THỨC TỈNH TÂM HỒN

144 lượt xem

Thế nên, gặp chuyện gì cũng đừng quá kích động, hãy tỉnh táo suy nghĩ. Quên hận thù đi, quên hận thù chính là một loại giải thoát, chính là một niềm hạnh phúc.

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")

***

Đi bộ dưới cơn mưa hồi lâu, Sơn đã có chút mệt mỏi. Hắn uống nốt mấy ngụm nước lọc, quẳng cái bình xuống đất, lấy chân đá văng nó đi. Hắn tìm gốc cây khô ráo để ngồi nghỉ thì bỗng thấy một làn khói bếp lượn lờ ngay sườn núi bên cạnh. Tinh thần đang mệt mỏi của hắn bỗng rung lên: Có khói bếp là có người, có người là ta có thể ra tay! Hắn sờ bên hông con dao còn nguyên vỏ, thầm hạ quyết tâm, dùng con dao này giết người!

4

Hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng choang. Sơn lắc lắc đầu, cảm thấy người khỏe hơn hẳn, sờ bên hông, con dao vẫn còn đó. Người phụ nữ cùng con chó vàng không biết đã đi đâu. Sơn tự hỏi : Chẳng lẽ bà ta nghi ngờ hành vi của mình, sợ gặp bất trắc nên cố tình dậy sớm tránh né sao?

Sơn mặc chiếc áo khoác đã khô của mình, trông thấy trong bát còn ba củ khoai nướng, nhìn trên bếp vẫn còn nồi cháo đang nóng hôi hổi, hắn ăn hết sạch rồi đi ra ngôi nhà lá.
Sau cơn mưa trời lại sáng, trên núi cỏ cây tuôn tràn sức sống. Người phụ nữ đang ở sườn núi gần đó, giơ cuốc làm việc, tựa hồ đang đào khoai lang, đào mấy nhát lại cúi người xuống nhặt, con chó vàng không biết đã chạy đâu.

Cơ hội rốt cuộc đã đến, hắn vô ý thức sờ sờ bên hông con dao. Trong lòng hắn thầm nhủ, xin lỗi bác, trước khi giết chết thằng Vương, cháu nhất định phải tìm kẻ chết thay để luyện tập, rèn dũng khí, bác là lựa chọn tốt nhất. Bác yên tâm, nhớ bát mì của bác, nhớ bát canh gừng, nhớ ngủ trên giường của bác một đêm, nhớ tới khoai và cháo sáng nay, cháu sẽ không để bác phải phơi thây ngoài đường, cháu sẽ đem thi thể bác chôn dưới ngôi nhà lá. Thật xin lỗi!

Sơn bước dần tới gần người phụ nữ. Bà ta nghe tiếng quay lại thấy Sơn, bà hô: "Dậy rồi à, về nhà đi kẻo mọi người lo lắng đấy!"

"Bác, để cháu tới giúp bác một lúc!" Sơn lớn tiếng đáp. Có lẽ vì đi quá nhanh, có lẽ vì quá căng thẳng, Sơn không chú ý dưới chân mình. Hắn đột nhiên cảm thấy giống như giẫm phải một bãi bùn nhão, chợt cúi đầu nhìn xuống đã thấy một con rắn hổ mang to ưỡn mình lên cắn vào chân hắn. Cảm giác đau đớn tột cùng khiến hắn thét lên đau đớn rồi ngã lăn xuống đất.

"Sơn, sao thế?!" Bà nhìn thấy Sơn ngã xuống, vội vàng quẳng cuốc chạy tới.

Nhìn thấy Sơn hai tay ôm thật chặt cổ chân đang chảy máu, bà nhíu mày thật sâu hỏi: "Cháu bị rắn cắn rồi?"

"Aaaa, cháu bị rắn hổ mang cắn!" Sơn thở hổn hển đau đớn hô.

"Đừng sợ, có bác đây." Người phụ nữ từ vạt áo đã cũ kỹ của mình xé xuống miếng vải, nhanh nhẹn cột vào chân bị cắn của Sơn. Bà dùng miệng ra sức hút máu, vừa mới bắt đầu còn biết hút mấy cái lại nôn ra một cái, nhưng nghe được tiếng Sơn rên rỉ thống khổ, bà lo lắng Sơn bị nguy hiểm tới tính mạng, vậy mà sau đó quên nôn ra, cứ từng ngụm từng ngụm hút máu độc. Khoảng nửa tiếng sau, bà cảm thấy không còn tí sức lực nào, không thể hút nổi nữa. Bà nhìn thấy xung quanh vết cắn chỉ có một mảnh nhỏ bị tím đen mới miễn cưỡng cười nói: "Đừng lo, độc rắn bị bác hút hết rồi, không có gì nguy hiểm nữa đâu."

"Cảm ơn bác! Bác, cảm ơn người đã cho con sinh mệnh thứ hai!" Sơn cảm kích liên tiếp cảm ơn.

"Sống trên đời phải biết yêu thương giúp đỡ nhau. Sống phải có lòng lương thiện, phải có sự bao dung, không thể chuyện gì cũng tính toán so đo. Tựa như con rắn, nếu cháu không dẫm lên nó thì nó cũng sẽ không tổn thương cháu, nó cắn cháu là do bản năng. Nhưng con rắn không biết, vết cắn này có thể lấy đi tính mạng cháu. Sơn à, hãy quên đi hận thù, tương lai của cháu và người bạn gái kia còn dài. Cuộc sống còn có vô vàn điều tốt đẹp đang chờ."

"Bác, cảm ơn lòng tốt của bác. Bác không chỉ cứu mạng con, còn giáo dục con làm người. Bác là người tốt, nhưng con... nhưng con không phải là người! Con luôn có ý đồ độc ác với bác, vừa rồi, con còn nghĩ hạ độc thủ với bác. Con ... con thật xin bác, bác, bác hãy đánh con đi!" Sơn nắm bàn tay người phụ nữ quất mạnh mặt mình.

"Không cần như vậy đâu, cháu hiểu ra là bác mừng lắm rồi."

"Bác, mong bác tha thứ cho con! Bác! Sao môi bác tím bầm thế này?" Sơn phát hiện bà ta suy yếu vô cùng, vội vàng hỏi.

"Con à, nói thật cho con, vừa rồi bác lỡ nuốt vào quá nhiều độc rắn, mà từ nơi đây chạy ra trạm xá thì không kịp rồi." Người phụ nữ thều thào nói.

"Không, bác! Con sẽ cõng bác xuống núi, con sẽ cứu bác!" Sơn cắn răng, nhịn đau đứng lên, dùng sức nhấc bà lên lưng.

"Con à, đừng tốn công vô ích, không kịp nữa rồi, ngồi xuống nghe bác nói nốt. Bác lần đầu tiên thấy con đã nhìn ra gương mặt non nớt nhưng đằng đằng sát khí, còn dấu con dao bên hông, nhất định là đang nghĩ quẩn. Bác nghĩ con còn trẻ, còn có thể giáo dục, bác muốn dùng hành động của mình cảm hóa con. May là con rốt cục cũng đã hiểu ra, như thế dẫu ta có đi về thế giới bên kìa, ta ... ta cũng yên lòng."

"Bác, bác đừng nói nữa ! Giữ sức, người sẽ không chết, nhất định sẽ không chết! Con sẽ cứu người, dẫu còn một hơi thở con cũng sẽ cứu người!" Sơn nước mắt đầm đìa nói.
"Không cần, cảm ơn. . . cảm ơn... Trong túi áo của con có một phong thư của bác. Con của bác cũng lớn bằng con, dáng dấp cũng giống lắm, ta không có gì hy vọng xa vời, chỉ hy vọng trước khi đi có thể nghe được một tiếng ... một tiếng MẸ." Sắc mặt người phụ nữ đã tái xanh, khó nhọc nói hết câu.

"Mẹ" Sơn ôm bà vào lòng, khóc lớn gọi mẹ.

Người phụ nữ chậm rãi đình chỉ hô hấp, nhưng nước mắt của bà vẫn đang y nguyên chảy ra.

"Mẹ!" Sơn lau nước mắt cho bà, lần nữa kêu khóc gọi.

Tiếng la khóc của Sơn quanh quẩn trong khe núi lâu thật là lâu...

5

Không biết đã trôi qua bao lâu, Sơn một tay ôm người phụ nữ, một tay móc ra lá thư, chỉ thấy trong thư viết :

"Gửi đứa trẻ đáng thương,

Cả đêm nay bác không chợp mắt được. Bác cứ thẫn thờ ngồi đây nghĩ về quá khứ, rồi một lần lại một lần sờ trán của con, cho đến khi cơn sốt lui dần. Bác nướng cho con mấy củ khoai lang, nấu cho con ăn bát cháo. Mấy củ khoai lang con có thể mang theo khi về, phòng khi đói bụng.

Sơn à, vừa nhìn thấy mặt con đằng đằng sát khí, bác rất lo lắng con sẽ nhất thời xúc động đi vào ngõ cụt. Cừu hận là độc dược, tổn thương người khác, cũng tồn thương chính mình. Tuyệt đối không bao giờ vì hận thù mà làm những việc phải hối hận cả đời.

Con còn trẻ, nếu con yêu bạn gái mình thì lúc này càng phải cố gắng phấn đấu vì tương lai của hai đứa. Nếu con giết Vương, bạn gái của con sẽ vui sao? Nếu con giết cảnh sát, con sẽ phạm vào quốc pháp, cuộc đời của con sẽ ra sao? Con hãy thử suy nghĩ, nếu thực như con dự tính, con sẽ hạnh phúc sao?

Sơn à, nói thực, bác là kẻ giết người. Bác đã giết ### (chú thích: chữ này viết xong lại bị bôi đen). Vì sợ tội, hơn chục năm nay bác đã một mình lẻ loi trốn ở nơi rừng sâu núi thẳm, ngay cả một người để trò chuyện cũng không có. Cuộc sống vật chất và tinh thần đều vô cùng cằn cỗi. Ngày ngày, bác sống rất khổ sở và hối hận.

Thế nên, gặp chuyện gì cũng đừng quá kích động, hãy tỉnh táo suy nghĩ. Quên hận thù đi, quên hận thù chính là một loại giải thoát, chính là một niềm hạnh phúc. Sau khi trở về con hãy đối xử tốt với hết thảy mọi người, con đối xử tốt với người khác thì người khác nhất định sẽ đối xử tốt với con. Cha con thực ra là một người đáng thương, con nhất định phải đối xử tốt với ông ấy, dẫu sao ông ấy cũng đã nuôi nấng con thành người.

Có rất nhiều lời muốn nói với con, nhưng chỉ dặn dò những con những điều quan trọng nhất này.

Chúc con cả đời bình an!

Một người mẹ."

"Mẹ " Sơn ức chế không nổi, tiếng khóc thét khàn khàn vang vọng khắp núi rừng . . .

Hết.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo