LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Mọi chuyện rồi sẽ qua, phải không anh?

845 lượt xem
Mọi chuyện rồi sẽ qua phải không anh,Sự đối lập mà tương đồng,Chồi non,Tháng ngày tươi đẹp,Trước khi bão lớn biển sẽ rất trầm lặng,Gặp lại,Đọc truyện Mọi chuyện rồi sẽ qua, phải không anh?,Truyện ngắn,truyện ngắn hay,truyện ngắn đặc sắc,truyện ngắn ý nghĩa,tuyển tập truyện ngắn

Sự đối lập mà tương đồng!

Ở cái tuổi 17, các cô nàng thường hay mơ mộng về quần áo đẹp, bạch mã hoàng tử và cả những chuyện tình đẹp như mơ. Nhưng cô lại không như thế.

Một Ngân Anh trầm tĩnh, hiểu chuyện, là con ngoan trong mắt ba mẹ, trò giỏi trong mắt thầy cô, người luôn tuân theo luật. Sinh ra trong gia đình có truyền thống quân đội, cô luôn được dạy để trở thành một con người mạnh mẽ, kiềm nén cảm xúc, nhưng điều đó làm cô rất mệt mỏi. Nếu bạn sinh ra như một loài cây dại thì mọi người sẽ để mặc bạn, nhưng nếu bạn sinh ra đã là bonsai thì cho dù bạn cố vương chồi thế nào, nếu không vừa mắt cũng sẽ bị tỉa đi mất.

Phong Tuấn là sự kết hợp giữa phong độ và tuấn tú. Nói thể quả thật không sai, chiều cao ngưỡng mộ vóc dáng chuẩn men và gương mặt điển trai làm biết bao bạn nữ say mê. Trên gương mặt luôn là nụ cười, mà theo như cách nói của các bạn nữ đó là nụ cười yêu nghiệt, ngạo mạn, tự tin, tỏa sáng và kèm theo sự bất cần. Với nụ cười đó bạn sẽ chẳng bao giờ biết khi nào cậu ta vui, khi nào cậu ta buồn. Trong mắt thầy cô là một học sinh hư hỏng, luôn vi phạm nội quy. Tất cả các môn điều dở, vì cơ bản cậu ta đâu muốn học. Ba mẹ là những nhà kinh doanh, cậu sống trong một căn nhà rộng lớn, bàn ăn với sức chứa 10 người nhưng chỉđông đủ tầm ba lần trong năm. Đối nghịch với nụ cười kia là sự cô đơn. Khao khát tình yêu thương gia đình, có người quan tâm, hiểu mình.

Nếu hỏi Ngân Anh Và Phong Tuấn có thể yêu nhau không? Tất cả mọi người sẽ trả lời là không. Vâng! Nhưng họ đã thật sự yêu nhau.

Cắm trại tổ chức một năm một lần, là lúc mà tất cả học sinh đều mong đợi. Vì sao à? Đơn giản vì lúc đó các bạn gái sẽ mặc đồ thật đẹp, còn những chàng trai sẽ diện đồ cực bảnh để đi tán mấy bạn nữ. Nói chung theo cách nói của thầy cô đó là dịp học sinh giao lưu văn hóa, nhưng theo cách làm của học sinh thì đó là cơ hội để tìm một nửa của mình. Ngân Anh được phân công làm MC chương trình, và đương nhiên bạn Phong Tuấn sẽ làm đại diện lớp đi thi văn nghệ. Vì sao? Các bạn sẽ hiểu sau khi nghe đoạn đối thoại dưới đây:

Khi cậu bước lên sân khấu một tràng vô tay nhiệt liệt làm rung chuyển cả sân khấu. Các bạn nam cảm thán:

- Tổ chức thi làm gì không biết, không thi cũng biết cậu ta thắng!

- Sao vậy? - Một cậu trai khác ngu ngơ hỏi.

- Cậu không biết à, kết quả là do học sinh bình chọn, các bạn nữ lại cuồng cậu ta như thế!

- À! một tiếng thật dài, cậu bạn kia như nhận ra chân chân lý. Kết quả thật cực kỳ, cực kỳ không ngạt nhiên chút nào. Phong Tuấn thắng!

Mệt lắm mới thoát khỏi đám con gái kia, cậu đi chậm rãi lên sân thượng của trường: Chết tiệt, ai lại dám chiếm địa bàn của mình!

- Sao cậu lại lên đây, lúc này đáng lẽ nên cùng thầy cô bàn luận về giao lưu văn hóa mới đúng chứ! - Giọng đầy ý mỉa mai.

- Còn cậu nên cùng với các bạn nữ chia sẻ niềm vui chiến thắng mới phải!

- Thôi được, chẳng phải điều muốn tránh sự ồn ào sao! Mỗi người ai làm việc nấy, nước sông không phạm nước giếng!

- Ok.

- Cậu mà cũng xài những từ này à! - Cô cho rằng cậu sẽ nói đồng ý cô. Nét mặt hết sức buồn cười, cậu giả vờ nghiêm trang nói như thể các ứng cử viên đang tranh cử tổng thống.

Cô bật cười.

- Khi cậu cười rất đẹp, mình nghĩ câu nên cười thay vì mím chặt môi, nhăn mặt nhíu mày trông rất khó chịu!

- Không liên quan đến cậu, còn cậu nếu không vui thì đừng có miễn cưỡng cười, trông khó ưa chết được!

- Không nói chuyện thì không biết cậu nói chuyện cũng thật là "chua"!

Hai người bỗng dưng bật cười. Hai người tính tình hoàn toàn khác nhau, nhưng có một điểm chung đó là luôn che dấu cảm xúc thật của bản thân.

***

Chồi non!

Kể từ hôm đó, họ thường xuyên chạm mặt nhau trên sân thượng, nói chuyện nhiều hơn, không ngờ lại rất hợp nhau. Rồi dần dần cậu đến lớp của cô, không đem theo đồ ăn vặt thì là sách mới cho cô. Không biết sao cậu lại mua đúng thứ cô thích. Cậu thì thay đổi hẳn, chăm chỉ học hành hơn. Cô cười nhiều hơn. Trong công viên:

- Này nếu cậu chăm như thế ngay từ đầu, thì biết đâu đầu bảng là tên cậu chứ không phải là mình! - cô nở nụ cười nhẹ nhàng.

- Đúng vậy, nếu mình gặp cậu sớm hơn.

Câu nói vô tình, nhưng người hữu tình. Lần đầu tiên trái tim như mặt hồ phẳng lặng kia của cô dao động.

- Hôm này trời đẹp nhỉ! - Cậu gãi đầu, cười bối rối.

- Hả? Cậu không thấy đám mây đen to đùng đằng kia à!

Ai đó mặt đỏ tía tai vừa chạy đi vừa nói:

- Mình về đây!

Khi yêu con người ta đúng là sinh vât ngốc nghếch. Một ngày cô phát hiện một bí mật giữa một tên ngốc và cậu bé 5 tuổi.

- Tại sao em nói cho anh ấy biết thông tin về chị! - Cô nghiêm giọng

- Anh nói anh ấy là bạn trai của chị, sau này là người một nhà, anh ấy còn tặng em rất nhiều quà. - Nhóc sợ sệt.

Tên này to gan thật, dám lừa em cô.

- Chuyện này bao lâu rồi? - Cô tiếp tục lấy khẩu cung.

- Dạ, từ hôm tết.

Chẳng phải gần một năm rồi sao. Còn một tháng nữa thì đến tết rồi. Nhớ lại hôm đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu trong dáng vẻ đó, chỉ miêu tả bằng hai từ cô đơn. Khác hẳn với cậu ngày thường, tùy tiện phóng túng, miệng lúc nào cũng cười thật nham nhở. Nhìn ánh mắt xa xăm lạnh lẽo, cô cảm thấy rằng nếu có một hơi ấm dù nhỏ nhoi rơi vào cũng sẽ làm tan chảy cái tâm hồn lãnh đạm kia. Không ngờ người như cậu ấy cũng có lúc buồn như thế, làm cho ai khi nhìn đều muốn bước tới chia sẽ hơi ấm. Đó cũng là lần đầu tiên cô nhận ra cậu thật sự rất đẹp trai. Ở gần cậu cô thật sự thoải mái, cười nhiều, vui vẻ hơn. Hôm nay, nếu là cô của trước kia cô sẽ bước thẳng tới gặp cậu và lạnh lùng nói :

- Nếu cậu còn như thế cô sẽ báo công an!

Nhưng hiện tại ai đó lại đang nở nụ cười mà bản thân cũng không biết.

- Cậu dám lừa em mình.

- Xin lỗi, mình chỉ muốn hiểu về cậu mà thôi, thật sự không có ý xấu.

- Ai là người một nhà với cậu?

Cậu nhìn cô vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có:

- Trước đây mình rất cô đơn, ba mẹ luôn đi vắng. Mỗi khi họ về nhà mình rất vui mừng đến nỗi không dám ngủ vì sợ mở mắt họ lại đi mất. Đúng thật là như vậy. Mỗi buổi sáng thức dậy mình chỉ nhận được một tờ giấy với những dòng chữ viết vội:"Ba mẹ đi công tác!" và một xấp tiền dì Năm giúp việc giao lại. Mỗi buổi khi về nhà mình lại hỏi: "Ba mẹ con có về không?". Mình không biết mình đã hỏi bao nhiêu lần, nhưng câu trả lời chỉ có một. Dần dần đó trở thành điều hiển nhiên và mình không còn hỏi nữa! Nhưng đến một ngày, khi mình nói chuyện với một người, người đó nhìn ra được nỗi buồn trong nụ cười của mình, cô ấy rất ít cười nhưng nụ cười của cô ấy thật ấm, làm tim mình ấm áp theo!!! Là người con gái luôn tỏ ra mạnh mẽ, khi tức giận hay buồn chỉ mím chặt môi, vai rung cũng không khóc, nhưng mình lại không cảm thấy cô ấy mạnh mẽ chút nào mà lại cảm thấy cô ấy thật yếu mềm. Nếu có thể mình muốn hỏi cô ấy rằng mình có thể ở bên che chở và làm cho cô ấy mỉm cười mỗi ngày không? - Nét mặt cậu như chờ đợi, đầy hy vọng và cả sự lo lắng.

Cô quay lưng bước đi, một bước, hai bước, ba bước. Đột nhiên cô dừng lại mỉm cười:

- Nếu một ngày cậu làm cô ấy khóc, cô ấy sẽ hận cậu cả đời!

Hôm đó trời thật đẹp! Dù đó là một ngày trời mùa đông u ám!

***

Tháng ngày tươi đẹp

Yêu đương xem ra cũng không khó lắm, nhưng nó mang theo những cảm giác thật lạ. Đối với học sinh mà nói thứ bảy, chủ nhật là thời gian vui nhất trong tuần, không cần đến lớp, được thoải mái vui chơi. Nhưng với một số người thì hoàn toàn ngược lại. Chiều thứ bảy, ai đó cùng em trai ngồi trên băng đá trước nhà hóng gió. Nhìn lên bầu trời và nghĩ cô ai. Bỗng nhiên ai kia liền xuất hiện.

- Phải chi nhắc tới tiền bạc có vẻ hay hơn không nhỉ? - Ai đó thầm cười.

Có một cậu ngốc đẹp xe qua, nhìn ai đó đến khờ dại, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của đối phương thì giả vờ như không thấy. Đạp qua, đạp lại, lại đạp qua rồi lại đạp lại, đây có lẽ là lần thứ n rồi. Chỉ có cậu em kia ngồi đếm, chứ ai đó ngồi kế bên chỉ cười thơ thẩn.

- Con quen cậu kia không, mẹ thấy nãy giờ nó cứ chạy qua chạy lại. - Tiếng nói của mẹ làm hồn ai đó rơi xuống từ chín tầng mây, tim rung bần bật, thật không dám nghĩ sẽ ra sao nếu cha mẹ cô biết cô đang yêu. Chắc ba sẽ dụng hình nhưng trong quân đội với cô.

- Con không biết, chắc cậu ta rảnh rỗi tập thể dục ấy mà! - Cô cười giả lả.

- Ừ, thôi vào ăn cơm! - Mẹ bước vào nhà.

Nhóc em nhìn cô cười tít mắt, nó ôm bụng cười đến nỗi cô không thấy hai con mắt của nó đâu. Cô đỏ mặt lườm nó. Nó nhảy xuống đất, vừa chạy theo mẹ vừa cố ý nói to:

- Tự nhiên em muốn ăn kem!

- Chị sẽ mua! Cô cười đáp nhưng thật sự tức giận, cái thằng nhóc này thật giỏi lợi dụng thời cơ quá.

Ai kia lại chạy qua, hai ánh nhìn luyến tiếc, cô len lén vẫy tay chào. Ai kia đạp xe mà cười tít mắt.

- Binhhhh..... - Ai kia đâm vào cột điện. Trời hôm nay chưa đêm mà đã có ngàn sao!

Họ bên nhau như thế, bình yên và ấm áp. Tình yêu đúng là làm con người ta thay da đổi thịt. Khi chiều về ai kia lại đạp xe theo ai đó. Khi ai đó bị bệnh ai kia sẽ luôn mang theo thuốc, nước, khăn giấy theo. Ai đó cũng vì ai kia mà kẹp chiếc kẹp màu hồng lên máy tóc dài đen mượt mà ai kia đã tặng, làm các bạn một phen hoảng hốt. Chỉ có một người đứng trong góc thích thú mà cười trong ngây ngốc. Khi ai kia bị đám bạn nữ háo sắc quay quanh, có một người với vẻ mặt không vui đi lướt qua. Ai đó sẽ nói to rằng:

- Mình đã có bạn gái rồi! Cô ấy là người mình yêu nhất trên đời!

Ai đó mỉm cười. Trong khi những sắc nữ kia lại ngưỡng mộ đến tuyệt vọng. Đó là những tháng ngày tươi đẹp.

Trong công viên.....

Cậu sẽ thi ngành gì? - Cô gái với gương mặt rạng rỡ, tay cầm quyển sách dựa lưng vào chàng trai hỏi.

- Mình chưa biết! Chắc ba mẹ bắt thi kinh tế! Còn cậu?

- Học viện cảnh sát. Mười tám năm trước thì chuyện này đã được quyết định..

- Ha ha! Mình thấy cậu hợp mà. Lúc trước mặt lúc nào cũng nghiêm túc, nhìn mà phát sợ.

- Vậy bây giờ không sợ mình nữa à?

- Vẫn sợ nhưng theo cách khác. Sợ cậu giận! Cậu biết không, nét mặt cậu khi không nghiêm túc thật sự rất đẹp, giống như lúc này vậy!

Ai đó ngượng đến đỏ mặt, nhưng đột nhiên hoảng hốt.

- Cậu háo sắc đến nỗi chảy máu cam rồi kìa! - Cô nhẹ nhàng dùng khăn lau cho cậu.

- Không sao, mình hay như thế!

- Cậu nên ăn nhiều đồ bổ để bổ máu! - Mặc cô huyên thuyên cậu cứ cười ngốc nghếch.

- Cậu cười gì vậy? - Cô hỏi.

- Mình đang tưởng tượng không biết trông cậu sẽ như thế nào nếu cậu trở thành một MC chương trình giải trí, lúc nào cũng cười nhỉ, chắc vẻ mặt cậu khổ sở lắm..

- Được thôi nếu như cậu trở thành một thầy giáo. Chắc vẻ mặt của cậu còn khó coi hơn mình.. - Cô nở nụ cười thách thức.

- Được vậy chúng ta giao kèo đi. Nếu tớ làm được, cậu sẽ thực hiện một nguyện vọng của cô, và tớ cũng sẽ thực hiện một nguyện vọng của cậu nếu cậu làm được!

- Done. - Cô đồng ý.

Dưới bóng cây to trong công viên, có một đôi trẻ giao hẹn với nhau. Bầu trời hôm nay thật trong xanh, ánh nắng chói chang. Nhưng không có gió làm không gian yên tĩnh đến lạ kỳ.

***

Trước khi bão lớn, biển sẽ rất trầm lặng

Trong lòng có cảm giác không yên, đã ba ngày rồi cậu ấy không đi học. Gọi điện thoại không nghe, nhắn tin thì không trả lời. Thật làm người ta lo lắng. Tiếng bàn tán xôn xao:

- Hình như là Phong soái ca lớp 12a3 chuyển trường kìa!

- Thật không? Sao cậu biết ?

- Mình nghe lén ở văn phòng, chắc 100% luôn!

Ai đó lao ra như tên chạy thẳng xuống văn phòng.

- Cậu chuyển trường sao? - Cô hỏi với vẻ điềm tĩnh.

- Um, ngày mốt đi.

- Cậu chuyển đi đâu? - Vẫn vẻ mặt điềm tĩnh.

- Mình đi Mỹ!

Đi Mỹ??? Câu trả lời như một tảng đá ngàn cân rơi xuống đầu. Cô dường như mất bình tĩnh, giọng giận dữ:

- Sao không chờ đi luôn rồi hả gọi điện thoại về nói.

- Mình.. mình.... - Cậu ngập ngừng!

- Mình vào học đây! - Cô quay lưng chạy nhanh về phía lớp.

- Chiều nay 4h gặp cậu ở công viên! Mình muốn nói chuyện với cậu, không gặp không về! - Cậu thét lớn phía sau.

