Nhật Ký Buồn - Chương 1
(•‿•) | Chat Online | |
27/05/2019 14:14:06 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Nhật Ký Buồn - Chương 2 (Truyện ngôn tình)
- * Nhật Ký Buồn - Chương 3 (Truyện ngôn tình)
- * Chết vì cõng người béo (Truyện cười)
- * Hành trình tìm đến hạnh phúc - Chương 15: Bạch Tử Mất Tích Và Sự Thật (Truyện ngôn tình)
~~~~~Flashback~~~~~
_Trần Hoạch, chúng ta chia tay đi. - Trong một quán cà phê nhỏ bé vắng ngắt, chẳng có bóng dáng một ai ngoài hai người, một nam một nữ. Cô gái có mái tóc đen và đôi mắt nâu cafe nhẹ nhàng nói.
_Cho anh một lý do? - Anh chàng kia có vẻ ngoài khá điển trai, dung mạo tuấn tú với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lá hỏi lại.
"Chia tay" - Chỉ hai từ cô nói ra cũng đủ làm tim anh nhói lên. Chia tay sao? Anh không biết mình làm sai điều gì để cô có thể nói ra câu đó một cách đột ngột như thế. Bên nhau đã 3 năm, một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng ngọt ngào, mới hôm qua thôi vẫn còn hạnh phúc bên nhau, tại sao bây giờ lại trở thành như vậy?
_Tôi chán anh rồi. Lý do vậy đủ chưa? - Cô nhìn anh với anh mắt lạnh lùng, ánh nhìn của cô như muốn xuyên thủng sức chịu đựng của anh với cú đả kích vừa rồi vậy.
_Tiêu Nhi...em... - Anh chưa kịp nói thêm gì cô đã xách túi lên và bỏ đi.
Trần Hoạch thất thần, Tiêu Tiêu sao vậy? Sao bỗng dưng cô lại thay đổi như vậy? Cô chưa bao giờ tỏ ra lạnh lùng như thế. Đây đâu phải con người cô?
~~~~~End Flashback~~~~~
Hai bàn tay siết chặt vào nhau, trên gương mặt tuấn tú kia hiện lên sự tức giận thấy rõ. "Chán"? Cái cớ để chia tay của cô chỉ vậy thôi?
"Choang!" - Trần Hoạch nắm tay thành nắm đấm và đấm mạnh vào cái gương trước mặt mình.
Anh yêu cô nhiều như vậy, coi trọng cô như vậy, mà mọi thứ cô trả lại cho anh là một câu nói gói gọn hai chữ "chia tay"? Nực cười, anh đột nhiên mất kiểm soát, thần chí rối loạn, tự cười như điên. Được thôi, cô đã không coi tôi ra gì thì tôi cũng sẵn sàng coi cô như chưa từng tồn tại.
~~~~~Tại tập đoàn Virgil~~~~~
_Chia tay thằng nhãi đó rồi? - Một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế chủ tịch điềm đạm lên tiếng hỏi.
_Dạ rồi... - Cô gái đối diện cúi gằm mặt, nhẹ nhàng trả lời.
_Tốt! Con lo mà chuẩn bị đi, cha con ta sẽ đi sắm sửa đồ cưới cho con. - Ông ta cười, là nụ cười trên nỗi đau của cô con gái.
"Trần Hoạch...Em xin lỗi..."
~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, Lâm Tiêu Tiêu đến quán cà phê, nơi mà cô và anh bắt đầu một tình yêu, cũng là nơi chính cô đã dập tắt tình yêu đó. Cô vô tình gặp Trần Hoạch cũng đang ngồi trong quán, bên cạnh anh là một người con gái xinh đẹp, người mới? Đúng lúc đó, Trần Hoạch đưa mắt đảo một lượt quanh quán và bắt gặp ánh mắt Tiêu Tiêu đang nhìn mình. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, hai người nhìn nhau. Trần Hoạch nhìn cô với một ánh mắt lạnh băng, không cảm xúc và nở một nụ cười nhếch mép. Tiêu Tiêu có chút giật mình, anh hận cô tới vậy sao? Trái tim cô bỗng như bị ai đó cầm một con dao sắc nhọn đâm vào vậy, cô không biểu hiện gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi quán, khóe mắt kia khẽ nhắm lại không để anh nhìn thấy giọt nước mắt nào đó.
Trần Hoạch thấy cô cúi thấp mặt bỏ đi thì có chút hụt hẫng, anh chạy ra ngoài mặc cho cô nàng kia gọi khản cổ.
Đang cố gắng sải từng bước chân nặng nề thì cô bị một bàn tay nào đó kéo mạnh lại phía sau. Tiêu Tiêu mở to mắt, cô sững người, Trần Hoạch giữ chặt gáy cô và hôn thật mạnh. Cô vùng vẫy nhằm thoát khỏi anh nhưng không thể, anh khỏe hơn cô rất nhiều. Mãi sau Trần Hoạch mới buông cô ra.
_Anh...
_Sao hả? Chia tay rồi mà sao thấy tôi bên nguời con gái khác lại tỏ vẻ bất mãn vậy? Vẫn còn lưu luyến? Hay ân hận rồi?...
"Chát!" - Trần Hoạch đứng hình. Tiêu Tiêu tát anh, rất đau.
_Anh đừng hòng nghĩ tôi là loại người đó! - Nói rồi cô chạy đi, anh nhìn theo dáng cô, trong lòng chợt dâng lên một cỗ chua xót tột cùng.
"Chết tiệt, Trần Hoạch! Thằng khốn, mày vừa làm gì vậy??!"
Giờ đây...khoảng cách giữa hai trái tim đã xa lại càng xa,
Anh làm cô khóc rồi sao?
"Tiêu Tiêu...Xin lỗi em..."
~~~~~~~~~~
Về tới nhà, Tiêu Tiêu ngồi ôm đầu trên giường, cô lại khóc, nhưng vì không có anh ở đây nên cô khóc to hơn. Cái khoảnh khắc Trần Hoạch nói ra câu đó, trong cô như có thứ gì đó tan vỡ. Đúng là cô rất lưu luyến, rất ân hận, nhìn anh bên người ta như vậy quả thật cô thấy bất mãn. Nhưng hành động của anh chẳng khác nào đang khinh thường cô, cho rằng cô là thứ rẻ tiền. Chưa bao giờ anh đối xử với cô như vậy, mà cũng đáng thôi, là cô làm tổn thương anh trước mà...
Chỉ vì một cuộc hôn nhân đầy miễn cưỡng do bố mẹ sắp đặt mà cô phải nói lời chia tay. Liệu anh có hiểu không? Cái giây phút mà cô biết mình sẽ phải rời xa anh mãi mãi...dường như cả bầu trời quanh cô muốn sụp đổ vậy...
Đau lắm chứ, nhưng cô vẫn luôn dặn lòng phải tự kìm nén, không được bộc lộ cảm xúc. Anh có biết cô đã phải cố gắng nhường nào mới có đủ dũng cảm để chấp nhận rời xa anh? Đối với cô Trần Hoạch là tất cả, không, từng là tất cả, nhưng giờ thì hết thật rồi...
...
Kể từ hôm đó, Lâm Tiêu Tiêu lúc nào cũng nhốt mình trong phòng, không gặp ai kể cả vị hôn phu "trên danh nghĩa" của mình.
Về phía Trần Hoạch, anh không thể liên lạc với cô, cố mấy cũng không thể gặp cô. Là cô đang cố trốn tránh anh? Tối qua nhắn tin hỏi han thì cô chỉ trả lời tụt ngủn vài chữ: "Đừng quan tâm nhau nữa" rồi những tin sau đó thậm chí cô còn chẳng buồn đọc nói gì đến trả lời.
~~~~~~~~~~
_Ông gọi tôi? - Trần Hoạch đứng trước bàn chủ tịch, nhìn người đàn ông kia - bố Tiêu Tiêu với ánh mắt đề phòng.
_Phải. Ta gọi cậu đến đây là vì muốn cậu chúc phúc cho Tiêu Nhi. Mai đến đúng giờ nhé, bữa tiệc luôn chào đón cậu. Hừm... - Xử Khiêm nói với chất giọng đầy khiêu khích và đưa cho anh một tấm thiệp mời màu đỏ.
Trần Hoạch cầm lên xem, đôi mắt kia mở to hết cỡ, cố nuốt lấy từng dòng chữ đỏ trên nền giấy trắng: "Cô dâu Lâm Tiêu Tiêu và chú rể Quách Mạc Phong".
Như nhận thấy sự tuyệt vọng nơi anh, Xử Khiêm khẽ cười đểu:
_Đừng buồn vậy chứ nhóc?
_Là ông...là ông đã ép cô ấy chia tay tôi chỉ để cưới người khác???! - Anh siết chặt tay, tấm thiệp mời vì hành động đó mà trở nên nhàu nát.
_Phải, chính ta đã bắt nó phải nghe lời. Chứ nếu để nó tự nguyện? Không dễ dàng gì đâu.
_ÔNG...
_Ấy ấy, bình tĩnh nào. Chuyện cũng đã xong rồi. Cậu về đi!
Nếu như đây không phải công ty ông ta thì có lẽ gia đình đã phải lo hậu sự cho lão rồi. Trần Hoạch bỏ một mạch về thẳng.
Cùng lúc đó, Lâm Tiêu Tiêu cũng đang đến phòng chủ tịch và hai người gặp nhau.
Cô thậm chí còn chẳng thèm nhìn anh lấy một lần. Cô nhẹ nhàng bước qua anh như chưa từng quen biết, như anh không hề tồn tại.
_Tiêu Nhi... - Anh gọi nhỏ, âm thanh trầm ấm của anh cất lên dường như chỉ đủ cho mình anh nghe thấy.
Trần Hoạch cứ nghĩ cô không nghe thấy mình, bỗng Tiêu Tiêu quay lại nhìn anh, đôi mắt cô phẳng lặng như nước hồ thu vậy, còn chẳng có một chút gợn sóng nào.
_Anh biết hết rồi? - Cô hỏi, âm vực trầm thấp đến kì lạ. Cô vẫn vậy, vẫn rất bình tĩnh như xưa, chỉ có điều, lần này là điềm tĩnh tới đáng sợ.
_... - Song Tử không trả lời, coi như sự im lặng đó đã thay anh đáp lại cô.
Cô hiểu ý, cố kìm nén hơi thở dài:
_Xin lỗi... - Chỉ hai từ thôi nhưng cũng đủ để anh biết cô đã tổn thương tới nhường nào.
~~~~~~~~~~
Rồi cái gì đến cũng phải đến, cuối cùng thì cái ngày "chẳng vui vẻ gì" này cũng tới. Lâm Tiêu Tiêu nhìn người con gái trong gương, bộ váy thật lộng lẫy, cô dâu cũng xinh đẹp biết bao, vậy mà sao sâu trong đôi mắt long lanh kia lại có sự hiện diện của nỗi buồn?
Người ta thường nói cả đời người con gái chỉ mặc váy cưới một lần, vậy nên bao giờ cái ngày trọng đại đó cũng là ngày vui nhất. Tiêu Tiêu cười tự giễu, có ai phải lấy một người mình không yêu mà vui vẻ được không? Quách Mạc Phong là một người tốt, hiền lành, tài giỏi nhưng so với Trần Hoạch vẫn không thể sánh bằng.
Cô cứ ngỡ tình yêu này là trường tồn, là vĩnh cửu, vậy mà trớ trêu thay cuộc đời chẳng bao giờ như con người ta mơ ước. Lâm Tiêu Tiêu cô thà là không được sinh ra trong cái gia đình danh gia vọng tộc này còn hơn phải nhất định cưới một người thậm chí còn chẳng bên nhau ngày nào.
_Tiểu thư, giờ lành đã tới, mời Tiểu thư đến lễ đường. - Tiếng cô hầu gái vang lên làm đứt quãng mọi suy nghĩ của Tiêu Tiêu, cô gật nhẹ đầu và nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt không biết đã rơi tự lúc nào.
~~~~~~~~~~
Trên lễ đường nguy nga tráng lệ, cô dâu đang chậm rãi từng bước bước đi, còn ngay trên bục là vị cha xứ và chú rể bảnh bao đang đứng đó với một nụ cười thật ngọt ngào. Hai bên toàn là những khách mời quyền quý, trong lòng cô gái nhỏ bỗng dậy lên một nỗi sợ hãi vô hình.
_Quách Mạc Phong, con có đồng ý lấy cô dâu Lâm Tiêu Tiêu làm vợ, sẽ bên cô ấy dù là lúc khỏe mạnh hay ốm đau, giàu có hay nghèo khổ chứ? - Giọng nói uy quyền của cha vang lên.
_Con đồng ý.
_Lâm Tiêu Tiêu, con có đồng ý lấy chú rể Quách Mạc Phong làm chồng, sẽ bên cậu ấy dù là lúc khỏe mạnh hay ốm đau, giàu có hay nghèo khổ chứ?
_Con...đồng ý. - Nói ra ba chữ ngược với lòng, giọng cô run run. Không ngờ những lời hứa hẹn dù là với Chúa cũng chỉ mang cái vỏ bọc hào nhoáng và giả tạo bên ngoài như vậy sao?
_Ta xin tuyên bố, kể từ bây giờ hai con chính thức là vợ chồng! - Vị cha xứ dõng dạc tuyên bố. Dưới kia, hàng trăm cánh tay vỗ rào rào hưởng ứng_Giờ thì chú rể có thể hôn cô dâu.
Mạc Phong cúi xuống nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi anh đào một nụ hôn thật sâu. Sau khi mọi việc đã xong, chú rể đang đi mời rượu mọi người thì Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn quanh, cô đang tìm Trần Hoạch. Vừa đó, đôi mắt nâu của cô khựng lại nơi cánh cửa, anh đứng đó nhìn cô rồi vội vàng bỏ đi. Lâm Tiêu Tiêu chạy theo anh, chiếc váy cưới rườm rà trở nên thật vướng víu, nó khiến cô không thể chạy nhanh được. Chạy đến khu vườn sau nhà thờ, Trần Hoạch chợt khựng lại:
_Tiêu Nhi, em về đi...
_Em xin lỗi, em...là lỗi của em... - Nói đến đây thì cổ họng cô nghẹn lại, đau lắm, lồng ngực lại khó thở nữa!
Bất ngờ Trần Hoạch quay lại, anh ôm chặt cô vào lòng. Hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà của cô, anh nói:
_Ngốc, em không có lỗi, cũng không cần phải xin lỗi. Có lẽ chúng ta chỉ đến đây thôi, anh sẽ không trách em đâu. Giờ em đã có nơi nương tựa, anh cũng yên lòng rồi... - Anh dịu dàng lau đi giọt nước mắt của cô_Không được khóc, nghe không?
_Nhưng...em không làm được...
_Đừng nói thế, cứ coi như là lần cuối cùng vì anh mà hãy cười thật tươi. Bởi vì...với anh, hạnh phúc là khi được thấy em mỉm cười! - Nói rồi anh bỏ đi thật nhanh, cố gắng không lưu luyến nữa, như vậy chỉ khiến cả hai thêm đau mà thôi.
Tiêu Tiêu đứng đó, sau khi nhận ra anh đã đi mất rồi, cô bất giác khuỵu xuống mà khóc.
~~~~~~~~~~
Kể từ giây phút này em mất anh, mất cả một bầu trời hạnh phúc.
Dây tơ hồng đã đứt mà không thể hàn gắn,
Xa nhau rồi thì ngàn lần xin hãy sống thật tốt.
Quên nhau đi và hãy cười vì nhau.
Một lần cuối!
...
Trong khung cảnh thơ mộng một sắc hoa hòa lẫn với màu của hoàng hôn, nó bỗng trở nên thê lương làm sao khi từ đây cuộc sống của hai con người đã mất đi ánh sáng...
~~~~~~~~~~
Ngốc, xin vì anh mà hãy cười thật tươi.
Vì với anh thấy em cười là cả một hạnh phúc...
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!