HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 269: Ai sâu hơn ai?

89 lượt xem

Thu khí thế bài sơn đảo hải, khuấy động thương khung của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động vào trong tầm mắt, Ngọc Cổ Thanh cười nhạt khinh thường, nhết môi nói

“Hai nữ nhân ngu ngốc, các nàng thật sự nghĩ chỉ với quân số hơn trăm người của mình liền có thể chống lại chúng ta hơn ngàn người?”

“Ngàn người của ngươi, trong mắt ta không đáng một xu!” Nguyệt Yên Lan lạnh giọng nói “Tạp nham, rơm rác mà thôi, có thể nhất lên được sóng to gió lớn gì chứ?”

“Ra là nàng suy nghĩ như thế!” Ngọc Cổ Thanh dần thu lại nụ cười trên môi, ánh mắt diều hâu khẽ híp lại thành một đường con nguy hiểm, lạnh lùng vung tay 

“Vậy thì để ta cho nàng thấy, dù có là tạp nham rơm rác ra sao, chỉ cần số lượng đủ nhiều thì vẫn có thể dìm chết các nàng như thường!”

“Liên minh Phá Thiên Tông nghe lệnh… GIẾT!”

“Giết ết ết ết ết ết ết ết ết ết!”

Dưới cái vung tay của Ngọc Cổ Thanh, mấy chục đệ tử của Phá Thiên Tông liền soàn soạt rút ra binh khí, ầm ầm bạo nổ đấu khí đủ màu đủ loại, hét to vang trời mà xông lên như sóng nước cuồn cuộn, băng qua quảng trường rộng lớn, lao thẳng vào đoàn người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động.

Bất quá, ngạc nhiên thay, trong hơn ngàn người của liên minh Phá Thiên Tông, cũng chỉ có bọn hắn xông lên mà thôi, tất cả chín thế lực nhỏ vẫn án binh bất động tại chỗ, kẻ thì nhìn trời, kẻ thì ngắm đất, kẻ thì khoanh tay hả hê, kẻ thì nhìn đến Ngọc Cổ Thanh với ánh mắt rất chi là quỷ dị, giống như… đang nhìn một thằng ngu.

Nhanh chóng nhận ra sự việc có điểm khác thường, đứng phía sau Ngọc Cổ Thanh một bước chân, Huỳnh Phong tắt ngúm nụ cười trên môi, vừa bất ngờ, vừa tức giận, gằn giọng quát

“Độc Ma Hạc, Trần Văn Trác, Lý Hồn Ân, Cốt Phá Quân, các ngươi tại sao còn chưa động quân, không nghe thấy mệnh lệnh của Ngọc Cổ Thanh sư huynh sao, hay là do lỗ tai các ngươi bị điếc?”

“Tại sao ta lại phải nghe lời hắn?” Lý Hồn Ân thản nhiên hỏi ngược

“Ngọc Cổ Thanh cũng đâu phải ông nội của ta!” Độc Ma Hạc cười hắc hắc

“Tai ta không có điếc, bất quá… đầu của ta cũng không có ngu” Cốt Phá Quân – Trại chủ Cốt Ma Phùng Hưng Trại âm u nói

“…”

Đám đệ tử Phá Thiên Tông đang hùng dũng lao lên, bổng nhiên nghe được những câu nói như muốn giũ sạch quan hệ của chín tên thủ lĩnh thế lực kia, khí thế ngúc trời trong chớp mắt đã không còn tăm hơi, vội vội vàng vàng thắng lại giữa đường, sắc mặt từng người trong bọn hắn, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, phi thường bối rối, nhất thời không biết nên tiếp tục xông lên hay là lùi lại, cảnh tượng nhìn vào vô cùng buồn cười.

Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ khó coi của đám đệ tử, thần thái Ngọc Cổ Thanh cho đến bây giờ vẫn vô cùng bình thường, không có một chút gì gợi là hoảng loạn hay biến sắc, tựa như sự trở mặt trắng trợn của mấy thế lực kia, trong mắt hắn, chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.

Ngọc Cổ Thanh cười như không cười, nói “Xem ra, tất cả các ngươi đã lựa chọn phản bội ta mà đứng về phía trận doanh của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động” 

“Chả có gì là phản bội hay không cả” Độc Ma Hạc lạnh nhạt nói “Nhiều lắm cũng chỉ là thất hứa mà thôi!”

Ngô Mây châm biếm tiếp lời 

“Chúng ta đi với ngươi là vì lợi ích, chúng ta đi với Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động cũng là vì lợi ích. Mà hiện tại, lợi ích mà hai thế lực kia cho chúng ta, rõ ràng lớn hơn Phá Thiên Tông các ngươi rất nhiều, rủi ro cũng không cao, chỉ cần không phải là thằng ngu, tất nhiên nên biết đứng về bên nào!”

Đứng ở phía đối diện, Lý Tiểu Kiều phóng ánh mắt khiêu khích về phía Hoàng Kỳ đang căng cứng sắc mặt, đắc chí cười lớn

“Nữ nhân lẳng lơ, sao không sủa nữa đi? Các ngươi có phải rất bất ngờ, rất ngạc nhiên, rất khó tin, rất tức giận đúng không? Ha ha ha, làm sao mà không tức giận cho được, khi mà kế hoạch chính mình dày công chuẩn bị, trong nhắt mắt đã đổ sông đổ biển, biến thành hư vô”

“Cảm giác gậy ông đập lưng ông này, rất chi là dễ chịu đi, khanh khách!”

Ẩn mình giữa hàng trăm võ giả, Đăng Dương sau khi cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân Ngọc Cổ Thanh một lượt, thì liền sử dụng hồn thuật Truyền Âm, khẽ nói nhỏ vào tai bốn người Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực

“Tên Ngọc Cổ Thanh kia có điểm kỳ quái, hắn chính là bình tĩnh thật sự chứ không phải giả vờ bình tĩnh đâu, mọi người cẩn trọng đề phòng, lão phu có linh cảm không hay lắm”



Nghe rõ từng lời nhắc nhở của Đăng Dương, Ngô Thừa Dực lập tức hạ thấp giọng xuống chỉ vừa đủ cho những người bên cạnh nghe thấy, trầm giọng nói

“Nguyệt Yên Lan sư tỷ, như lão tiên sinh đã nói, Ngọc Cổ Thanh chắc có lẽ cũng đang âm thầm tính toán điều gì đó, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta phải tấn công thôi”

Lý Tiểu Kiều cũng thầm gật đầu đồng ý, nói “Ngô Thừa Dực nói không sai, Ngọc Cổ Thanh quỷ kế đa đoan, chúng ta tuyệt đối không nên cho hắn thời gian để suy nghĩ đối sách, đánh nhanh thắng nhanh là tốt nhất”

Thủy Linh Lung tuy không lên tiếng nhưng trường kiếm xanh lam, mỏng như cánh ve của nàng đã xuất hiện trên tay, sát khí băng hàn bắt đầu lan tràn trong đôi mắt thu thủy.

Nhận được lời đệ nghị đến từ ba người, Nguyệt Yên Lan tất nhiên là không có bất kỳ lý do nào để từ chối, trường thương đỏ hồng trên tay xoay vài vòng trong không gian rồi hướng thẳng về phía trước, với hư ảnh một con phượng hoàng lửa kiêu ngạo sau lưng, nàng quát lớn

“Tất cả nghe lệnh ta… GIẾT!”

“Giết ết ết ết…….!” Tiếng thét chứa đựng vô tận sát khí bất ngờ nổ vang trong không gian

Không giống như tình huống buồn cười trước đó, lần này, cơ hồ là toàn bộ võ giả có mặt trên đại quảng trường đều động thân, đệ tử Tam Sơn Môn và Phiêu Miếu Động, người của chín thế lực liên minh, tất cả đều đồng nhất nghe theo mệnh lệnh của Nguyệt Yên Lan, bộc phát toàn bộ tu vi của bản thân, nối đuôi nhau mà ào ào xông lên, cùng lúc lao thẳng vào hai đội hình trước - sau của Phá Thiên Tông.

Đứng từ phía xa, đám võ giả ngoài cuộc nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm động phách này mà cực kỳ ngạc nhiên

“Cái quái gì đang diễn ra thế kia?”

“Bộ mắt ngươi mù sao, rõ rành rành ra đó còn gì, chính là cái đám thế lực liên minh với Phá Thiên Tông đã hoàn toàn trở mặt với bọn hắn, âm thầm chạy qua đầu quân cho Phiêu Miếu Động và Tam Sơn Môn”

“Đang một ngàn đánh với một trăm, bổng nhiên lại hóa thành vài chục đánh với một ngàn, Ngọc Cổ Thanh kỳ này xem như tức ói máu!”
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo