LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Nhật Ký Buồn - Chương 2

103 lượt xem

"Ngày... Tháng... Năm...

 

Bác sĩ nói em không qua khỏi. Tại sao vậy? Sao em không cho tôi biết? 3 năm yêu nhau mà tới giờ việc em bị bệnh tim giai đoạn cuối tôi mới được biết. Hay là tại tôi không quan tâm tới em? Đúng, tôi là một kẻ tham công tiếc việc, yêu nhau rồi mà thời gian bên em cũng gần như là không có. Trương Minh này là một kẻ tồi. Phải không?

 

Có vài lần vô tình tôi thấy em ho rất nhiều, là ho ra máu. Tôi đã vô cùng hoảng sợ, hỏi han em mọi cách, em chỉ mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói ba chữ: "Em không sao". Tôi cũng vô tâm mà chấp nhận câu nói đó. Và cuối cùng thì tôi đã phải trả một cái giá vô cùng đắt, đó là mất đi em. Mãi mãi!

 

Ngày vào bệnh viện, tôi hỏi, em chỉ cười, một nụ cười ấm áp đã từng khiến tôi rung động mà trả lời: "Vì em không muốn anh buồn, em biết anh bận lắm. Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu."

 

Ngốc! Em có biết mình ngốc lắm không? Với tôi, em là lý do duy nhất để mình làm việc vì tương lai của cả hai, nụ cười của em chính là tia sáng hy vọng của tôi. Nhìn chiếc giường bệnh em nằm được đẩy vào phòng cấp cứu, tim tôi quặn thắt."

 

~~~~~~~~~~

 

"Ngày... Tháng... Năm...

 

Mưa!

 

Hôm nay là ngày em rời xa cuộc sống, cũng là ngày em chính thức bước ra khỏi cuộc đời của tôi.

 

Tia hy vọng trong tôi vụt tắt, tôi là cảm thấy bản thân như rơi vào đáy sâu tuyệt vọng. Lặng lẽ nhìn gương mặt người con gái tôi yêu lần cuối. Tôi đã khóc, giọt nước mắt hòa cùng mưa, mặn chát!

 

Tố Tố, phải làm sao để tôi có thể quên đi em? Phải làm sao để tôi có thể quên đi những ký ức của hai ta? Phải làm sao?..."

 

~~~~~~~~~~

 

"Ngày... Tháng... Năm...

 

Từ khi em ra đi, cuộc sống của tôi luôn bao trùm một màu u tối. Trước khi quen em, "cô đơn" là hai từ mà tôi luôn gắn bó, nhưng kể từ cái giây phút môi chúng ta chạm nhau, em đã cho tôi biết "yêu" là gì.

 

Giờ đây, hạnh phúc đã nằm ngoài tầm với. Lão thiên đã ban cho tôi một đặc ân là em nhưng cũng nhanh chóng cướp đi đặc ân đó.

 

Thì ra, đau là thế, cô đơn cũng mãi chỉ là cô đơn..."

 

~~~~~~~~~~

 

"Tách!" - Khẽ khàng lật từng trang nhật ký của Trương Minh, một giọt nước tinh khôi trên gò má Tố Tố khẽ chảy xuống.

 

Giá như ngay từ đầu anh và em không nên gặp nhau,

 

Giá như ngay từ đầu chúng ta đừng yêu nhau.

 

Thì bây giờ đã không ai phải chịu khổ,

 

Phải không anh?

 

~~~~~~~~~~

 

"Cạch!" - Tiếng cửa phòng bật mở làm Tố Tố giật mình vội vàng cất vội quyển sổ vào vị trí cũ. Là Trương Minh, anh mới đi làm về. Mệt mỏi ngồi xuống cái ghế chỗ bàn làm việc, Trương Minh thở dài một tiếng.

 

Anh nhớ lắm cái bóng dáng nhỏ nhắn lúc nào cũng ôm chầm lấy anh mỗi khi anh đi làm về, nhớ lắm cái dáng người nhỏ nhắn loay hoay trong nhà bếp nấu cơm, nhớ, nhớ nhiều lắm...

