Hồ sơ bí ẩn - Chương 891

106 lượt xem
Giọng nói Trần Dật Hàm rất nặng nề, mà nội dung thông báo cũng chẳng phải là tin tốt.

“Con bé không có ở nhà. Lúc tối, chắc là sau khi cái bản tin mà cậu nói xuất hiện kia, thì nó đã rời khỏi nhà rồi, bây giờ vẫn chưa biết là đã đi đâu. Tôi đã cho người điều tra camera giám sát, nhưng cần chút thời gian. Còn chỗ của Quách Ngọc Khiết, tôi cũng cho điều tra camera giám sát rồi. Cô ấy chưa rời khỏi nhà. Tôi đã cho cảnh sát ở khu vực nhà cô ấy đến tận nhà kiểm tra, bây giờ vẫn chưa nhận được báo cáo.”

“Trong nhà Trần Hiểu Khâu không có ai sao?”

Tôi nhớ là Trần Hiểu Khâu sống chung với gia đình mà, nếu cô ấy ra khỏi nhà thì người nhà phải biết chứ?

Chuyện tôi nghĩ đến, đương nhiên Trần Dật Hàm đã nghĩ đến từ lâu, và cũng đã hỏi thăm cả rồi.

“Lúc nó đi ra khỏi nhà thì bảo là đi lo chuyện công việc. Lúc đó biểu hiện của nó rất bình thường, người nhà chẳng ai nghi ngờ gì cả.” Trần Dật Hàm trả lời, giọng đầy mệt mỏi, “Hoặc là bị uy hiếp, hoặc là… lúc đó nó đã…”

Bị ma nhập!

Trong đầu tôi lập tức xuất hiện ý nghĩ này.

Trên người của Trần Hiểu Khâu còn có chuông gió gọi hồn nữa!

Lẽ nào cái cô gái chết thảm đó đã biến thành ma, rồi nhập vào thân thể của Trần Hiểu Khâu, sau đó đi ra khỏi nhà, còn ngăn không cho cô ấy nghe điện thoại của chúng tôi?

Tôi nhanh chóng nói phán đoán của mình cho Trần Dật Hàm nghe.

Anh ta trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên lên tiếng: “Tôi có điện thoại, cậu chờ chút.”

Tôi nghe trong máy mình không còn âm thanh nữa, đành chờ.

Lát sau, Trần Dật Hàm đã nhấn phím kết nối lại.

“Đã tra ra một chuyện. Người chết trong bản tin đó tên là Vương Hồng Nghệ. Cậu còn nhớ Hứa Quân trong vụ tàu điện ngầm không?” Trần Dật Hàm thình lình hỏi tôi, nhưng không chờ tôi trả lời, mà nói tiếp: “Cô Chu Mai mà Hứa Quân đã tấn công chính là bạn của Vương Hồng Nghệ. Lúc đó, người hẹn Chu Mai gặp mặt và trò chuyện video với Chu Mai chính là cô ta.”

Trong đầu tôi như lóe lên một ánh chớp, kèm theo tiếng sấm nổ rền vang.

Tàu điện ngầm, Hứa Quân!

Con ma mà Quách Ngọc Khiết đã truy đuổi cả buổi trời, người phụ nữ mà Quách Ngọc Khuyết đã cật lực cảnh báo, nhưng lại tấn công Quách Ngọc Khiết từ sau lưng!

Lẽ nào…

Tôi chợt cảm thấy ớn lạnh.

“Tôi đã cho người điều tra rồi, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.” Giọng của Trần Dật Hàm điềm tĩnh đi rất nhiều, “Nếu có phát hiện gì mới, tôi sẽ liên lạc với cậu ngay.”

Cuộc gọi đã ngắt, tôi ngắc ngứ mãi mà vẫn chưa thể định thần lại được.

Tôi nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Cố nhịn tức giận và sợ hãi xuống đáy lòng, tôi đem chuyện nói cho Tí Còi và Gã Béo biết.

Tí Còi rõ ràng cũng nghĩ giống tôi.

“Không phải chứ? Cái người tên Chu Mai đó không lẽ đã xảy ra vấn đề rồi? Làm liên lụy đến bạn của mình? Liên lụy cả Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết?”

Tôi nghiến chặt răng, kiềm nén cơn cảm xúc đang trào lên.

Hết chuyện này, lại đến chuyện khác…

Giống như một định mệnh vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi, dính vào rồi, sẽ trở thành cái ung nhọt nằm trong xương, hoàn toàn không có cách cứu chữa!

Người của Thanh Diệp cũng vậy, Kim Hải Phong, Lữ Xảo Lam cũng vậy; bây giờ, cả cái người tên Chu Mai xui xẻo đó và người bạn bất hạnh của cô ta lại cũng như vậy!

Vốn dĩ tôi cũng đồng tình và thông cảm đối với Thanh Diệp; đặt mình vào hoàn cảnh đó để thấu hiểu, cũng chỉ vì lo lắng cho tương lai.

Nhưng bây giờ, càng lúc tôi càng nhận ra, có một tấm lưới lớn đã chụp xuống đầu chúng tôi, rồi từ từ rút lại, khiến người ở bên trong thở không nổi nữa.

Càng tồi tệ hơn nữa là, tôi hoàn toàn không ngăn chặn được.

Những thay đổi mà tôi đã làm, cũng giống như sự vũng vẫy yếu ớt trước khi chết.

Cả cái ước mơ nhỏ nhoi trước đó, được sống mười mấy năm trong yên bình, bây giờ cũng chẳng khác nào một câu chuyện cười.

Nhất thời tôi chẳng biết, cuộc chiến đấu dai dẳng này có thể kéo dài được bao lâu, và có thể đạt được thành công hay không.

Thời gian không ngừng trôi qua.

Trần Dật Hàm mãi vẫn chưa thấy hồi âm.

Việc tôi, Gã Béo và Tí Còi có thể làm, chỉ là làm cái việc “mò kim đáy bể” trong biển thông tin trên mạng.

Công ty mà người chết là Vương Hồng Nghệ đang làm đã được chúng tôi tìm ra, nhưng khi đã biết chuyện này có khả năng liên quan đến Chu Mai, thì công ty này không còn là mục tiêu để chúng tôi phải tìm kiếm nữa.

Tôi cố gắng hồi tưởng lại, lúc đó, Chu Mai đã liên lạc với bốn cô bạn, tất cả là năm người.

Muốn tìm được trang cá nhân trên mạng xã hội của năm người họ, thì ba người chúng tôi làm sẽ rất khó khăn.

Chuyện này để Trần Dật Hàm làm, chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tôi gọi qua cho Cổ Mạch, nhờ Nam Cung Diệu giúp một tay.

Nhưng dù là Nam Cung Diệu thì cũng phải tốn chút ít thời gian.

Cổ Mạch nói: “Các cậu làm những chuyện này, tôi chẳng phản đối. Nhưng chẳng phải Trần Dật Hàm cũng đang tìm sao? Tốc độ làm việc của cảnh sát phải nhanh hơn các cậu nhiều chứ.”

“Tôi biết, nhưng chẳng làm gì mà cứ ngồi đợi thì…” Tôi rầu rĩ nói.

“Tỉnh táo lại đi chú em.” Cổ Mạch trái lại rất bình tĩnh, “Đừng có để cảm xúc lấn át lý trí chứ. Cậu đã học được một bài học rồi còn gì?”

Tôi ngớ ra, hít thở thật sâu.

Cổ Mạch nói đúng, tôi phải bình tĩnh lại.

“Xin lỗi, tôi hơi… Tôi cũng chẳng biết...” Tôi chau mày.

Cảm xúc đến quá nhanh và quá mãnh liệt. Mà bản thân của cảm xúc thì lại không có lý trí.

Bất chợt Cổ Mạch đổi đề tài: “Gần đây cậu có xem hồ sơ của chúng tôi không?”

Tôi không hiểu sao anh ta lại nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn trả lời.

“À, vậy sao. Nói đến mới nhớ, cậu có để ý thấy, trong những vụ ủy thác mà chúng tôi nhận, người bị hại là nữ giới cực nhiều không? Tỉ lệ xâm hại tình dục xảy ra đối với nữ giới cũng chiếm tỉ lệ rất cao.” Cổ Mạch giống như đang nói chuyện bình thường, cùng tôi nói đến chuyện này.

Tôi không khỏi suy tư theo hướng của Cổ Mạch nói.

Trên thực tế, loại trừ yếu tố quái dị thì trong các vụ án của người bình thường, hai hiện tượng này cũng rất phổ biến.

Phần lớn phụ nữ có thể chất yếu ớt, đây là cấu tạo sinh lý của sinh vật trên thế giới. So với phái nam giới, thì phụ nữ dễ bị tội phạm chọn làm mục tiêu tấn công hơn. Mà xét trên hành vi phạm tội, người bị xâm hại tình dục, phần lớn cũng là phụ nữ và cũng là thương hại mà phụ nữ dễ gặp phải nhất.

Tôi nghĩ không ra tại sao Cổ Mạch lại đề cập đến vấn đề này. Muốn xét sâu vấn đề của xã hội, chuyển sự chú tâm của tôi qua hướng khác, để tôi bình tĩnh hơn sao?

“Đề tài này, chúng tôi trước đây đã từng bàn đến.” Cổ Mạch nói tiếp.

Tôi biết, “chúng tôi” mà anh ta nói, là chỉ anh ta với những người khác trong Thanh Diệp.

“Lúc đó, quan niệm của Gã Khờ về chuyện quái dị là cách nghĩ truyền thống, chia nam nữ ra theo âm dương, nữ thuộc âm, ma cũng thuộc âm, cho nên nữ giới dễ trở thành đối tượng bị hại trong các sự kiện quái dị hơn. Nam Cung Diệu thì cho rằng, do sự khác biệt về giới tính dẫn đến phụ nữ dễ bị hại hơn, xã hội người bình thường cũng thế, và cả trong giới quái dị cũng vậy. Tôi còn nhớ, lúc đó Diệp Thanh đã nói một câu.” Cổ Mạch rất bình tĩnh kể lại, “Cậu ấy nói, toàn bộ thế giới này đang không ngừng thay đổi, hiện tượng này cũng sẽ thay đổi.”

Tôi ngớ ra.

“Linh cũng nói một câu.” Cổ Mạch nói, “Loại hiện tượng này đã có sự thay đổi, có điều truyền thống không phải là thứ dễ xóa bỏ trong một sớm một chiều.”

Tôi thấy Cổ Mạch đang ám chỉ điều gì đó, hỏi ngay: “Anh muốn nói gì?”

“Nạn nhân đó là nữ đúng không? Cái chuyện trong tàu điện ngầm kia, người mà cô gái trẻ* kia cứu cũng là nữ phải không?” Cổ Mạch không trả lời mà hỏi ngược lại.

*Cô gái trẻ: Quách Ngọc Khiết.

Nhịp tim tôi đập dồn dập.

“Như vậy… nếu giải thích theo cách nhìn của Linh, thì chính bản thân của họ phải tự hoàn thành cuộc cải cách này.” Chợt Cổ Mạch bật cười: “Hầy… Nói đến mới nhớ, nhóm năm người các cậu ‘âm thịnh dương suy’ ghê thế kia mà. Điều này chẳng phải đại diện cho điểm khởi đầu cuộc cải cách đó sao? Chậc chậc… Đám thanh niên thời nay khiến cho đám già này mất mặt quá đi mà!”

Đang nghiêm túc lắng nghe, rồi lại chợt nghe thấy cái giọng điệu không nghiêm chỉnh kia của Cổ Mạch, tôi không khỏi cảm thấy tức ngực.

Nhưng lời của anh ta thì đúng là thật sự không thể phản bác được.

Trong nhóm năm người chúng tôi, xét về vũ lực, thì Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu đều trên cả ba thằng đàn ông chúng tôi; xét về trí tuệ, cao nhất có lẽ là Trần Hiểu Khâu rồi; còn khả năng hành động thì Quách Ngọc Khiết toàn thắng.

“Nhưng mà… năng lực của hai cô ấy…” Tôi nhịn không được nói.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k