Hồ sơ bí ẩn - Chương 642
Fairy Dream | Chat Online | |
25/05/2019 17:44:58 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
87 lượt xem
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 643 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 644 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 641 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * VÔ TẬN ĐAN ĐIỀN - Chương 3564: Xé rách ngụy trang (Truyện kiếm hiệp)
Tôi rơi xuống theo Võ Thần Hy, nhìn thấy mặt đất trước mặt dần dần phóng to ra, nghe thấy tiếng gió vù vù bên ai, tôi có thể cảm nhận được sự vùng vẫy của đá tinh. Võ Thần Hy đã nhắm mắt lại, khiến tôi chỉ còn nhìn thấy bóng tối.
Đá tinh phát ra tiếng hét kỳ quái, chói tai nhức óc, tràn đầy sự sợ hãi, khủng hoảng.
Tiếp sau đó, tôi cảm thấy sự chấn động. Cơn chấn động từ trên người đá tinh mà Võ Thần Hy đang ôm chặt cứng truyền qua, kèm theo đó là đau đớn và những cảm giác rất dị thường. Tôi có thể đoán được, đá tinh đập xuống đất và vỡ rồi.
Những cạnh nhọn của các mảnh vỡ đâm vào hồn ma Võ Thần Hy, các mép đá sắc bén cắt lên linh hồn của cô bé. Cú rơi vừa rồi cũng khiến cô bé gần như muốn tiêu tán. Võ Thần Hy nằm trên mặt đất, không nhúc nhích nổi. Những viên đá ở dưới người cô bé thì đang từ từ vỡ vụn.
Đá tinh phát ra những tiếng rên rỉ thảm thiết.
Tiếng rên rỉ dần dần yếu đi.
Võ Thần Hy mở toang đôi mắt đang nhắm nghiền ra.
Những viên đá rơi vãi trước mặt cô bé tựa như đang bị phong hóa, dần dần tan biến.
Tôi rất chắc chắn là mình không làm gì cả, năng lực của tôi không thể phát huy ra được.
Đá tinh tự vỡ ra, rồi sau đó biến mất rồi.
Nó đã trải qua quá trình bị hủy hoại một lần nữa sao?
Nhất thời tôi cũng không dám chắc.
Tình trạng của Võ Thần Hy không tốt lắm. Nhưng bây giờ kết nối của tôi với cô bé vẫn còn, tôi có thể xác định được, cô bé không sao cả. Nói một cách thông thường thì hồn ma có lẽ sẽ không thể vì bị té lầu mà chết được.
Trong lòng Võ Thần Hy dâng trào cảm xúc, nước mắt trào ra. Cô bé hoàn toàn không phải vì đau đớn mà khóc, cũng không phải vì sợ hãi hay buồn bã.
Cô bé đang vui sướng.
Tôi có thể nghe thấy trong lòng cô bé đang không ngừng lặp lại: “Tốt quá rồi… Tốt quá rồi…”
Cô bé thật sự đang vui sướng.
Không phải vì bản thân, mà vì Âu Dương.
Võ Thần Hy chìm đắm trong cảm xúc đó mãi cho đến khi có tiếng bước chân và tiếng gào thét vang lên.
“Hy Hy! Hy Hy!!”
Võ Thần Hy mở to hai mắt.
Có một bóng người hình như đang thở hồng hộc quỳ xuống trước mặt cô. Chỗ Võ Thần Hy rơi xuống là nền bê tông, đầu gối người đó đập thẳng lên nền bê tông cứng ngắc.
Chợt một đôi tay ôm chầm lấy thân thể của Võ Thần Hy.
“Hy Hy, Hy Hy… Hu hu…”
Võ Thần Hy thấy có nước mắt rớt trên mặt mình, còn cảm nhận được hơi ấm trên người của Âu Dương nữa.
“Tiếu Tiếu… Không sao rồi, không sao nữa rồi…” Võ Thần Hy nhấc tay lên, chùi nước mắt cho bạn mình.
Âu Dương khóc sướt mướt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tầm nhìn của Võ Thần Hy lướt qua vai của Âu Dương.
Cha mẹ của cô bé mặc đồ ngủ, mang dép lê, vừa sợ hãi vừa lo lắng nhìn Âu Dương.
Rất nhiều đèn trong tòa chung cư được bật sáng, có người đứng bên trên cửa sổ nhìn xuống.
Võ Thần Hy nhìn sang Âu Dương lúc này vẫn còn đang khóc.
“Tiếu Tiếu, cậu nghe tớ nói.” Cô bé đã lấy lại sức, vịn vai của Âu Dương ngồi dậy trên mặt đất.
Cô bé khẽ liếc mắt nhìn cha mẹ của Âu Dương.
Lúc này tôi có thể khẳng định là họ không nhìn thấy Võ Thần Hy.
Trên lầu vang lên tiếng xì xào to nhỏ của các gia đình, họ đang bàn tán về Âu Dương.
Không ai nhìn thấy Võ Thần Hy.
Tất cả họ đều đang nghi ngờ có phải Âu Dương nhảy lầu không.
Võ Thần Hy kiên định lại quyết tâm, siết chặt bờ vai của Âu Dương nói: “Tiếu Tiếu, tớ đã chết rồi. Cậu xem, tớ bây giờ đã trở thành ma.”
Mắt Âu Dương nhòe lệ, khe khẽ lắc đầu.
“Tớ đã trả được thù rồi. Cậu nhìn thấy rồi đó, cái thứ giết tớ đã chết rồi. Tớ đã không… không còn tiếc nuối gì nữa.” Võ Thần Hy nghẹn ngào nói.
Âu Dương càng lắc đầu dữ dội, vừa há miệng thì chỉ phát ra tiếng khóc, không nói nên lời.
“Tiếu Tiếu, xin lỗi. Xin lỗi cậu vì tớ không thể cùng cậu học đại học. Xin lỗi vì đã làm cậu sợ, cả Yến Yến nữa. Cậu thay tớ xin lỗi bạn ấy nha. Còn cha mẹ của mình… Cậu bảo họ đừng đau lòng, không có tớ thì họ có thể sống một cuốc sống mà họ mong muốn, họ sẽ không cần phải phiền lòng vì tớ nữa.” Võ Thần Hy nói thật nhanh.
Tiếng khóc của Âu Dương càng vang lên to hơn.
“Cậu cũng phải sống thật vui vẻ khỏe mạnh nhé, Tiếu Tiếu. Chồng của bà cô cậu nói, người ta sau khi chết thì phải đi đầu thai. Bà cô của cậu đã đi tìm và gặp được ông ấy. Hai người họ chắc là đã cùng đi đầu thai rồi. Cậu đừng tự trách bản thân, không liên quan gì đến cậu đâu. Họ nhờ tớ nhắn lại với cậu như vậy đó, những chuyện này không liên quan đến cậu. Cái chết của tớ cũng không phải lỗi của cậu đâu.”
Âu Dương vẫn không ngừng khóc.
Tôi không biết cô bé có nghe thấy những lời của Võ Thần Hy nói hay không.
“Cậu còn nhớ ước hẹn của chúng ta chứ? Tớ không thể cùng cậu học đại học, không thể cùng cậu tổ chức lễ cưới…” Võ Thần Hy nắm lấy tay của Âu Dương, “Tớ không thể làm được những chuyện đó, nhưng cậu vẫn phải sống thật tốt. Cậu phải thi đại học, tương lai tìm một công việc thật tốt, rồi quen biết một người mà cậu yêu và người đó cũng sẽ rất rất rất yêu cậu. Hai người sẽ cưới nhau. Đám cưới có khinh khí cầu… Chúng ta đã hẹn nhau làm lễ cưới có khinh khí cầu…”
Thân thể của Võ Thần Hy đang trở nên trong suốt.
“Hy Hy! Hy Hy, Hy Hy! Đừng mà!” Âu Dương hoảng hốt ôm chầm lấy Võ Thần Hy, hoảng loạn nói, “Chúng ta rõ ràng đã hứa với nhau! Cậu cũng đã hứa rồi! Tớ không muốn! Tớ không muốn như thế này!”
Cô bé dường như phát điên, cho dù ra sao cũng không thể nào chấp nhận nổi sự thật đang diễn ra trước mắt.
“Chúng ta lập một lời hứa mới nhé!” Võ Thần Hy mạnh mẽ nắm lấy tay của Âu Dương, nghéo tay cùng cô bé, “Âu Dương Tiếu, chúng ta lập một ước hẹn mới! Cậu sẽ phải sống thật tốt, còn tớ sẽ đi đầu thai, kiếp sau tớ sẽ làm con gái của cậu, được không? Cậu đồng ý với tớ đi!”
Âu Dương há miệng ra, khóc rống lên.
“Âu Dương Tiếu, hãy cho tớ yên lòng mà đi đầu thai, có được không?” Võ Thần Hy cũng khóc không thành tiếng, “Cậu cứ như vậy sẽ khiến tớ lo lắng đấy! Tớ cứ lo lắng mãi, lo lắng mãi… Còn cả chú với dì và bao nhiêu người khác nữa… Tiếu Tiếu, tớ phải đi rồi, tớ bắt buộc phải đi rồi…”
Âu Dương lau nước mắt, làm một động tác nuốt nước bọt, nén tiếng khóc lại.
“Tớ… Tớ đồng ý…” Âu Dương khó khăn nói.
“Lần này, tớ sẽ không thất hứa nữa đâu. Chúng ta đã hứa với nhau rồi đấy, cậu phải sống thật tốt. Tớ muốn cha mẹ tớ ở kiếp sau phải thật yêu thương mình, tình cảm của họ cũng phải thật tốt đẹp…” Võ Thần Hy cố gắng nở một nụ cười.
Âu Dương gật đầu, “Tớ hứa với cậu… Tớ… Tớ sẽ sống thật tốt…”
Tôi cảm nhận được hồn ma của Võ Thần Hy đã biến mất.
Trong nháy mắt, tôi mở bừng mắt ra, phát hiện bản thân đã trở lại nhà của mình.
Khóe mắt tôi ươn ướt, ánh nắng của sáng sớm chiếu vào khiến tầm nhìn của tôi trở nên mờ mịt.
Đến văn phòng, Trần Hiểu Khâu như thường lệ thông báo cho chúng tôi một số thông tin mà bên Trần Dật Hàm đã nhận được.
Cái chết của bà cụ Âu Dương đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Bà cụ mất tích trong viện dưỡng lão, gia đình Âu Dương báo cảnh sát, sau đó dùng cách nhanh nhất để chạy đến thôn Sáu Công Nông, họ còn nhờ cảnh sát liên lạc với Quách Tử Huyên, nhưng cuối cùng vẫn đến chậm một bước.
Cứ giống như là có thứ gì đó kỳ lạ ngăn cản bước đi của họ vậy, cảnh sát và Quách Tử Huyên trong đoạn đường đến thôn Sáu Công Nông đã gặp phải một số phiền phức nhỏ. Đợi đến khi có người mở cửa căn phòng ấy ra thì nhìn thấy thi thể của bà lão.
Nghe nói, vẻ mặt của bà rất yên bình, bên khóe môi còn mang theo nét cười, ngồi trên sofa trong tư thế rất kỳ lạ, đầu bà cụ giống như đang tựa vào vai của ai đó vậy.
Bên cạnh bà cụ đương nhiên không có ai, cảnh sát cũng không tìm thấy dấu vết của người thứ hai ở hiện trường.
Đá tinh phát ra tiếng hét kỳ quái, chói tai nhức óc, tràn đầy sự sợ hãi, khủng hoảng.
Tiếp sau đó, tôi cảm thấy sự chấn động. Cơn chấn động từ trên người đá tinh mà Võ Thần Hy đang ôm chặt cứng truyền qua, kèm theo đó là đau đớn và những cảm giác rất dị thường. Tôi có thể đoán được, đá tinh đập xuống đất và vỡ rồi.
Những cạnh nhọn của các mảnh vỡ đâm vào hồn ma Võ Thần Hy, các mép đá sắc bén cắt lên linh hồn của cô bé. Cú rơi vừa rồi cũng khiến cô bé gần như muốn tiêu tán. Võ Thần Hy nằm trên mặt đất, không nhúc nhích nổi. Những viên đá ở dưới người cô bé thì đang từ từ vỡ vụn.
Đá tinh phát ra những tiếng rên rỉ thảm thiết.
Tiếng rên rỉ dần dần yếu đi.
Võ Thần Hy mở toang đôi mắt đang nhắm nghiền ra.
Những viên đá rơi vãi trước mặt cô bé tựa như đang bị phong hóa, dần dần tan biến.
Tôi rất chắc chắn là mình không làm gì cả, năng lực của tôi không thể phát huy ra được.
Đá tinh tự vỡ ra, rồi sau đó biến mất rồi.
Nó đã trải qua quá trình bị hủy hoại một lần nữa sao?
Nhất thời tôi cũng không dám chắc.
Tình trạng của Võ Thần Hy không tốt lắm. Nhưng bây giờ kết nối của tôi với cô bé vẫn còn, tôi có thể xác định được, cô bé không sao cả. Nói một cách thông thường thì hồn ma có lẽ sẽ không thể vì bị té lầu mà chết được.
Trong lòng Võ Thần Hy dâng trào cảm xúc, nước mắt trào ra. Cô bé hoàn toàn không phải vì đau đớn mà khóc, cũng không phải vì sợ hãi hay buồn bã.
Cô bé đang vui sướng.
Tôi có thể nghe thấy trong lòng cô bé đang không ngừng lặp lại: “Tốt quá rồi… Tốt quá rồi…”
Cô bé thật sự đang vui sướng.
Không phải vì bản thân, mà vì Âu Dương.
Võ Thần Hy chìm đắm trong cảm xúc đó mãi cho đến khi có tiếng bước chân và tiếng gào thét vang lên.
“Hy Hy! Hy Hy!!”
Võ Thần Hy mở to hai mắt.
Có một bóng người hình như đang thở hồng hộc quỳ xuống trước mặt cô. Chỗ Võ Thần Hy rơi xuống là nền bê tông, đầu gối người đó đập thẳng lên nền bê tông cứng ngắc.
Chợt một đôi tay ôm chầm lấy thân thể của Võ Thần Hy.
“Hy Hy, Hy Hy… Hu hu…”
Võ Thần Hy thấy có nước mắt rớt trên mặt mình, còn cảm nhận được hơi ấm trên người của Âu Dương nữa.
“Tiếu Tiếu… Không sao rồi, không sao nữa rồi…” Võ Thần Hy nhấc tay lên, chùi nước mắt cho bạn mình.
Âu Dương khóc sướt mướt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tầm nhìn của Võ Thần Hy lướt qua vai của Âu Dương.
Cha mẹ của cô bé mặc đồ ngủ, mang dép lê, vừa sợ hãi vừa lo lắng nhìn Âu Dương.
Rất nhiều đèn trong tòa chung cư được bật sáng, có người đứng bên trên cửa sổ nhìn xuống.
Võ Thần Hy nhìn sang Âu Dương lúc này vẫn còn đang khóc.
“Tiếu Tiếu, cậu nghe tớ nói.” Cô bé đã lấy lại sức, vịn vai của Âu Dương ngồi dậy trên mặt đất.
Cô bé khẽ liếc mắt nhìn cha mẹ của Âu Dương.
Lúc này tôi có thể khẳng định là họ không nhìn thấy Võ Thần Hy.
Trên lầu vang lên tiếng xì xào to nhỏ của các gia đình, họ đang bàn tán về Âu Dương.
Không ai nhìn thấy Võ Thần Hy.
Tất cả họ đều đang nghi ngờ có phải Âu Dương nhảy lầu không.
Võ Thần Hy kiên định lại quyết tâm, siết chặt bờ vai của Âu Dương nói: “Tiếu Tiếu, tớ đã chết rồi. Cậu xem, tớ bây giờ đã trở thành ma.”
Mắt Âu Dương nhòe lệ, khe khẽ lắc đầu.
“Tớ đã trả được thù rồi. Cậu nhìn thấy rồi đó, cái thứ giết tớ đã chết rồi. Tớ đã không… không còn tiếc nuối gì nữa.” Võ Thần Hy nghẹn ngào nói.
Âu Dương càng lắc đầu dữ dội, vừa há miệng thì chỉ phát ra tiếng khóc, không nói nên lời.
“Tiếu Tiếu, xin lỗi. Xin lỗi cậu vì tớ không thể cùng cậu học đại học. Xin lỗi vì đã làm cậu sợ, cả Yến Yến nữa. Cậu thay tớ xin lỗi bạn ấy nha. Còn cha mẹ của mình… Cậu bảo họ đừng đau lòng, không có tớ thì họ có thể sống một cuốc sống mà họ mong muốn, họ sẽ không cần phải phiền lòng vì tớ nữa.” Võ Thần Hy nói thật nhanh.
Tiếng khóc của Âu Dương càng vang lên to hơn.
“Cậu cũng phải sống thật vui vẻ khỏe mạnh nhé, Tiếu Tiếu. Chồng của bà cô cậu nói, người ta sau khi chết thì phải đi đầu thai. Bà cô của cậu đã đi tìm và gặp được ông ấy. Hai người họ chắc là đã cùng đi đầu thai rồi. Cậu đừng tự trách bản thân, không liên quan gì đến cậu đâu. Họ nhờ tớ nhắn lại với cậu như vậy đó, những chuyện này không liên quan đến cậu. Cái chết của tớ cũng không phải lỗi của cậu đâu.”
Âu Dương vẫn không ngừng khóc.
Tôi không biết cô bé có nghe thấy những lời của Võ Thần Hy nói hay không.
“Cậu còn nhớ ước hẹn của chúng ta chứ? Tớ không thể cùng cậu học đại học, không thể cùng cậu tổ chức lễ cưới…” Võ Thần Hy nắm lấy tay của Âu Dương, “Tớ không thể làm được những chuyện đó, nhưng cậu vẫn phải sống thật tốt. Cậu phải thi đại học, tương lai tìm một công việc thật tốt, rồi quen biết một người mà cậu yêu và người đó cũng sẽ rất rất rất yêu cậu. Hai người sẽ cưới nhau. Đám cưới có khinh khí cầu… Chúng ta đã hẹn nhau làm lễ cưới có khinh khí cầu…”
Thân thể của Võ Thần Hy đang trở nên trong suốt.
“Hy Hy! Hy Hy, Hy Hy! Đừng mà!” Âu Dương hoảng hốt ôm chầm lấy Võ Thần Hy, hoảng loạn nói, “Chúng ta rõ ràng đã hứa với nhau! Cậu cũng đã hứa rồi! Tớ không muốn! Tớ không muốn như thế này!”
Cô bé dường như phát điên, cho dù ra sao cũng không thể nào chấp nhận nổi sự thật đang diễn ra trước mắt.
“Chúng ta lập một lời hứa mới nhé!” Võ Thần Hy mạnh mẽ nắm lấy tay của Âu Dương, nghéo tay cùng cô bé, “Âu Dương Tiếu, chúng ta lập một ước hẹn mới! Cậu sẽ phải sống thật tốt, còn tớ sẽ đi đầu thai, kiếp sau tớ sẽ làm con gái của cậu, được không? Cậu đồng ý với tớ đi!”
Âu Dương há miệng ra, khóc rống lên.
“Âu Dương Tiếu, hãy cho tớ yên lòng mà đi đầu thai, có được không?” Võ Thần Hy cũng khóc không thành tiếng, “Cậu cứ như vậy sẽ khiến tớ lo lắng đấy! Tớ cứ lo lắng mãi, lo lắng mãi… Còn cả chú với dì và bao nhiêu người khác nữa… Tiếu Tiếu, tớ phải đi rồi, tớ bắt buộc phải đi rồi…”
Âu Dương lau nước mắt, làm một động tác nuốt nước bọt, nén tiếng khóc lại.
“Tớ… Tớ đồng ý…” Âu Dương khó khăn nói.
“Lần này, tớ sẽ không thất hứa nữa đâu. Chúng ta đã hứa với nhau rồi đấy, cậu phải sống thật tốt. Tớ muốn cha mẹ tớ ở kiếp sau phải thật yêu thương mình, tình cảm của họ cũng phải thật tốt đẹp…” Võ Thần Hy cố gắng nở một nụ cười.
Âu Dương gật đầu, “Tớ hứa với cậu… Tớ… Tớ sẽ sống thật tốt…”
Tôi cảm nhận được hồn ma của Võ Thần Hy đã biến mất.
Trong nháy mắt, tôi mở bừng mắt ra, phát hiện bản thân đã trở lại nhà của mình.
Khóe mắt tôi ươn ướt, ánh nắng của sáng sớm chiếu vào khiến tầm nhìn của tôi trở nên mờ mịt.
Đến văn phòng, Trần Hiểu Khâu như thường lệ thông báo cho chúng tôi một số thông tin mà bên Trần Dật Hàm đã nhận được.
Cái chết của bà cụ Âu Dương đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Bà cụ mất tích trong viện dưỡng lão, gia đình Âu Dương báo cảnh sát, sau đó dùng cách nhanh nhất để chạy đến thôn Sáu Công Nông, họ còn nhờ cảnh sát liên lạc với Quách Tử Huyên, nhưng cuối cùng vẫn đến chậm một bước.
Cứ giống như là có thứ gì đó kỳ lạ ngăn cản bước đi của họ vậy, cảnh sát và Quách Tử Huyên trong đoạn đường đến thôn Sáu Công Nông đã gặp phải một số phiền phức nhỏ. Đợi đến khi có người mở cửa căn phòng ấy ra thì nhìn thấy thi thể của bà lão.
Nghe nói, vẻ mặt của bà rất yên bình, bên khóe môi còn mang theo nét cười, ngồi trên sofa trong tư thế rất kỳ lạ, đầu bà cụ giống như đang tựa vào vai của ai đó vậy.
Bên cạnh bà cụ đương nhiên không có ai, cảnh sát cũng không tìm thấy dấu vết của người thứ hai ở hiện trường.
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!