 

Anh mở cái két sắt bên cạnh, lấy ra trong đó toàn ảnh là ảnh. Ra cái đó chính là "bảo vật" mà anh vẫn hay nói với cô mỗi lần cô thắc mắc. Toàn là do anh chụp trộm cả, cái dáng vẻ nội trợ lúc phơi quần áo của cô, gương mặt xinh xắn hiền hòa lúc cô đang ngủ, ngay cả khoảnh khắc cô cười híp mắt vì được anh tặng cho một chú cún cưng,....

 

Nhìn chiếc váy cưới được treo gọn gàng trong tủ kính, anh đã định dùng nó làm quà cầu hôn cô, nhưng ai ngờ chiếc váy đó Tố Tố chưa một lần mặc tới mà đã.... Nghĩ tới đây, trái tim ai đó bỗng nhói lên, hai bàn tay siết chặt, đôi mắt lãnh đạm bỗng dậy sóng đầy đau đớn.

 

Tố Tố đứng đó, cô chứng kiến hết, đã bao lần cố gọi tên anh, nhưng anh lại không thể nghe thấy - "Trương Minh, anh cứ như vậy sao em có thể yên tâm mà ra đi?"

 

Lúc cô trút hơi thở cuối cùng, nỗi lo lớn nhất của cô cũng chỉ có anh, thế nên, cô không muốn đi, không muốn rời xa anh thêm nữa. Khoảng cách giữa hai người hiện tại, đã là quá lớn cho một cuộc tình...

 

"Đừng mà... Làm ơn..." - Tố Tố run lên, anh... Trương Minh đang cầm những tấm ảnh và đốt hết. Anh đã luôn cố gắng học cách để quên cô, quên càng nhanh càng tốt. Vậy mà tới chính anh cũng không ngờ muốn quên đi một người lại khó đến thế, phải chăng là do anh đã yêu cô quá nhiều? Nở một nụ cười nhạt, yêu thì sao mà không yêu thì sao? Tất cả cũng chỉ là một cái cớ để lấp đi vết thương vẫn ngày ngày rỉ máu kia thôi. Anh có tiền, có thế lực, có địa vị mà lại để mất cô, vậy là anh vẫn trắng tay. Đã quá muộn để hối hận, thời gian chẳng bao giờ chờ đợi một ai cả.

 

Từ bao giờ trên đời này đã tồn tại phép tính 1+1=0?

 

Đó là từ khi khởi đầu của nó được xuất phát từ 1+1=2.

 

~~~~~~~~~~

 

Sáng sớm hôm sau, Trương Minh lái chiếc BMW lao như gió trên tuyến đường cao tốc vắng vẻ. Đêm qua anh có một giấc mơ, trong mơ anh không thấy gì cả ngoài một khoảng không tối đen vô định, giọng nói quen thuộc của Tố Tố nhẹ tựa lông hồng vang lên: "Trương Minh, đừng như vậy nữa, quên em đi...". Tới tận bây giờ, câu nói ấy vẫn vang vọng trong đầu anh, là cô thật sao?

 

Trương Minh đâu biết rằng, kể từ ngày đó, luôn có một ánh mắt dõi theo anh với mong muốn được thấy lại nụ cười tự tin ngày nào.

 

"BÍP! BÍP! RẦM!!!" - Một loạt những âm thanh chói tai vang lên, Trương Minh đang lái xe với tốc độ gần như là mất kiểm soát thì có một chiếc xe tải lao tới.

 

Khung cảnh hỗn loạn, máu chảy thành dòng. Trương Minh mệt mỏi buông thõng tay, đôi mắt anh cứ mờ dần, mờ dần. Bỗng anh thấy trước mắt mình hiện ra một thiên thần xinh đẹp trong chiếc váy trắng đang chìa tay về phía mình và nở một nụ cười ngọt ngào quen thuộc. Trương Minh nắm lấy bàn tay ấy, ôm chặt cô trong lòng, dịu dàng thốt lên ba chữ: "Anh yêu em!"

 

 

 

Yêu là khi ta từ bỏ tất cả vì nhau,

 

Yêu là khi ta nắm chặt tay nhau đi tới cuối con đường.

 

Như đôi chim uyên ương,

 

Nguyện sống chết có nhau, mãi không xa rời.

 

Dù là Thiên Đàng hay Địa Ngục,

 

Ba từ tám chữ một ý nghĩa vẫn mãi không thay đổi:

 

"Anh yêu em!"

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư