CẦN HAY KHÔNG MỘT LỜI XIN LỖI?
Mộc Hạ | Chat Online | |
24/05/2019 21:49:06 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
125 lượt xem
- * THỨC TỈNH TÂM HỒN (Truyện ngắn)
- * THIÊN THẦN (Truyện ngắn)
- * Được không? (Truyện cười)
- * Ngọc lan (Truyện ngắn)
Có những điều, người khác kể, bạn có thể hiểu, nhưng chỉ đến khi chính bạn là người trải nghiệm, bạn mới thật sự cảm nhận trọn vẹn cảm xúc nhất.
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")
***
Có gia đình kia, người cha làm lính cứu hỏa. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, đã hi sinh thân mình vì nạn nhân. Vụ việc đau buồn chưa dừng lại ở đó. Khi truyền thông vào cuộc, họ đã đưa tin rằng vì người đội trưởng lính cứu hỏa - cũng chính là người cha trong gia đình ấy - vì quyết định sai lầm của mình mới khiến bản thân và cả những người cấp dưới khi ấy cũng bỏ mạng theo. Mọi người lúc đó đều rất phẫn nộ, gia đình của những người cấp dưới đó đã trực tiếp đến gia đình của ông và luôn miệng nói với hai đứa con trai của người trưởng nhóm lính cứu hỏa rằng họ là con của kẻ sát nhân. Người mẹ vì không chịu nổi áp lực dư luận, đã tự tử. Hai đứa con trai sau đó cũng mất tích.
Tính Thừa Hoan trước giờ vẫn luôn trầm nay lại càng trầm hơn. Dường như là người câm, không nói chuyện với ai và cũng không muốn nói với ai hết. Chỉ còn lại số ít vài người bạn thân thật sự của Thừa Hoan, luôn cố gắng trò chuyện cùng cô. Họ sợ cô trầm cảm.
Nhưng rồi, mọi chuyện dần phai nhạt theo thời gian. Mọi người đều không đủ kiên nhẫn để bàn tán mỗi một vấn đề khi mà nó chỉ mãi dừng lại ở điều mà ai cũng biết. Dần dần, họ bắt đầu quên lãng, và những thứ mới mẻ hơn, hấp dẫn hơn lại trở thành chủ đề mới để mọi người buôn dưa lê về nó.
Còn với Thừa Hoan, thời gian lại là liều thuốc giúp cô hình thành nên kháng thể. Nỗi đau vẫn còn đó, mỗi khi nhớ về vẫn vẹn nguyên cảm xúc như ngày nào. Nhưng chỉ cần không cố nhớ, thì vẫn có thể cảm nhận được dư vị xung quanh. Không như lúc đầu, uất ức quá lại trở nên vô cảm.
Sau đó, mọi người cũng dần biết được sự thật. Người đưa ra lời đính chính, chính là người bị bắt nạt thảm nhất năm đó. Chỉ là khác với tưởng tượng của Thừa Hoan, rằng mình sẽ nhận được lời xin lỗi cùng sự chào đón của mọi người. Nhưng không. Khung cảnh ấy không bao giờ xuất hiện. Đơn giản là vì không ai muốn thừa nhận lỗi lầm của mình, nhất là những chuyện "chạy" theo đám đông như thế.
Nhưng Thừa Hoan của ngày hôm nay, giờ còn có thể như ngày trước, ngồi ôm hi vọng chờ thời khắc minh oan của mình đến hay sao?
Sau ngần ấy chuyện, Thừa Hoan đã không còn là Thừa Hoan của năm xưa. Ân oán cũ, cô không tính toán, cũng không muốn tính nữa. Chỉ biết trách mình tin lầm người, kết lầm bạn, nên dẫn đến kết cục như hôm nay.
Sau này, có người từng hỏi Thừa Hoan rằng, tại sao lúc đó cô lại không minh oan cho chính mình, mà lại chờ người khác làm việc đó? Nếu thế, việc cô chịu oan ức là đúng rồi.
Đối với câu hỏi trên, cô chỉ lặng im mỉm cười từ chối đưa ra ý kiến.
Bản thân mỗi người đều tự có cho mình một đáp án. Cá nhân cô đã từng nghĩ rằng đó chỉ là nỗi sợ nhất thời của bạn thân mình, sẽ đến lúc bạn cô không còn sợ nữa, và sẽ minh oan cho mình. Cô đã chờ, chờ rất lâu, nhưng cuối cùng lại không chờ được ngày người bạn thân đó làm sáng tỏ vụ việc. Cô cũng đã từng có suy nghĩ muốn vạch mặt người bạn thân đó, làm rõ chân tướng. Nhưng cô lại nhận ra rằng, sự việc để càng lâu, trái tim càng nguội lạnh. Làm được điều đó thì sao? Oan khuất được giải, nhưng những tổn thương đó, có cách nào để nó biến mất? Nếu đã vậy, chi bằng để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Sau này, khi lớn hơn, Thừa Hoan mới hiểu rằng, lòng tốt với một người không bao giờ là đủ. Cho đi nhưng đừng mong sẽ nhận lại được những gì mình muốn. Nếu muốn cho đi một điều gì đó, hãy cứ đơn giản là cho đi thôi. Quá trông mong sẽ chỉ khiến bản thân thêm thất vọng, và nhận lấy tổn thương về mình.
Có vẻ đây là một cái kết buồn cho một cô gái đã từng sống quá tốt và thiện lương, giờ đây lại không muốn tiếp tục làm điều ấy nữa vì sợ sẽ lập lại vết xe đổ của mình năm xưa. Nhưng không, câu chuyện năm ấy cô từng trải đã dạy cô nhiều bài học sâu sắc, trong đó đáng nói nhất chính là cách nhìn sự việc trực quan nhất có thể về ý kiến đám đông trước một vấn đề nào đó.
Và cô đã dùng chính bài học ấy để cứu sống cuộc đời một người bạn thân khác mà cô kết bạn sau này. Cô đã dùng chính sự thấu hiểu của mình khi bị người khác xa lánh trong khi mình chẳng làm gì nên tội để truyền đạt sự thông cảm, gần như là chút hơi ấm khi nói chuyện điện thoại cùng người bạn đang muốn tự tử vì bị mọi người kỳ thị giới tính thứ ba - vốn được xem là một căn bệnh trong tư tưởng của nhiều người cách đây nhiều năm về trước.
Giờ đây, cô ấy đang trong quá trình làm nghiên cứu sinh về mảng tâm lý trị liệu. Ước mơ của cô ấy, chính là muốn giúp mọi người có thể chữa được những căn bệnh về tinh thần - điều mà không loại thuốc nào có thể chữa được.
Chương cũ về cuộc đời cô đã khép lại. Và chương mới đang được mở ra...
Huỳnh Nhật Khánh
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")
***
Có gia đình kia, người cha làm lính cứu hỏa. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, đã hi sinh thân mình vì nạn nhân. Vụ việc đau buồn chưa dừng lại ở đó. Khi truyền thông vào cuộc, họ đã đưa tin rằng vì người đội trưởng lính cứu hỏa - cũng chính là người cha trong gia đình ấy - vì quyết định sai lầm của mình mới khiến bản thân và cả những người cấp dưới khi ấy cũng bỏ mạng theo. Mọi người lúc đó đều rất phẫn nộ, gia đình của những người cấp dưới đó đã trực tiếp đến gia đình của ông và luôn miệng nói với hai đứa con trai của người trưởng nhóm lính cứu hỏa rằng họ là con của kẻ sát nhân. Người mẹ vì không chịu nổi áp lực dư luận, đã tự tử. Hai đứa con trai sau đó cũng mất tích.
Tính Thừa Hoan trước giờ vẫn luôn trầm nay lại càng trầm hơn. Dường như là người câm, không nói chuyện với ai và cũng không muốn nói với ai hết. Chỉ còn lại số ít vài người bạn thân thật sự của Thừa Hoan, luôn cố gắng trò chuyện cùng cô. Họ sợ cô trầm cảm.
Nhưng rồi, mọi chuyện dần phai nhạt theo thời gian. Mọi người đều không đủ kiên nhẫn để bàn tán mỗi một vấn đề khi mà nó chỉ mãi dừng lại ở điều mà ai cũng biết. Dần dần, họ bắt đầu quên lãng, và những thứ mới mẻ hơn, hấp dẫn hơn lại trở thành chủ đề mới để mọi người buôn dưa lê về nó.
Còn với Thừa Hoan, thời gian lại là liều thuốc giúp cô hình thành nên kháng thể. Nỗi đau vẫn còn đó, mỗi khi nhớ về vẫn vẹn nguyên cảm xúc như ngày nào. Nhưng chỉ cần không cố nhớ, thì vẫn có thể cảm nhận được dư vị xung quanh. Không như lúc đầu, uất ức quá lại trở nên vô cảm.
Sau đó, mọi người cũng dần biết được sự thật. Người đưa ra lời đính chính, chính là người bị bắt nạt thảm nhất năm đó. Chỉ là khác với tưởng tượng của Thừa Hoan, rằng mình sẽ nhận được lời xin lỗi cùng sự chào đón của mọi người. Nhưng không. Khung cảnh ấy không bao giờ xuất hiện. Đơn giản là vì không ai muốn thừa nhận lỗi lầm của mình, nhất là những chuyện "chạy" theo đám đông như thế.
Nhưng Thừa Hoan của ngày hôm nay, giờ còn có thể như ngày trước, ngồi ôm hi vọng chờ thời khắc minh oan của mình đến hay sao?
Sau ngần ấy chuyện, Thừa Hoan đã không còn là Thừa Hoan của năm xưa. Ân oán cũ, cô không tính toán, cũng không muốn tính nữa. Chỉ biết trách mình tin lầm người, kết lầm bạn, nên dẫn đến kết cục như hôm nay.
Sau này, có người từng hỏi Thừa Hoan rằng, tại sao lúc đó cô lại không minh oan cho chính mình, mà lại chờ người khác làm việc đó? Nếu thế, việc cô chịu oan ức là đúng rồi.
Đối với câu hỏi trên, cô chỉ lặng im mỉm cười từ chối đưa ra ý kiến.
Bản thân mỗi người đều tự có cho mình một đáp án. Cá nhân cô đã từng nghĩ rằng đó chỉ là nỗi sợ nhất thời của bạn thân mình, sẽ đến lúc bạn cô không còn sợ nữa, và sẽ minh oan cho mình. Cô đã chờ, chờ rất lâu, nhưng cuối cùng lại không chờ được ngày người bạn thân đó làm sáng tỏ vụ việc. Cô cũng đã từng có suy nghĩ muốn vạch mặt người bạn thân đó, làm rõ chân tướng. Nhưng cô lại nhận ra rằng, sự việc để càng lâu, trái tim càng nguội lạnh. Làm được điều đó thì sao? Oan khuất được giải, nhưng những tổn thương đó, có cách nào để nó biến mất? Nếu đã vậy, chi bằng để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Sau này, khi lớn hơn, Thừa Hoan mới hiểu rằng, lòng tốt với một người không bao giờ là đủ. Cho đi nhưng đừng mong sẽ nhận lại được những gì mình muốn. Nếu muốn cho đi một điều gì đó, hãy cứ đơn giản là cho đi thôi. Quá trông mong sẽ chỉ khiến bản thân thêm thất vọng, và nhận lấy tổn thương về mình.
Có vẻ đây là một cái kết buồn cho một cô gái đã từng sống quá tốt và thiện lương, giờ đây lại không muốn tiếp tục làm điều ấy nữa vì sợ sẽ lập lại vết xe đổ của mình năm xưa. Nhưng không, câu chuyện năm ấy cô từng trải đã dạy cô nhiều bài học sâu sắc, trong đó đáng nói nhất chính là cách nhìn sự việc trực quan nhất có thể về ý kiến đám đông trước một vấn đề nào đó.
Và cô đã dùng chính bài học ấy để cứu sống cuộc đời một người bạn thân khác mà cô kết bạn sau này. Cô đã dùng chính sự thấu hiểu của mình khi bị người khác xa lánh trong khi mình chẳng làm gì nên tội để truyền đạt sự thông cảm, gần như là chút hơi ấm khi nói chuyện điện thoại cùng người bạn đang muốn tự tử vì bị mọi người kỳ thị giới tính thứ ba - vốn được xem là một căn bệnh trong tư tưởng của nhiều người cách đây nhiều năm về trước.
Giờ đây, cô ấy đang trong quá trình làm nghiên cứu sinh về mảng tâm lý trị liệu. Ước mơ của cô ấy, chính là muốn giúp mọi người có thể chữa được những căn bệnh về tinh thần - điều mà không loại thuốc nào có thể chữa được.
Chương cũ về cuộc đời cô đã khép lại. Và chương mới đang được mở ra...
Huỳnh Nhật Khánh
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!