Từ khi gặp cậu tâm trí cô dường như đi đâu mất. Hôm nay đã bị thầy cô nhắc nhở nhiều lần do không tập trung. Rồi bỗng nhiên cô chạy như điên ra khỏi lớp. Đây là lần đầu tiên cô trốn học. Cô cố tình ngồi sau một gốc cây to, xa nơi mà họ vẫn thường ngồi. Đã 2h chiều, cô đã ngồi như thế không biết đã bao lâu. Suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại rất nhiều. Vui rồi lại buồn. Rồi cậu cũng cô, ngồi trên chiếc ghế cũ, chờ đợi. Cô chỉ ngồi nhìn, chỉ vài ngày không gặp cậu mà tiều tụy trông thấy. Cô rất muốn chạy ra ôm lấy cậu, nhưng cô không thể. Biết nói gì đây, sẽ ra sao nếu cậu nói cậu không quay về. Nước Mỹ khoảng cách xa cả một đại dương. Trong lòng hỗn loạn, chỉ biết trốn tránh. Cậu đã đi vào thế giới của cô, đã trở thành một phần trong cuộc sống. Nếu đột nhiên cậu biến mất, cô thật không chịu đựng được. Bây giờ cô mới biết với cô cậu quan trọng đến mức nào. Nhưng thế đã kéo dài một tiếng. Đột nhiên cậu đứng bật dậy, vội vã đạp xe, dường như đó là hướng về nhà cô. Cô lại ngồi như thế. Bỗng nhiên cô nghe tiếng ồn ào, tiếng la, tiếng bước chân đang chạy và cả tiếng xe cứu thương. Tim cô bỗng đập nhanh, cảm giác cô tệ. Cô chạy nhanh ra đường. Trước mắt cô, cậu nằm trên đường người bê bết máu. Cô dường như ngừng thở, mọi thứ cô sầm đóng lại. Tỉnh dậy cô lao đi tìm cậu. Cậu nằm trong phòng đặt biệt. Bác sĩ đang nói chuyện với ba mẹ cậu:

- Cậu ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng do vết thương ở đầu nên sẽ có thể có một vài di chứng về sau. Cộng thêm khối u trong đầu cần nên phẫu thuật gấp nếu không rất nguy hiểm.

Cô điếng người: Khối u!!???? Đó là nguyên nhân cậu ấy đi Mỹ gấp như thế phải không? Nước mắt rơi, không hiểu vì sao cứ rớt, cô thấy mình đã phạm một sai lầm mà chính cô sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho bản thân. Sao cô không nghe cậu giải thích chứ? Cô đã nói nếu cậu làm cô rơi nước mắt cô sẽ hận cậu cả đời. Bây giờ xem ra người đáng hận nhất chính là bản thân ngu ngốc, yếu đuối của cô.

Phòng vắng, nhìn cậu nằm đó, tim cô đau nhói.

- Này cậu tỉnh lại đi, mình sẽ nghe lời cậu tất cả, mình sẽ ăn rau, cười nhiều hơn, kẹp chiếc kẹp của cậu tặng mỗi ngày, cậu muốn đi đâu cũng được mình sẽ chờ cậu cả đời.!Hic... hic.

- Nước,....nước!

- Bạn gì ơi lấy cho mình nước!

- Cậu tỉnh rồi, cám ơn thượng đế! - Quay lưng tìm nước nhưng có gì không đúng, cô như chết đứng: Bạn gì ơi sao?

Cô dùng hết sức thét to:

- Bác sĩ!

Bác sĩ nói chấn thương mạnh cộng khối u, cậu đã mất trí nhớ trước kia. Mẹ cậu ôm cậu khóc nức nở. Nhưng cậu dường như không nhận ra ai. Cậu luôn muốn được sự quan tâm chăm sóc từ ba mẹ. Nhưng không ngờ lại trong hoàn cảnh như thế này. Thật trớ trêu mà! Cô chỉ dám nhìn cậu từ xa rồi khóc. Cậu không nhận ra cô nữa rồi. Mãi mãi không.

Chỉ một ngày sau khi cậu tỉnh dậy, ba mẹ nhanh chóng làm thủ tục đưa cậu đi Mỹ. Hôm cậu đi, có một người ngồi ngoài công viên một mình. Chỉ nhìn lên bầu trời. Chiều xuống cuối cùng cô cũng đứng dậy đi về. Cây lá hỏi nhau:

- Bạn có thấy cô ấy có khóc không?

- Không biết nữa! Mưa to quá! Mình không nhận ra đâu là nước mưa, đâu là nước mắt..

Tay còn cầm chặt chiếc kẹp màu hồng.

- Mình xin lỗi cậu, mình không mong cậu tha lỗi cho mình, vì chính mình cũng không thể tha thứ cho bản thân. Mình chỉ mong một điều cậu hãy khỏe lại và sống cho thật tốt. Thượng đế! Con xin cam lòng chấp hết mọi đau khổ, xin người hãy cho cậu ấy hạnh phúc!

***

GẶP LẠI

- A lô, tôi nghe!

- Này, giờ này mà cậu còn chưa cô nửa hả? Giám đốc sẽ giết cậu đấy! - Đầu dây hét lớn.

- Nè! Cậu nói nhỏ thôi, mình thủng màng nhĩ rồi nè!

- Hôm nay chúng ta sẽ gặp khách mời quan trọng, thảo luận cho buổi thu hình ngày mai, cậu đọc tài liệu chưa?

- Hihi, hôm qua nhiều việc nên chưa đọc, mình sẽ tranh thủ đọc!

- Trời ơi cô hai! Bó tay cô luôn, sẵn để mình nói sơ. Anh ấy là giảng viên đại ưu tú chuyên ngành kinh tế ở Mỹ, và tác giả nổi tiếng của cuốn sách : Cô gái trong mơ đang nổi tiếng gần đây đó!

- À mình có nghe nói về cuốn sách đó nhưng chưa đọc.

- Thôi đi nhanh lên, 15 phút nữa bắt đầu họp rồi!

- Biết rồi mình gần tới thang máy rồi đây!

Thời gian trôi nhanh, bảy năm rồi còn gì. Tất cả đã thay đổi, và điều ngạc nhiên nhất chính là sự thay đổi ở bản thân cô. Cô trở nên hòa đồng hơn, cười nhiều hơn. Cô đã trở thành một MC, tóc cắt ngắn, nhưng lúc nào cũng cài chiếc kẹp màu hồng, trừ những lúc ghi hình thì cô sẽ không bao giờ tháo xuống. Nhớ ngày cô nhất quyết đăng ký nguyện vọng khoa truyền thông, ba cô giận đên tím mặt. Hôm đó cô đã khóc, lần đầu tiên cô khóc trước mặt ba mẹ. Sau đó ba cô chỉ thở dài rồi quay đi.

Bóng ai đang lướt qua, cô đứng lại. Cảm giác quen thuộc: Có phải là anh?

Cô chạy theo thì bóng người đã vào thang máy. Tầng 8, cô lấy hết sức, chạy như điên lên tầng 8, cô không biết là mình đã chạy như thế nào. Mở cửa bước vào, đúng là anh thật rồi.

- Xin giới thiệu đây là Ngân Anh, MC ưu tú của đài chúng cô. - Giám đốc giới thiệu. - Còn đây là giảng viên và nhà văn ưu tú, Phong Tuấn.

Thấy cô như người mất hồn, giám đốc giục cô.

- Hân hạnh được gặp anh. - Cô hoàn hồn.

- Hân hạnh gặp cô. - Anh mỉm cười nói.

Không biết đây là cái cảm giác gì nữa? Anh trước mặt cười nói vui vẻ nhưng không nhận ra cô. Cô vẫn tưởng mọi chuyện đã qua. Cô có thể đối diện khi gặp lại anh. Vẫn tưởng thời gian sẽ chữa lành vết thương, nhưng cô sai rồi. Có những vết thương rách da chảy máu dẫu có đau nhưng qua thời gian sẽ lành. Nhưng cũng có loại vết thương không sưng không tấy, dường như vô hình nhưng mỗi khi chạm vào nó lại nhói đến tận tim làm cho con người ta đau đớn đến nghẹt thở, tưởng không đau nhưng lại rất đau, và khi đã đau thì đau đến tận xương tủy. Anh đã thật sự trở thầy giảng viên, giỏi hơn cả sự mong đợi. Còn là một nhà văn trẻ nổi tiếng. Cô nợ anh một nguyện vọng.

- Xin hỏi anh, từ nguồn cảm hứng nào mà anh viết nên của tiểu thuyết Cô gái trong mơ ?

- Đó thật sự là người con gái trong giấc mơ của tôi. Tôi thường mơ thấy một cô gái với mái tóc dài và cài chiếc kẹp màu hồng. Nhưng đó chỉ là hình ảnh mơ hồ không rõ!

Mọi người dường như rất thích thú.

- Được biết anh là giảng viên ngành kinh tế ở Mỹ, cơ duyên nào mà anh lại trở thành một nhà văn?

- Nhiều năm trước tôi đã gặp tai nạn và quên đi ký ức trước kia. Một ngày tôi tình cờ phát hiện trong số đồ cũ của tôi có tập hình vẽ lớn. Trong đó chỉ có duy nhất một bức ảnh, nửa bên gương mặt của một cô gái, cô ấy có một mái tóc dài và kẹp một chiếc kẹp màu hồng giống như cô gái trong mơ của tôi vậy. Bên dưới hình vẽ có đề dòng chữ: Hứa với em là anh sẽ trở thành thầy giáo, để em thực hiện một nguyện vọng của anh. Đến lúc đó thì tôi tin chắc rằng cô gái ấy là một phần ký ức của tôi. Tôi quyết định viết về những giấc mơ khi tôi mơ thấy cô ấy!

Những lời anh nói làm cổ họng như nghẹn lại, cảm giác rất hỗn loạn? Rất rất vui, nhưng lại rất rất đau. Cô muốn chạy đến nói rằng là em đây! Cô muốn cho mình một cơ hội. Có lẽ anh sẽ tha thứ cho cô!

- Đúng là câu chuyện ly kì. Các nhà báo xôn xao.

- Xin hỏi anh về vấn đề riêng tư được không vậy!?

- Được thôi, nếu nó không quá riêng tư! - anh mỉm cười.

Dưới khán đài cũng vang lên tiếng cười!

- Trong một bài phỏng vấn anh đã từng nói có một người bạn gái tri kỉ đã chăm sóc và cùng anh vượt qua lúc khó khăn nhất trong cuộc đời phải không?

- Phải!

- Vậy xin hỏi đó có phải là vợ tương lai của anh không?

- Ai mà biết được chuyện tương lai, nhưng nếu tôi kết hôn sẽ mời các vị có được không?

Mọi người lại bật cười!

Buổi phỏng vấn lại tiếp tục, chỉ riêng ai đó như người không tồn tại: Em đã muộn rồi phải không anh? Những lúc anh đau khổ nhất em không bên cạnh anh. Cô ấy xứng đáng với anh hơn em..

- Kết thúc buổi trò chuyện hôm nay, xin mời anh phát biểu đôi lời!

- Hôm nay tôi rất vui khi trò chuyện cùng các bạn. Tôi cũng muốn tuyên bố rằng đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên và là cuối cùng tôi viết...

Mọi người xôn xao. Anh nói tiếp:

- Vì tôi nghĩ cô gái trong giấc mơ là nguồn cảm hứng duy nhất của tôi. Tôi hy vọng sẽ gặp lại cô ấy ở thực tại dù chỉ một lần. Cám ơn các độc giả đã luôn ủng hộ tôi. Và cảm ơn các bạn đã dành thời gian quý báo cho tôi ngày hôm nay, xin chân thành cảm ơn!

Anh bước đi, để lại bóng lưng kiên định, chính chắn của người đàn ông trưởng thành. Anh hãy hạnh phúc nhé !anh hạnh phúc em cũng rất hạnh phúc...

Theo lịch ngày mốt anh quay về Mỹ, để tỏ lòng hiếu khách, giám đốc đã cử luôn một MC như cô làm hướng dẫn viên, dẫn anh tham quan thành phố.

- Chào anh.

- Chào cô

- Hôm nay anh muốn đi đâu?

- Nơi nào thoải mái dễ chịu là được, tùy ý cô

Cô cũng không thích những nơi xa hoa, gò bó. Nên dẫn anh đi khu chợ đêm.

- Anh thấy thế nào?

- Được lắm.

- Anh đói không?

- Ừ, chiều tôi chưa ăn, nên cũng đói.

- Vậy ăn phở nha!

- Hai tô phở đăc biệt, một tô không bỏ bò viên!

- Tôi cũng không ăn bò viên!

- Thì tô đó là của anh!

- Sao cô biết cô không ăn bò viên? - Anh tròn mắt ngạc nhiên hỏi.

- À, do giám đốc nói, phải tìm hiểu sở thích của anh, không làm anh phiền lòng. - Cô lúng túng trả lời.

- Thôi anh ăn đi không thôi nguội sẽ không ngon!

Cô làm sao không biết anh không thích bò viên chứ! Mà không đúng anh không thích những loại có hình tròn. Anh nói chúng làm anh chóng mặt. Cô đã cười suốt tuần vì chuyện đó. Còn nhớ một hôm, cô mua đồ ăn sáng cho anh là một cái bánh ngọt hình tròn, anh đã không ăn. Cô thấy thế liền nhớ ra. Thế là cô cắn một miếng rõ to. Đưa anh rồi nói:

- Nè, hình mặt trăng khuyết rồi đó, được chưa?

Anh mỉm cười nhìn cô.

- Cậu cũng lắm trò, nhưng mất vệ sinh quá!

- Vậy thôi mình ăn hết luôn cho!

- Không, đây là bánh tình yêu của mình, không đưa!!!!

Thế là họ cứ giành nhau chiếc bánh.

- Chúng ta đi dạo theo con phố này nhé

- Được thôi!

- Nè, cô có bạn trai chưa? - Anh hỏi làm cô chết lặng.

- Chúng tôi chia tay rồi, vì sự yếu đuối của tôi.

- Xin lỗi nhắc đến chuyện buồn của cô.

- Không sao, chuyện lâu rồi!

- Tại sao anh muốn gặp cô gái trong mơ?

- Cho dù trước đây có xảy ra chuyện gì tôi cũng muốn gặp cô ấy một lần xem cô ấy như thế nào, chắc lúc đó tôi phải yêu cô ấy nhiều lắm, nên khi mất trí, chỉ nhớ nổi một mình cô ấy thôi! - Anh phì cười.

Cô giấu khóe mắt đã rưng rưng:

- Tôi tin anh nhất định sẽ gặp được!

- Tôi thấy cô kẹp một chiếc kẹp màu hồng dễ thương, bên kia bán nhiều kẹp quá, tôi mua tặng cô một chiếc làm kỷ niệm nhé

Anh kéo tay cô đến quầy kẹp.

- Tôi thấy cô rất hợp với màu hồng nhất, chiếc màu hồng này nhé. - Nói xong anh cài lên tóc cô. Cô rất vui, rất vui. Nhưng vờ nói:

- Anh tặng tôi ngại lắm.

- Có gì đâu khi nãy cô đã dành trả tiền phở rồi còn gì, lại mất cả buổi cô đi với tôi. Cô không nhận tôi sẽ buồn đấy!

- Tôi nhận vậy!

Chỉ cần như thế cô thật sự mãn nguyện rồi.

Cô tiễn anh về khách sạn.

- Mong rằng sao này sẽ có cơ hội gặp lại cô

- Tôi cũng vậy! Lúc trưa có một người hâm mộ đến đài nhờ chuyển đến anh món quà này! - Cô vừa nói vừa lấy trong túi ra một chiếc hộp xinh xắn.

- À, thật cảm ơn! Mai 8h sáng tôi bay rồi, Tạm biệt cô!

- Tạm biệt.

***

Mọi chuyện rồi sẽ qua, phải không anh?

Trên máy bay thật buồn anh tìm trong túi quyển sách đang đọc dở thì chợt thấy món quà hôm qua. Một hộp nhỏ được gói bằng bìa màu hồng rất dễ thương.

- Chắc là của một cô bé nào đây! - Anh nghĩ thầm.

Anh mở ra, bên trong là một bức hình một nam sinh và một nữ sinh ngồi tựa lưng vào nhau, nhưng thật tiếc là chụp từ phía sau không nhìn rõ mặt. Còn có một chiếc kẹp màu hồng xin xắn và một tấm thiệp:

Em rất vui vì anh đã khỏe trở lại. Tuy rằng anh không còn nhớ em nhưng có một điều là những ký ức đẹp sẽ mãi mãi tồn tại. Đừng tìm cô gái trong giấc mơ nữa, là kí ức không nhớ được thì hãy quên đi. Hãy tạo ra những ký ức tươi đẹp mới, và trân trọng người con gái bên cạnh anh. À! nguyện vọng em nợ anh đã thực hiện rồi nhé! Còn anh thì vẫn nợ em một nguyện vọng đó. Chắc anh quên rồi! Không sao! em tin là anh sẽ làm được. Nguyện vọng của em là anh hãy sống thật hạnh phúc anh nhé! Tạm biệt!

Tim anh bỗng nhiên đau nhói, nhìn tấm hình cùng chiếc kẹp đầu anh bỗng nhiên đau quá. Những hình ảnh rời rạc, từng chuỗi, từng chuỗi hiện về! Nhân viên y tế chạy đến dìu anh vào phòng đặc biệt. Anh ngất đi. Khi tỉnh lại đầu không còn đau nữa. Anh cảm thấy thông suốt và minh mẫn đến lạ thường. Bức màng đen trong đầu không còn nữa. Từng hình ảnh hiện lên rõ ràng. Anh đột nhiên nở nụ cười.

- Em giỏi nhất là việc xây tường, anh đợi xem bao lâu nữa bức tường đó sẽ sập. Cô bé ngốc của anh!

Ai đó lại ra công viên ngồi. Rồi chỉ thơ thẫn nhìn lên bầu trời. Cô gái lấy ra chiếc kẹp màu hồng rồi lại cài lên tóc. Cô đứng dậy nhìn lên bầu trời!

- Hôm nay trời thật đẹp! - Cô nói.

- Đi nhanh đi anh, trời sắp mưa rồi đó, anh không thấy đám mây đen to đùng đằng kia sao! - Một đôi tình nhân vội vã lướt qua.

Cô bật cười thành tiếng! Cười chính mình.

Nhìn lên bầu trời và hỏi: Rồi sẽ qua hết phải không anh?

P/s : Đây là truyện của tớ trên Wattpad, xin đón đọc!!!

5
10 sao / 2 đánh giá
5 sao - 2 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 2 đánh giá
Bình luận
Hay đó. Cốt truyện hay. Bạn dùng từ khá hay. Nhưng cách bạn dẫn dắt lời thoại chưa được hay.
2 0
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư