Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Chương 22
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
30/05/2019 21:47:52 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * ĐỘC THÊ CỦA HOẠN QUAN CÓ THAI - Chương 89: Lão trâu già dạy dỗ tiểu thê (1) (Truyện ngôn tình)
- * ĐỘC THÊ CỦA HOẠN QUAN CÓ THAI - Chương 90: Lão trâu già dạy dỗ tiểu thê (2) (Truyện ngôn tình)
- * ĐỘC THÊ CỦA HOẠN QUAN CÓ THAI - Chương 88-2: Kỹ năng thứ năm của Cửu Thiên Tuế: Trừ nội, chấn ngoại (2) (Truyện ngôn tình)
- * Câu bị động (Truyện cười)
Anh đang mỉm cười với cô sao?
Về đến nhà, Uất Noãn Tâm nhanh chóng chạy đến phòng của Nam Cung Thiếu Khiêm. Muốn trước khi đi ngủ có thể trò chuyện với anh vài câu có thể giúp tâm trạng hiện tại thoải mái một chút cũng không tệ, nhưng không nghĩ đến vừa bước vào phòng lại nhìn thấy một người cô không muốn gặp – Nam Cung Nghiêu! Giống như cây đinh trong mắt vậy, vừa nhìn thấy liền hận đến nghiến răng.
Nam Cung Thiếu Khiêm nhìn thấy cô, đôi mắt trong chớp nhoáng trở nên ấm áp. “Tiểu Noãn, em trở về rồi!”
Nam Cung Nghiêu quay đầu lại, sắc mặt đen thui. Đã 12 giờ rồi, cô còn biết phải trở về sao? Những lời cảnh cáo của anh cô coi như gió thoảng bên tai sao?
“Ưm! Hai người đang trò chuyện, em không làm phiền nữa, em trở về phòng đây!”
“Đừng, đừng mà…” Nam Cung Thiếu Khiêm vội vàng giữ cô lại, rõ ràng cách nhau một khoảng, nhưng vẫn cứ vội vàng dang tay ra muốn giữ cô lại.
“Công ty vẫn còn việc phải xử lý, hai người trò chuyện đi!” Nam Cung Nghiêu đứng dậy.
“Anh, anh cũng ở lại đây đi….”
“Người em muốn gặp đã trở về rồi, chắc không hy vọng anh ở đây làm cản trở chứ!” Nhìn cậu ấy không yên tâm muốn giải thích, Nam Cung Nghiêu mỉm cười, vỗ vào bả vai của cậu. “Đùa với em thôi! Công ty quả thật còn có việc! Đừng nói chuyện quá khuya, ngủ sớm chút!”
“Ưm! Anh cũng vậy!”
“Chăm sóc tốt cho cậu ấy! Vất vả rồi!”
Nam Cung Nghiêu vô cùng khách sáo nở nụ cười với Uất Noãn Tâm, cô lập tức cảm giác như có một tia sét đánh trúng vậy.
Diêm vương mặt lạnh Nam Cung Nghiêu từ bao giờ trở thành lễ phép giống như vậy chứ? Còn cười với cô sao? Trời sắp đổ mưa lớn rồi sao? (Nguyên tác: hồng vũ – tức mưa lớn thành bão, lũ lụt, …)
Nhưng anh đi ngang qua cô, ở bên tai cô nhỏ giọng nói, lập tức phá vỡ mọi phép màu. “Trò chuyện xong qua phòng tôi!” Âm thanh thâm trầm, như một cơn gió lạnh thổi bên tai.
Cô chợt tỉnh ra, anh chẳng qua đang giả vờ mà thôi, không muốn để cho Nam Cung Thiếu Khiêm lo lắng! Cô làm sao có thể quên, anh là một người diễn kịch vô cùng giỏi!”
Nam Cung Nghiêu rời khỏi mang theo cả áp lực, không khí trở lại thoải mái. Nam Cung Thiếu Khiêm vỗ vỗ bên giường, ám chỉ Uất Noãn Tâm qua đó ngồi. ” Hôm nay ở bên ngoài bận cả ngày sao? Nhìn dáng vẻ của em, hình như rất mệt!”
“Ưm! Thật sự rất bận!” Cô mệt đến mức chân tay mềm nhủng, đầu óc choáng váng. Luật sư quả thật là một nghề không nhẹ nhàng mà!
“Đang bận về việc gì? Có thể nói cho anh biết không?”
“Việc này…”
“Nếu không tiện thì thôi vậy, anh chỉ tiện thể hỏi thôi!” Nam Cung Thiếu Khiêm cười cho qua. Thật ra trong lòng có chút thất vọng, anh không thể nghi ngờ tò mò bí mật của cô. Nhưng sự che giấu của cô làm cho anh cảm thấy bất an, anh muốn hiểu rõ tất cả mọi thứ của cô.
Đối với dục vọng chiếm giữ cô, càng ngày càng tăng, anh lo lắng sau này ngay cả bản thân cũng không thể khống chế được, sẽ trở nên vô cùng đáng sợ
Anh đang mỉm cười với cô sao?
Về đến nhà, Uất Noãn Tâm nhanh chóng chạy đến phòng của Nam Cung Thiếu Khiêm. Muốn trước khi đi ngủ có thể trò chuyện với anh vài câu có thể giúp tâm trạng hiện tại thoải mái một chút cũng không tệ, nhưng không nghĩ đến vừa bước vào phòng lại nhìn thấy một người cô không muốn gặp – Nam Cung Nghiêu! Giống như cây đinh trong mắt vậy, vừa nhìn thấy liền hận đến nghiến răng.
Nam Cung Thiếu Khiêm nhìn thấy cô, đôi mắt trong chớp nhoáng trở nên ấm áp. “Tiểu Noãn, em trở về rồi!”
Nam Cung Nghiêu quay đầu lại, sắc mặt đen thui. Đã 12 giờ rồi, cô còn biết phải trở về sao? Những lời cảnh cáo của anh cô coi như gió thoảng bên tai sao?
“Ưm! Hai người đang trò chuyện, em không làm phiền nữa, em trở về phòng đây!”
“Đừng, đừng mà…” Nam Cung Thiếu Khiêm vội vàng giữ cô lại, rõ ràng cách nhau một khoảng, nhưng vẫn cứ vội vàng dang tay ra muốn giữ cô lại.
“Công ty vẫn còn việc phải xử lý, hai người trò chuyện đi!” Nam Cung Nghiêu đứng dậy.
“Anh, anh cũng ở lại đây đi….”
“Người em muốn gặp đã trở về rồi, chắc không hy vọng anh ở đây làm cản trở chứ!” Nhìn cậu ấy không yên tâm muốn giải thích, Nam Cung Nghiêu mỉm cười, vỗ vào bả vai của cậu. “Đùa với em thôi! Công ty quả thật còn có việc! Đừng nói chuyện quá khuya, ngủ sớm chút!”
“Ưm! Anh cũng vậy!”
“Chăm sóc tốt cho cậu ấy! Vất vả rồi!”
Nam Cung Nghiêu vô cùng khách sáo nở nụ cười với Uất Noãn Tâm, cô lập tức cảm giác như có một tia sét đánh trúng vậy.
Diêm vương mặt lạnh Nam Cung Nghiêu từ bao giờ trở thành lễ phép giống như vậy chứ? Còn cười với cô sao? Trời sắp đổ mưa lớn rồi sao? (Nguyên tác: hồng vũ – tức mưa lớn thành bão, lũ lụt, …)
Nhưng anh đi ngang qua cô, ở bên tai cô nhỏ giọng nói, lập tức phá vỡ mọi phép màu. “Trò chuyện xong qua phòng tôi!” Âm thanh thâm trầm, như một cơn gió lạnh thổi bên tai.
Cô chợt tỉnh ra, anh chẳng qua đang giả vờ mà thôi, không muốn để cho Nam Cung Thiếu Khiêm lo lắng! Cô làm sao có thể quên, anh là một người diễn kịch vô cùng giỏi!”
Nam Cung Nghiêu rời khỏi mang theo cả áp lực, không khí trở lại thoải mái. Nam Cung Thiếu Khiêm vỗ vỗ bên giường, ám chỉ Uất Noãn Tâm qua đó ngồi. ” Hôm nay ở bên ngoài bận cả ngày sao? Nhìn dáng vẻ của em, hình như rất mệt!”
“Ưm! Thật sự rất bận!” Cô mệt đến mức chân tay mềm nhủng, đầu óc choáng váng. Luật sư quả thật là một nghề không nhẹ nhàng mà!
“Đang bận về việc gì? Có thể nói cho anh biết không?”
“Việc này…”
“Nếu không tiện thì thôi vậy, anh chỉ tiện thể hỏi thôi!” Nam Cung Thiếu Khiêm cười cho qua. Thật ra trong lòng có chút thất vọng, anh không thể nghi ngờ tò mò bí mật của cô. Nhưng sự che giấu của cô làm cho anh cảm thấy bất an, anh muốn hiểu rõ tất cả mọi thứ của cô.
Đối với dục vọng chiếm giữ cô, càng ngày càng tăng, anh lo lắng sau này ngay cả bản thân cũng không thể khống chế được, sẽ trở nên vô cùng đáng sợ
Không có quyền can thiệp vào
Nghĩ đến phải đi gặp Nam Cung Nghiêu, ngay cả tâm tình để trò chuyện cũng không có, ngồi không được vài phút, thỉ nói muốn trở về phòng ngủ. Nam Cung Thiếu Khiêm cũng không giữ cô lại lâu, muốn cô nghỉ ngơi thật tốt. Trong lòng cô thở dài, nếu như Nam Cung Nghiêu có một chút quan tâm giống như em trai mình thì quá tốt rồi!
Cơn buồn ngủ ập đến nhưng vẫn phải cố gắng tỉnh táo để đối phó với lại đại ma vương, thật là chuyện ngược đãi người khác mà!
Không cam lòng đi đến phòng của Nam Cung Nghiêu, anh đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu. Đã một giờ sáng rồi, vẫn còn tinh thần đến vậy. Ánh mắt vô cùng lợi hại, ngay cả một cử động nhỏ cũng không bỏ qua, rất có phong thái của một tổng tài.
Bây giờ không phải lúc ca ngợi, nhanh chóng giải quyết, trở về phòng ngủ mới là chuyện chính!
“Có chuyện gì sao?”
“Thiếu Khiêm ngủ rồi hử?”
“Lúc tôi đi thì vẫn chưa.”
Nam Cung Nghiêu ngẩn đầu lên, lông mày nhíu lại. Không nói bất cứ gì, nhưng Uất Noãn Tâm có thể nhìn rõ ánh mắt của anh đang chất vấn bản thân tại sao không đợi đến khi Nam Cung Thiếu Khiêm lên giường ngủ rồi mới đi, cô cắn môi lắp bắp nói: “Anh ấy bảo tôi về ngủ trước…”
“Đừng có mang Thiếu Khiêm ra làm cái cớ!”
“Tôi nói là sự thật!”
“Tôi kêu cô chăm sóc Thiếu Khiêm, có nhấn mạnh qua là ‘một bước không rời’. Nhưng cô rất to gan, đi cho đến bây giờ mới chịu về!” Anh vô cùng bất mãn.
“Tôi có việc quan trọng, không phải ra ngoài chơi!”
“Đến văn phòng luật sư vì công việc hay vì người tình, trong lòng cô biết rõ hơn tôi!”
“Người tình gì chứ, anh ấy là cấp trên của tôi. Đợi đã… anh cho người theo dõi tôi sao?” Nhìn thấy anh không kiên dè gì nở một nụ cười lạnh, như đây là chuyện rất tự nhiên, giống như cô là kẻ đang làm chuyện sai trái. Uất Noãn Tâm có chút đau đầu. “Tôi không phải của riêng anh! Anh như vậy là xâm phạm đến quyền tư do và riêng tư của người khác đó!”
“Của riêng? Chẳng lẽ không phải sao?” Nam Cung Nghiêu không chút che giấu nào mà miệt thị cô, nói ra một câu vô cùng tổn thương người khác. “Tôi dường chưa bao giờ cho cô biết , tôi lấy cô vì muốn cô về diễn tốt vai trò Nam Cung phu nhân!”
“Anh…”
“Bắt đầu từ ngày mai, cô không được phép bước ra khỏi nhà này!”
“Anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi!” Trong bụng Uất Noãn Tâm chứa đầy những lời phản kháng, nhưng cô biết anh sẽ không nghe, thậm chí có thể chọc giận anh. Ở trong đầu nghĩ một hồi, chợt nghĩ ra được một cách khác
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!