm con vào Kinh rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đôi mắt Cố Lăng khẽ tối lại, không lên tiếng.
Cố Niệm Sơn là người thông minh đến mức nào chứ, vừa nhìn thấy sắc mặt của cháu trai liền biết chuyện này chắc chắn không nhỏ, nếu không thì hắn cũng sẽ không dùng cách này để gọi mình vào Kinh. Hơn nữa còn đặc biệt dặn dò ông rằng phải đem theo Hải Thị cùng đến, nghĩ đến đây, ông cố gắng đề sự sốt ruột và nghi hoặc trong lòng xuống, sau đó ngồi xuống bàn trà, im lặng một lát rồi mới mở lời: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trong một căn phòng khác, Hải Thị nghỉ ngơi một lát, sau khi thay một bộ quần áo mới và chải chuốt lại tóc mới bước ra ngoài. Nhìn Cố An An đang pha trà cho bà ở phòng khách, Hải Thị mỉm cười nói: “Tứ thẩm ta mãi đến hôm nay mới biết kỹ năng pha trà của An An không thua kém YY chút nào.”
Sắc mặt Cổ An An tối lại, sau đó lại bình thường mà đưa ly trà đã pha xong trong tay cho Hải Thị, mím môi cười: “Tứ thẩm đừng chọc con nữa, tay nghề của con sao sánh bằng YY tỷ chứ.”
Hải Thị nhận lấy ly trà rồi buông xuống, kéo tay của nàng vỗ vỗ, âm thầm than nhẹ: “Một chữ tình, hại người không biết bao nhiêu.”
Cổ An An cảm thấy Tứ thẩm này nói chuyện rất kì lạ, giống như là có mục đích gì vậy, lẽ nào trong lòng nàng thật sự tin rằng Vương Tiểu Phù là bị khống chế? Không, không thể nào, nàng thực sự là rất khó để có thể đem người khống chế Vương Tiểu Phù gắn vào một chỗ cùng với Tứ thúc, Tứ thẩm.
Không đợi nàng lên tiếng, Hải Thị liền tùy tiện hỏi: “Đúng rồi, An An, con có biết vì sao đại ca con lại mời ta và Tứ thúc con lên Kinh hay không? Vốn dĩ Tứ thúc vẫn còn muốn quay về nhà cũ một chuyến, nhưng người đến mời thực sự là hổi quá, khiến ta còn chưa kịp sắp xếp xong mọi chuyện trong nhà đã phải vội vội vàng vàng lên Kinh với Tứ thúc con.”
Lòng Cố An An run lên, cũng cảm thấy lạnh lẽo một cách kì lạ. Hai ba năm nay, nàng ở Kinh thành cũng không phải là không bao giờ bước chân ra đường, trên thực tế, nàng vẫn luôn đi theo Liêu đại ca hành sự, tiếp xúc với không ít những vụ án lớn nhỏ, ai có vấn đề gì hay không nàng đều biết, trực giác của nàng xưa giờ vẫn rất chuẩn.
Lúc này, cách hỏi chuyện của Tứ thẩm rất tùy tiện nhưng thật ra là đang thăm dò này khiến nàng biết rằng, vụ án của Vương Tiểu Phù có lẽ thật sự có liên quan tới bà.
“An An?” Hải Thị thấy nàng mãi vẫn không nói chuyện nên lên tiếng thăm dò.
Cố An An hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười với Hải Thị một cái: “Tứ thẩm, con cũng không rõ...”
“Phu nhân.” Một giọng nói gấp gáp ngắt đứt lời của Cố An An. Hải Thị gần như là đứng dậy ngay tức khắc, trong giọng nói gấp gáp mang theo vài phần bất an. “Hà ma ma, xảy ra chuyện gì?” Cổ An An theo bản năng mà để ý vẻ mặt của Hà ma ma và Hải Thị, thấy rõ một tia kinh hoàng thoáng qua trong đáy mắt họ, đáy lòng trùng xuống như là bị một viên đá nặng đè lên. Hà ma ma liếc nhìn Cố An An một cái, có ý tránh né mà nói: “Vừa nãy Cố Xuân bên cạnh lão gia chạy qua, nói là nghe thấy lão gia nổi giận với Lăng thiếu gia trong thư phòng, còn đập... đập thư phòng, rất lo lắng, nên mới chạy qua đây báo cho phu nhân.”
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!