Chỉ còn 45 ngày nữa thôi sao em vẫn không đợi được
Công Chúa Ô Ri Ô Ri | Chat Online | |
01/12/2018 19:08:16 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
530 lượt xem
- * Y hậu khuynh thiên (Truyện xuyên không)
- * Lương tâm (Truyện cười)
- * Truyện tình của học sinh năm lớp 10 (Truyện ngắn)
- * Kiến và ve sầu (Truyện ngụ ngôn)
Em là mối tình đầu của tôi và cũng là sự day dứt mãnh liệt trong tôi. 9 năm chờ đợi, khi ngày cưới chỉ còn 45 ngày thì em ra đi. Tiếng chuông điện thoại oan nhiệt reo lên lúc 3 giờ chiều, nhưng đến mãi những ngày sau vẫn là nỗi ám ảnh của tôi trong những đêm trắng. Tôi đã cầu mong đó chỉ là sự nhầm lẫn, chỉ đến khi nhìn em nắm trên băng ca trắng toát, đầu quấn chặt những vòng băng trắng thấm đẫm máu, tôi mới chịu tin đó là sự thật!
Và chỉ đến khi em ra đi, tôi cũng mới chịu tin là mình đã mất em mãi mãi.
Em nằm đó. Bất động với một vòng khăn trắng quấn quanh đầu. Tôi bắt đầu hoảng hốt, tôi có cảm giác rằng em sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Nước mắt tôi bắt đầu rơi... Tôi lo lắng ngồi ở băng ghế hành lang và cầu nguyện. Cầu nguyện một phép mầu nào đó sẽ đến với em...
Côi gái sắp là cô dâu của tôi!
Em đẹp, vẻ đẹp mỏng manh như những nhành hoa Huệ màu trắng, tinh khôi và trong sáng. Tôi quen em từ những ngày còn nhỏ. Nhà em ở cách nhà tôi chỉ một đoạn đường làng. Thuở đó, em vẫn hay hỏi bài tôi, thỉnh thoảng vẫn bị tôi cốc đầu vì nói hoài mà không hiểu. Chúng tôi không quá thân nhau, tôi cũng chỉ coi em là người hàng xóm bình thường như những người khác. Tuổi thơ vất vả, thiếu thốn không đủ sức cho tôi nhen nhóm một chút cảm xúc nào với những người bạn khác giới.Rồi tôi vào đại học. Em vẫn ở quê. Mấy năm liền biệt tin nhau. Đến một ngày bất ngờ gặp em ở Sài Gòn. Em đến nhờ tôi tìm chỗ trọ vì mới đậu đại học. Tôi nhiệt tình làm tài xế của em những ngày ấy. Rồi thân. Rồi yêu...
Chúng tôi yêu nhau tha thiết, mãnh liệt.Lần đầu tiên, tôi thấy mình thực sự quan trọng và có ý nghĩa với ai đó. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác được sở hữu một ai đó cho riêng mình. Là của riêng tôi, buồn, vui sẻ chia. Lần đầu tiên, thấy mình không cô độc, không lạc lõng giữa một Sài Gòn phồn hoa và xa lạ nữa...
Tôi thấy mình may mắn khi có em. Em khiến những chuỗi ngày sinh viên của tôi trở nên ý nghĩa. Hồi đó tôi nghèo quá, đến tiền học phí còn không có mà nộp thì nào có cái gì dành cho em. Những buổi dẫn em đi chơi, cũng chỉ dám thơ thẩn cùng nhau qua vài con đường, nắm vội bàn tay rồi lại bước về nhà, vùi đầu vào bài học, hay những mớ công việc làm thêm.
Nhưng em là một cô gái với đầy sự bao dung.Em không đòi hỏi ở tôi bất kì điều gì.
Em thấu hiểu cho nỗi cực khổ của tôi từ những ngày thơ bé, gánh nặng cơm áo gạo tiền của tôi thời sinh viên và sẻ chia với tôi những khó khăn trong cuộc sống.....
.. Em cũng nghèo nhưng thi thoảng vẫn dúi vào tay tôi một ổ bánh mì hay một chai nước ngọt. Sự chân thành của em làm tôi thấy mình rung động.
Ngày thứ hai trôi qua!
Em vẫn mê man nhưng bác sĩ nói cứ nuôi hy vọng.
Tôi vẫn tiếp tục ngồi ở hành lang. Kiên quyết không rời đi. Đôi mắt tôi mờ dại vì mệt và lo lắng...
Tôi và em hẹn nhau ngày ra trường sẽ cưới!
Tôi ra trường trước em. Rồi chìm đắm trong công việc, mải mê tìm sự nghiệp cho riêng mình. Có những ngày vùi đầu vào công việc, tôi quên bẵng em. Thi thoảng, em quay đi và khóc. Em giấu những giọt nước mắt vào trong, nhường cho tôi với sự nghiệp của mình...
Tôi mải mê, mải mê đến mức khi em đã ra trường rồi, mà lời hẹn năm nào vẫn còn để ngỏ.
Rồi tôi có công việc ở công ty nước ngoài, em mừng ra mặt. Tôi nghỉ việc để tự kinh doanh, em lo lắng, đôi mắt dõi theo chờ đợi.
Ngày thứ ba trôi qua! Bác sĩ nói cứ nuôi hy vọng.
Ngày tôi sạt nghiệp. Em một mình đi xe trong đêm hơn hai mươi cây số từ Sài Gòn về Bình Dương để chỉ gục đầu vào ngực tôi mà khóc. Em hôn lên khuôn mặt lạnh băng của tôi, em tìm cách vuột ve vỗ về tôi. Em biết tôi đau, nhưng nỗi đau đạng bị nén chặt.
Tôi đã phớt lờ em... tôi không muốn em thương hại chính mình. Tôi gạt em ra và bước lên, một mình giải quyết khủng hoảng. Em nhìn tôi... hoảng hoải.
Ngày thứ tư
"Hãy chuẩn bị, bệnh nhân có thể đi bất cứ lúc nào."
Tôi không tin vào điều đó... Tôi lững thững bước đi trong đêm. Tưởng chừng như mình bị nghẹn thở... nước mắt rơi xối xả. Tôi ước tất cả chỉ là một giấc mơ. Em đừng đó nhìn tôi. Bông huệ trắng mong manh sẽ mãi ở trong vòng tay tôi. Mãi mãi...
Cuối cùng thì chúng tôi quyết định sẽ đến với nhau. Em đã đợi tôi chín năm và không muốn đợi lâu thêm nữa... Tôi cũng biết dẫu chưa có một sự nghiệp thực sự vẻ vang nhưng cũng đến lúc bắt đầu những trang mới bên em.
Chúng tôi lên kế hoạch cho đám cưới. Họ hàng hai bên đã gặp nhau... Tất cả mọi cái đều đã được sắp đặt trước, chỉ trừ cái chết của em.
Ngày thứ 5
Em đi! tôi không sẵn sàng cho tình huống này...
Chỉ 45 ngày nữa thôi, em sẽ được mặc áo cô dâu trắng. Chỉ 45 ngày nữa thôi, em sẽ đứng đó cầm bó hoa và tôi đứng bên em mỉm cười, nắm tay. Chúng tôi sẽ tay trong tay đi đến từng bàn chúc rượu. 45 ngày nữa thôi…, nhưng em vẫn không đợi được. Em đã đợi được tôi 9 năm, thì sao lại bỏ tôi khi chỉ còn 45 ngày nữa… Ước mơ của em sắp thành hiện thực, sao em lại bỏ cuộc… Em bỏ tôi lại cuộc đời này với ai… Tôi gục đầu bên quan tài em, mắt ráo hoảnh, nhưng ngẹt thở.
Những ngày sau đó, tôi đã phải rất vững vàng để vượt qua. Lý trí tôi động viên mình phải bước tiếp, rằng thời gian rồi sẽ nguôi ngoai nhưng con tim thì luôn lên tiếng kêu gào… Đó là lúc tôi biết cảm giác như thế nào là ai đó cầm kim đâm vào trái tim mình. Đó cũng là lúc tôi thấy một người lạnh lung, mạnh mẽ trong cảm xúc như mình, lại nhiều lần thảng thốt khi bắt gặp một ai đó đi chiếc xe giống em.
Có những lúc tôi bất giác đuổi theo một cô gái lạ vì người đó giống em quá! Có những lúc tôi thấy lòng mình trống rỗng đến xót xa khi nghĩ về em. Tôi vẫn sống, vẫn làm việc nhưng phía sau là một khoảng trống không thể nào bù đắp được…
Cứ hai tháng tôi lại về Cam Ranh thăm mộ em một lần. Tôi ngồi hàng giờ bên em và nói với em, tôi đã nhớ em nhiều đến thế nào? Tôi kể cho em nghe về mình, về những điều mình đã làm…, về khao khát có được em lần nữa. Không ai có thể tin, tôi đã từng là một người như thế!
Ròng rã 4 năm trời tôi mới có thể nguôi ngoai nỗi nhớ em…
^0^
Và chỉ đến khi em ra đi, tôi cũng mới chịu tin là mình đã mất em mãi mãi.
Em nằm đó. Bất động với một vòng khăn trắng quấn quanh đầu. Tôi bắt đầu hoảng hốt, tôi có cảm giác rằng em sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Nước mắt tôi bắt đầu rơi... Tôi lo lắng ngồi ở băng ghế hành lang và cầu nguyện. Cầu nguyện một phép mầu nào đó sẽ đến với em...
Côi gái sắp là cô dâu của tôi!
Em đẹp, vẻ đẹp mỏng manh như những nhành hoa Huệ màu trắng, tinh khôi và trong sáng. Tôi quen em từ những ngày còn nhỏ. Nhà em ở cách nhà tôi chỉ một đoạn đường làng. Thuở đó, em vẫn hay hỏi bài tôi, thỉnh thoảng vẫn bị tôi cốc đầu vì nói hoài mà không hiểu. Chúng tôi không quá thân nhau, tôi cũng chỉ coi em là người hàng xóm bình thường như những người khác. Tuổi thơ vất vả, thiếu thốn không đủ sức cho tôi nhen nhóm một chút cảm xúc nào với những người bạn khác giới.Rồi tôi vào đại học. Em vẫn ở quê. Mấy năm liền biệt tin nhau. Đến một ngày bất ngờ gặp em ở Sài Gòn. Em đến nhờ tôi tìm chỗ trọ vì mới đậu đại học. Tôi nhiệt tình làm tài xế của em những ngày ấy. Rồi thân. Rồi yêu...
Chúng tôi yêu nhau tha thiết, mãnh liệt.Lần đầu tiên, tôi thấy mình thực sự quan trọng và có ý nghĩa với ai đó. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác được sở hữu một ai đó cho riêng mình. Là của riêng tôi, buồn, vui sẻ chia. Lần đầu tiên, thấy mình không cô độc, không lạc lõng giữa một Sài Gòn phồn hoa và xa lạ nữa...
Tôi thấy mình may mắn khi có em. Em khiến những chuỗi ngày sinh viên của tôi trở nên ý nghĩa. Hồi đó tôi nghèo quá, đến tiền học phí còn không có mà nộp thì nào có cái gì dành cho em. Những buổi dẫn em đi chơi, cũng chỉ dám thơ thẩn cùng nhau qua vài con đường, nắm vội bàn tay rồi lại bước về nhà, vùi đầu vào bài học, hay những mớ công việc làm thêm.
Nhưng em là một cô gái với đầy sự bao dung.Em không đòi hỏi ở tôi bất kì điều gì.
Em thấu hiểu cho nỗi cực khổ của tôi từ những ngày thơ bé, gánh nặng cơm áo gạo tiền của tôi thời sinh viên và sẻ chia với tôi những khó khăn trong cuộc sống.....
.. Em cũng nghèo nhưng thi thoảng vẫn dúi vào tay tôi một ổ bánh mì hay một chai nước ngọt. Sự chân thành của em làm tôi thấy mình rung động.
Ngày thứ hai trôi qua!
Em vẫn mê man nhưng bác sĩ nói cứ nuôi hy vọng.
Tôi vẫn tiếp tục ngồi ở hành lang. Kiên quyết không rời đi. Đôi mắt tôi mờ dại vì mệt và lo lắng...
Tôi và em hẹn nhau ngày ra trường sẽ cưới!
Tôi ra trường trước em. Rồi chìm đắm trong công việc, mải mê tìm sự nghiệp cho riêng mình. Có những ngày vùi đầu vào công việc, tôi quên bẵng em. Thi thoảng, em quay đi và khóc. Em giấu những giọt nước mắt vào trong, nhường cho tôi với sự nghiệp của mình...
Tôi mải mê, mải mê đến mức khi em đã ra trường rồi, mà lời hẹn năm nào vẫn còn để ngỏ.
Rồi tôi có công việc ở công ty nước ngoài, em mừng ra mặt. Tôi nghỉ việc để tự kinh doanh, em lo lắng, đôi mắt dõi theo chờ đợi.
Ngày thứ ba trôi qua! Bác sĩ nói cứ nuôi hy vọng.
Ngày tôi sạt nghiệp. Em một mình đi xe trong đêm hơn hai mươi cây số từ Sài Gòn về Bình Dương để chỉ gục đầu vào ngực tôi mà khóc. Em hôn lên khuôn mặt lạnh băng của tôi, em tìm cách vuột ve vỗ về tôi. Em biết tôi đau, nhưng nỗi đau đạng bị nén chặt.
Tôi đã phớt lờ em... tôi không muốn em thương hại chính mình. Tôi gạt em ra và bước lên, một mình giải quyết khủng hoảng. Em nhìn tôi... hoảng hoải.
Ngày thứ tư
"Hãy chuẩn bị, bệnh nhân có thể đi bất cứ lúc nào."
Tôi không tin vào điều đó... Tôi lững thững bước đi trong đêm. Tưởng chừng như mình bị nghẹn thở... nước mắt rơi xối xả. Tôi ước tất cả chỉ là một giấc mơ. Em đừng đó nhìn tôi. Bông huệ trắng mong manh sẽ mãi ở trong vòng tay tôi. Mãi mãi...
Cuối cùng thì chúng tôi quyết định sẽ đến với nhau. Em đã đợi tôi chín năm và không muốn đợi lâu thêm nữa... Tôi cũng biết dẫu chưa có một sự nghiệp thực sự vẻ vang nhưng cũng đến lúc bắt đầu những trang mới bên em.
Chúng tôi lên kế hoạch cho đám cưới. Họ hàng hai bên đã gặp nhau... Tất cả mọi cái đều đã được sắp đặt trước, chỉ trừ cái chết của em.
Ngày thứ 5
Em đi! tôi không sẵn sàng cho tình huống này...
Chỉ 45 ngày nữa thôi, em sẽ được mặc áo cô dâu trắng. Chỉ 45 ngày nữa thôi, em sẽ đứng đó cầm bó hoa và tôi đứng bên em mỉm cười, nắm tay. Chúng tôi sẽ tay trong tay đi đến từng bàn chúc rượu. 45 ngày nữa thôi…, nhưng em vẫn không đợi được. Em đã đợi được tôi 9 năm, thì sao lại bỏ tôi khi chỉ còn 45 ngày nữa… Ước mơ của em sắp thành hiện thực, sao em lại bỏ cuộc… Em bỏ tôi lại cuộc đời này với ai… Tôi gục đầu bên quan tài em, mắt ráo hoảnh, nhưng ngẹt thở.
Những ngày sau đó, tôi đã phải rất vững vàng để vượt qua. Lý trí tôi động viên mình phải bước tiếp, rằng thời gian rồi sẽ nguôi ngoai nhưng con tim thì luôn lên tiếng kêu gào… Đó là lúc tôi biết cảm giác như thế nào là ai đó cầm kim đâm vào trái tim mình. Đó cũng là lúc tôi thấy một người lạnh lung, mạnh mẽ trong cảm xúc như mình, lại nhiều lần thảng thốt khi bắt gặp một ai đó đi chiếc xe giống em.
Có những lúc tôi bất giác đuổi theo một cô gái lạ vì người đó giống em quá! Có những lúc tôi thấy lòng mình trống rỗng đến xót xa khi nghĩ về em. Tôi vẫn sống, vẫn làm việc nhưng phía sau là một khoảng trống không thể nào bù đắp được…
Cứ hai tháng tôi lại về Cam Ranh thăm mộ em một lần. Tôi ngồi hàng giờ bên em và nói với em, tôi đã nhớ em nhiều đến thế nào? Tôi kể cho em nghe về mình, về những điều mình đã làm…, về khao khát có được em lần nữa. Không ai có thể tin, tôi đã từng là một người như thế!
Ròng rã 4 năm trời tôi mới có thể nguôi ngoai nỗi nhớ em…
^0^
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
NoName.167 | |
24/12/2018 23:40:57 |
khóc mất rồi...
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!