Hoa cải vàng - Chương 2

143 lượt xem
Cảm giác thật êm ái, mặc dù bàn tay đặt hờ hững bên ngoài lớp vải của chiếc áo sơ mi màu trắng, chẳng hề đụng chạm vào da thịt nhưng đê mê, tôi, thực sự hoang mang. Từ lúc đó cho đến gần nửa thế kỷ trôi qua, đã đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều cô gái, đã nắm, vuốt ve hoặc có những bàn tay đặt lên má, lên vai mình nhưng khó có một cảm xúc như bàn tay của chị. Không phải là một sự khiêu khích, tôi nghĩ vậy. Sau này, một lần ngồi bên cạnh chị trong sân vườn, tôi biết chị hơn tôi ba tuổi. Những lúc không bận rộn tiếp khách, chị Dung hay tạt qua khu vườn nhà tôi. Thường thì chị thơ thẫn dạo quanh một mình, có khi đăm chiêu, u sầu dưới tán cây trứng cá, lại có lúc chị cười như trẻ thơ hoặc trò chuyện với tôi, những câu chuyện ngày thơ bé của chị. Tuyệt nhiên không bao giờ nghe chị than thở về số phận của mình. Với chị, tôi dành một tình cảm riêng, tôn trọng và quý mến như người chị ruột nhưng có điều vẫn cứ là một thứ tình cảm trai gái, có một khoảng cách xa lắm. Mỗi khi nghe tiếng bà chủ gọi tên chị tiếp khách, tôi thật xót xa, nhìn chị cười cợt với những người lính Mỹ, tôi lại buồn phiền. 3/ Chiều cuối năm thật tệ, cơn bão không đi qua nơi tôi ở nhưng sức mạnh của nó đáng sợ. Mẹ tôi trồng nhiều loại hoa để chơi tết, vậy mà tan hoang, khu vườn xơ xác sau cả tuần mưa dầm, ngồi trong nhà nhìn ra khu vườn xơ xác thèm một ngày nắng ấm. Tôi buồn, không chỉ tại không gian ảm đạm mà bởi còn thiếu đi hình ảnh một người con gái thường hay qua chơi. Chị Dung về quê ăn Tết từ hơn một tuần trước, vội vã, không từ giã tôi, chỉ vài hàng chữ viết vội trên tờ giấy bạc bao thuốc lá Pall Mall, một chị gái khác trao lại cho tôi " Có xe quân xa đi nhờ, chị về nhà ăn tết chưa biết có trở lại hay không. Chúc em ăn tết vui vẻ. Chị Dung " Tôi biết, những giòng chữ này chị nhờ người khác viết, chị không biết chữ. Mẹ bảo qua tết là tôi tròn mười bảy tuổi, cũng thuộc loại đàn anh, đàn chị người ta rồi, cố gắng mà học hành, năm sau thi tú tài, có bị đi lính cũng làm quan làm tướng với người ta. Tất nhiên là tôi cố gắng học chăm chỉ cho mẹ không phiền lòng. Mùng ba, mùng bốn, mùng năm..chậm chạp trôi đi, tôi chờ Mẹ sai tôi soạn chiếc bàn để trước sân chuẩn bị cúng rằm tháng giêng, vừa chạng vạng tối, tôi nghe tiếng chị Dung " Nguyên ơi ! Chị ra rồi nè " Tôi vui mừng đón mùa xuân trở về Buổi tối, ngồi cà phê Quỳnh Châu tôi rụt rè hỏi chị sao không bỏ nghề, ở lại quê kiếm công việc gì đó mà làm, chị im lặng. Tôi không có tiền để trả hai ly cà phê, chị hiểu điều đó và tự gọi tính tiền. Định về nhưng chị nói dạo một vòng phố chơi, tôi sợ ba mẹ trông nhưng lại nghe theo chị. Chở chị trên chiếc xe đạp lang thang ra biển, chưa phải là mùa nắng nên biển khá vắng, dưới những gốc thông có những đôi tình nhân đang tâm sự, tôi muốn ngồi trên cát ướt sát mé nước nhưng chị thích nghe tiếng thông reo hơn. Chị nắm tay tôi đến ngồi dựa vào gốc thông, bên phải, bên trái, phía trước, phía sau, tôi nghe những lời thì thầm, có cả âm thanh rất lạ khiến cho cậu con trai như tôi xấu hổ. Chuyện muốn nghe tiếng thông reo chỉ là cái cớ, điều này về sau khá lâu, khi đã làm một người lớn, một gã đàn ông thật sự tôi mới hiểu được. Tôi ngồi bó gối vì lạnh, chị hít hà, rụt vai, thỉnh thoảng lại rùng mình khi cơn gió thổi qua. Muốn ngồi thật sát chị cho ấm, nhưng cái khoảng cách hơn môt gang tay còn quá xa để tôi đủ can đảm nghiêng mình cho chị tựa vai mình, còn có cái khoảng cách khác nữa, nó mơ hồ, nhưng dù thế nào đi nữa, trong tôi rạo rực thứ cảm giác rất lạ. " Chị không có ý định trở lại nhưng rồi không hiểu duyên nợ sao có mặt nơi đây " ... " Thôi kệ, kiếm thêm ít tiền nữa rồi về quê lấy chồng cũng được " ... " Mưa rồi, thôi mình về đi em " Bản lĩnh thằng con trai bất chợt trong tôi, không còn là cậu nhỏ mê hoa bướm, tôi ôm chầm lấy chị. " Chị đừng về " Khi ra đến bãi giữ xe có lẽ quá khuya, người ta đóng cửa, tôi hoảng hốt còn chị thì thản nhiên " Đi bộ cũng được " Tôi không thể gọi cửa để vào nhà, đèn tắt, chắc Ba Mẹ đã ngủ từ lâu, chắc ngày mai sẽ có cơn bão tố. Chị nói với tôi thôi thì em có thể qua ngủ bên phòng chị cũng được. Chẳng có một lựa chọn nào khác, tôi đi theo chị. Hành lang tù mù, thấp thoáng vài bóng người qua lại, có những bóng đàn ông to lớn, cũng có những người nhỏ nhắn như tôi, chẳng ai nhìn thấy rõ ai, tôi như người khách đi chơi đêm.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×