LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Hành trình tìm đến hạnh phúc - Chương 7: Hãy tin anh thêm 1 lần nữa

75 lượt xem

Chuyến đi bắt đầu mỗi cặp đi một hướng họ đều hợp tác rất ăn ý với nhau chỉ trừ..==.........

-Đi bên này

-Không bên này

-Bản đồ chỉ hướng này

-Bản đồ có tay không???==

-Sao cậu ngang thế??

-Tôi đến đây nhiều hơn cô *kí đầu* trật tự và đi nhanh dùm

~tui là vạch ngăn cách đáng iu~~

 

Kha im lặng đi trước mặc Thiên đi sau một mình. Họ cứ đi trong sự im lặng không nói gì không gian xung quanh khiến không khí trở lên lặng nề hơn cho tới khi cả hai đều mệt. Họ ngồi bên gốc cấy to trong rừng uống nước và nghỉ chân

-Thiên?.

-Hả?

-Chuyện hôm qua là... là thế nào tôi đã suy nghĩ cả đêm mà vẫn không hiểu!!!!

-*im lặng một lúc*......... Kha có biết không tôi từng quen một cô gái giống như Kha nhưng chúng tôi đã xa nhau lâu lắm rồi..... nên....

 

Kha chưa bao gìơ thấy giọng Thiên nhẹ nhàng và ấm áp đến vậy" chắc cô gái đó phải quan trọng lắm "cô thầm nghĩ..

-Vậ..y à..Chắc giống lắm lên cậu mới cư xử lạ như vậy nhỉ. Thế sao... Thiên không ở bên cô ấy??

-.............*im lặng*...

-.....................

-Đi tiếp thôi không sẽ muộn *mặt lơ đi*..

-Um đi thôi =3= nhưng mà cậu biết đi hướng nào không vậy??

-==đi đi nói nhiều

Họ tiếp tục chuyến đi thời gian trôi qua nhanh chưa gì đã cuối ngày nhưng .........Đi mãi cuối cùng vẫn quay lại chỗ cũ

-A A A A A A LẠC RỒI *la hét*

-Trật tự bình tĩnh đi phiền quá đấy ==

Kha nhìn Thiên với vẻ tức giận

-Kêu tôi nghe cậu xong kết quả là thế này hả?? ><

- Ờ thì ..*lơ đi chỗ khác*

-Nhìn đi đâu vậy?? Sắp tối rồi kiếm đường về đi.. *lo lắng*

-Đi đường này đi *chỉ*

-Có tin được không

Hai người tiếp tục đi tuy thoát khỏi vòng luẩn quẩn nhưng cũng không khá hơn . Trời bắt đầu tối mọi thứ dường như khó nhìn hơn, Kha lo lắng nhưng Thiên vẻ mặt như không có gì xảy ra. Đi thêm đoạn nữa trời đã tối sầm.

-làm sao bây giờ không tìm được đường ra

-Chắc chúng ta đã lạc *mặt tỉnh bơ*

-*nhìn* lạc từ nãy rồi ==

Kha mệt cũng không muốn so đo cãi cọ với Thiên nữa. Không gian xung quanh lạnh dần, thêm vào là những tiếng động lạ điều này khiến Kha rùng mình và không biết từ lúc nào hai người đã đi gần nhau hơn. Kha run run trong cái se lạnh ,thêm sự sợ hãi, Thiên nhận ra điều đó khẽ nắm tay Kha cho cô bớt sợ nhưng chính điều này làm Kha hoảng hơn mặt đỏ dần lên nhưng trong lòng cô như được truyền hơi ấm cô cứ để vậy và hai người dắt nhau đi tiếp, nhưng đâu chỉ mình cô cả ai đó cũng đang không chịu đựng được nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.

-Liệu chúng ta có về được không Thiên

-Ngốc vừa thôi == còn mọi người mà yên tâm đi

-Um

Trong khi đó ở chân núi Du và mọi người đang đứng ngồi không yên. Họ chia nhau đi tìm

-TỬ KHA BẠN Ở ĐÂU?....

-HẠO THIÊN.......

"Mong họ sẽ không sao"....

 

Ở chỗ Kha

-Thiên cậu nghe thấy gì không.?

-ờ hình như mọi người đang gọi

 

Đèn pin của Thiên đã hết pin họ lần mò trong bóng tối và đi theo tiếng gọi. Nhưng không may

-A A A A...........

-Giữ chặt tay tôi

-um....

Kha trượt chân ngã xuống dốc Thiên giữ chặt tay cô nhưng không giữ được lâu. Thiên gắng kéo Kha nhưng do kiệt sức lên cả hai đều lăn xuống dốc.

-Kha ...Kha..*lay người. *tỉnh lại đi....

-......đau

-có sao không??

-..khô..ng...sao..nhưng.....

-Không sao là tốt rồi *vui mừng ôm vào lòng *....

-cảm giác này.... Thiên...có phải Thiên không?...

-..................

-*ôm *đừng...bỏ rơi Kha...Du và Thiên không được đi....Kha còn chưa nói.. lời tạm biệt...

-"không lẽ" ...Kha nhớ lại rồi sao....??..

Vừa dứt lời cô đã lịm đi do mệt và cũng do cô đang bị ốm nhưng không nói sợ mọi người lo lắng...

-*sờ trán * cô ấy nóng quá...

CÓ AI Ở TRÊN ĐÓ KHÔNG GIÚP CHÚNG TÔI VỚI...

Giọng của Thiên đã đến tai Du. Du chạy nhanh tới

-mọi người ơi họ ở đây này..*nhẹ lòng*....

-Ở dưới đó có sao không

-Mọi người nhanh đi cô ấy ngất..

Sau đó họ được đưa lên Thiên nhanh chóng cõng Kha trong khi chính bản thân cậu cũng bị thương mọi người khuyên nhưng cậu không buông Kha dù chỉ một giây. Còn Kha cô vẫn miên man luôn miệng thốt ra những lời trong tiềm thức... "đừng để Kha một mình".....điều này càng khiến Thiên không thể rời cô. Họ nhanh chóng về tới nơi luc này Thiên đã hoàn toàn kiệt sức và ngất đi

~tui là vạch ngăn thời gian~

Mọi chuỵên đã ổn hơn hai người họ đã được chữa trị cũng may là vết thương không nặng Kha cô bị thương nhẹ ở đầu và xây xát chân tay còn Thiên thì bị thương ở chân và tay. Họ nằm ngủ một giấc cho tới sáng.

 

-Thiên Thiên....đừng mà đừng như vậy làm ơn.... *bật dậy*...ui da đau... chuyện gì thế này....

Kha tỉnh dậy trong sự mơ hồ và ê ẩm thể xác. Dậy được một lúc cô bất chợt nhận giác mơ vừa rồi.... "không không phải mơ mà là sự thật"...Kha nhìn xuống thì thấy Du đang ngồi bên giường cô đã chăm sóc cho Kha cả đêm

-Địêp Du *nước mắt rơi * mình nhớ bạn.. .

Từng giọt nước mắt của Kha rơi trên má Du khiên cô chợt tỉnh. Du nhìn thấy Kha khóc mà không cầm được nước mắt. Du ôm chầm lấy Kha nhưng cũng nhẹ nhàng vì sợ Kha đau

-Cậu nhớ lại rồi sao... mình mừng quá

- Um... nhưng Thiên Thiên đâu rồi....

-Cậu ấy... hôm qua vì giúp cậu...nên...

-bị sao bị thế nào.... *lo lắng.*

Du cười tươi

-không sao đâu cậu ấy nằm nghỉ ở phòng bên cạnh ^^ ..

 

Kha vừa nghe xong câu nói của Du đã vội chạy đi và quên luôn bản thân đang bị thương

-Lai thế rồi lúc nào cậu cũng chỉ có Thiên ^^............

Bên phòng Thiên

-haiz phiền thật ..bị thế này làm gì cũng bất tiện..

-Cậu còn sống là may lắm rồi phàn nàn gì nữa -Hàn lên tiếng

-Liên quan cậu không == *mặt lạnh *

-Thằng này tôi không phải người hầu nhà cậu chăm sóc cho là tốt rồi còn lên mặt hả?? *bực*..

-*lơ đi * phiền.

-Anh phải cho mày một trận....

Bỗng có tiếng gõ cửa, Hàn ra mở nhưng trong trạng thái bực tức . Từ ngoài Kha chạy vội vào, mọi người đều bất ngờ ngay cả Thiên. Hàn nhìn thấy vậy cũng biết ý

-Thui hai người nói chuyện tôi ra ngoài trước *liếc Thiên*.."đợi đấy "

Hàn ra ngoài để Thiên và Kha trong phòng. Kha đứng nhìn Thiên rồi cúi gằm mặt

-Tại tớ tại tớ mà Thiên bị thương tất cả là nỗi của tớ... ... *vừa nói vừa khóc nức nở *..

Thiên thấy vậy muốn chạy đến ôm lấy cô nhưng do đang bị thương lên không thể làm gì

-Kha đừng khóc mà không phải lỗi của Kha đâu.....

-Không ...là do Kha....*khóc to hơn*..

-Kha còn khóc là Thiên buồn lắm... lại đây được không.. Thiên không thể đên đó..*giọng ấm*

Kha nghe vậy liên chạy đến ôm Thiên nhưng vẫn không ngăn lại được dòng nước mắt.

-Nín đi mà khóc xấu lắm...

-um....hic hic...

-Kha nhớ ra Thiên rồi Thiên vui lắm...

Nghe câu nói của Thiên, Kha trầm xuống lặng đi nhẹ buông Thiên ra. Những kí ức đã về nhưng nó mang theo cả nỗi đau.

-Liệu nó còn diễn ra không Thiên có khi nào Thiên sẽ bỏ Kha một lần nữa ??...

Thiên thấy vậy kéo Kha vào lòng

-Không đâu sẽ không có chuyện đó..Kha yên tâm đi...

-........

Nói thầm vào tai Kha

- Hãy tin anh tin thêm một lần nữa anh sẽ ở bên em..

Câu nói của Thiên khiến lòng Kha nhói lên tim đập nhanh hơn và lòng càng thêm ấm..

-Um *gật đầu*....em sẽ mãi tin anh..

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ thì bỗng

RẦMMMMMMMM

Cả bọn đã đứng ngoài cửa từ nãy gìơ và nghe hết mọi chuyện. Kha thấy ấy đỏ mặt Thiên thì lơ đi như không có chuyện gì còn bốn người kia thì cười ngượng và xin lỗi... Rồi tất cả mọi người nhìn nhau cười không khí trở lên vui vẻ hơn....

~~~~~~dòng suy nghĩ ~~~~~~

*nhìn Thiên* "em sẽ tin anh thêm một lần nữa"...........^^°

*nhìn Kha* .."gìơ thì anh đã nhận ra Anh yêu em"..

 

 

 

~~Còn tiếp~~

Lời ngỏ: cảm ơn mọi người đã theo dõi ^^.........

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư