HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 271: Chìa khóa Vô Địch
Bạch Phàm | Chat Online | |
03/06/2019 22:35:28 | |
Truyện xuyên không | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
98 lượt xem
- * HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 272: Võ Chiến Đài (Truyện xuyên không)
- * HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 273: Thử nghiệm võ kỹ (Truyện xuyên không)
- * HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 270: Đại chiến bắt đầu (Truyện xuyên không)
- * HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 269: Ai sâu hơn ai? (Truyện xuyên không)
Bổng nhiên không nhìn thấy sự hiện diện của Đăng Dương trong trận chiến hỗn loạn nữa, Hoàng Kỳ bất ngờ thốt lên
“Lão già kia biến mất rồi!”
“Ha ha, tưởng làm màu như thế nào, cuối cùng lại trốn còn nhanh hơn chuột” Huỳnh Phong khinh thường cười nói
Ngọc Vũ Quang nhết mép cười “Trốn cũng đúng thôi, đám võ giả kia hiện tại đã nằm dưới sự khống chế của Ngọc Cổ Thanh sư huynh, hoàn toàn biến thành những con rối chiến đấu không biết đau, không biết sợ, và tất nhiên là cả không màng sống chết”
“Đối đầu với bọn chúng lúc này, phải nói là khó khăn hơn gấp đôi so với trạng thái bình thường. Dù cho người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động đều vượt trội hơn về mọi mặt, thế nhưng đánh đến cuối cùng, kẻ thất bại vẫn là bọn hắn, không chết toàn quân thì cũng suy tàn kiệt quệ, đối với Phá Thiên Tông chúng ta thì không khác gì cá nằm trên thớt, tùy ý chém giết!”
“Đừng có xem nhẹ lão ta như vậy!” Ngọc Cổ Thanh nhàn nhạt nói, đôi mắt diều hâu hiếm khi lóe lên một chút mờ mịt khó hiểu
“Với Mắt Diều Hâu, loại nhãn thuật giúp ta có được tầm nhìn thấu triệt vào bao quát toàn không gian, cũng không thể nhận biết được lão già đó đã trốn đi từ khi nào và bằng cách nào, tựa như bổng nhiên tan biến vào hư vô vậy, phi thường kỳ quái”
Vừa nghe vậy, Hoàng Kỳ liền giật mình kinh ngạc “Đến của Mắt Diều Hâu của Ngọc sư huynh cũng không nhìn ra được?”
Nên biết, loại nhãn thuật Mắt Diều Hâu này chính là nhãn thuật cường đại nhất của Phá Thiên Tông, mạnh mẽ đến nổi có thể nhìn rõ từng đường gân lá li ti trên ngọn cỏ nhỏ bé ở cuối đường chân trời, cùng với tầm nhìn không điểm chết như là một con diều hâu đang từ trên cao quan sát thế gian, dù là một cử động nhỏ nhất của kẻ địch như run nhẹ ngón tay hay âm thầm nuốt nước bọt cũng không thể nào tránh thoát ánh mắt sắt lẹm này.
Ấy vậy mà Ngọc Cổ Thanh sư huynh vừa nói gì? Huynh ấy nói huynh ấy không thể phát hiện được sự biến mất bất thường của lão già kia? Điều này làm sao có thể chứ?
Trong lúc Hoàng Kỳ còn đang bị vây trong trạng thái khó tin và mãi mê suy nghĩ, Chu Lam đang đứng ngay bên cạnh nàng lại bổng dưng hét lên một tiếng chói tai
“Ngọc sư huynh, coi chừng sau lưng!”
Chỉ thấy, không biết từ khi nào, ngay phía sau Ngọc Cổ Thanh chưa đầy một mét đã xuất hiện năm thanh tiểu kiếm bạch sắc tỏa ra khí tức sắc bén tuyệt luân, lấy tư thế không gì cản nổi, đâm thẳng vào lưng hắn.
Với khoảng cách ngắn ngủn và tốc độ nhanh như điện xẹt, mọi sự nhắc nhở hay nét tránh đều trở nên vô dụng.
Và rồi, cái gì đến nó cũng đến, dưới ánh mắt kinh hoàng của Huỳnh Phong, Ngọc Vũ Quang, Hoàng Kỳ và Chu Lam, năm tia kiếm ý lạnh lẽo đã găm thẳng vào người Ngọc Cổ Thanh.
Thế nhưng…
Keng… keng… keng… keng… keng… năm âm thanh chát chúa như kim loại va chạm với nhau vang lên, kèm theo đó là những tia lửa bắn ra tung tóe từ bộ võ phục rách nát của Ngọc Cổ Thanh, lộ ra bên trong là một lớp áo giáp vảy cá màu tím sáng bóng.
‘Là hộ tâm khải giáp, hơn nữa còn là hộ tâm khải giáp cấp bậc Địa Nguyên Binh đỉnh phong, nếu không thì không thể ngăn chặn Ngũ Kiếm Thức của mình dễ dàng như vậy được?’ Nhìn Ngọc Cổ Thanh đến một chút tổn hao cũng không có sau đòn đánh lén hiểm độc của mình, Đăng Dương kinh ngạc thốt lên trong đầu
“Ngọc sư huynh, huynh không sao chứ?” Mặc dù đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra, Hoàng Kỳ vẫn không nhịn được mà lo lắng hỏi
“Ta không sao, may là nhờ có Long Bì Giáp lấy được từ Thần Khí Trang hộ thể, nếu không thì… khó nói”
Ngọc Cổ Thanh đưa tay sờ vào phần áo giáp lộ ra sau lưng, ánh mắt diều hâu bốc lên sát từng luồng sát khí hung bạo, âm trầm rít ra từng tiếng lạnh lẽo như băng
“Chỉ là thật không ngờ, trong cái phế khu Cổ Loa này, ngoại trừ Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung ra, còn có kẻ đủ tự tin để ám toán ta!”
Cùng lúc đó, Ngọc Vũ Quang và Huỳnh Phong đã đồng thời xông thẳng về phía Đăng Dương trong lớp áo choàng bạch vũ, không có lấy một chút nhân từ nào mà toàn lực xuất ra hai đại sát chiêu mạnh mẽ nhất
“Địa giai trung cấp võ kỹ - Ma Tông Toái Cốt Chưởng!”
“Địa giai trung cấp võ kỹ - Quang Dực Kiếm!”
Một ma chưởng chứa đầy khí tức ăn mòn mãnh liệt cùng với một thanh kiếm ánh sáng mang hình thù như một đôi cánh thiên thần ép sát vào nhau, đồng thời phá không bay ra với tốc độc cực nhanh, nhấn chìm không gian trong khí tức hủy diệt mạnh mẽ và hung bạo, đánh thằng vào người Đăng Dương.
Chỉ có điều, ám chưởng và quang kiếm ‘nhanh’, Đăng Dương còn ‘nhanh hơn’, chỉ thấy ngay trong tích tắc khi hai đại sát chiêu được tung ra, hắn đã lập tức thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, mỗi bước đi đều để lại một tàn ảnh ngưng thực như người thật, nhoáng cái thì đã xuất hiện tại vị trí cách đó ba bốn chục mét, hoàn toàn tránh thoát khỏi phạm vi ảnh hướng của hai đại sát chiêu.
Chỉ nghe ĐÙNG một tiếng thiên băng địa liệt, ám chưởng cùng quang kiếm đánh mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố cực to trên đại quảng trường, đồng thời cũng xóa sạch phần lớn tàn ảnh được Đăng Dương lưu lại.
Duy chỉ có Đăng Dương cùng với ba tàn ảnh khác, tổng cộng bốn con người mặc áo choàng lông vũ màu trắng giống y như đúc, bời vì đứng ngoài phạm vi ảnh hưởng mà hoàn mỹ vô khuyết.
“Chạy đi đâu!”
Thấy hai đại sát chiêu mạnh mẽ như thế mà vẫn không thể diệt sát được kẻ đánh lén ghê tởm, Ngọc Vũ Quang tức giận gầm thét như một con dã thú, hai chân cuốn quanh hai luồng đấu khí hắc sắc, đạp mạnh mặt đất mà phóng vút người lên, một lần nữa lao thẳng vào Đăng Dương mà điên cuồng xuất quyền
“Địa giai trung cấp võ kỹ - Ma Tông Phá Cốt Quyền!”
Cùng với Ngọc Vũ Quang, Huỳnh Phong cũng không chút chậm trễ, thân ảnh hắn bổng nhiên sáng lên như có hàng ngàn vì sao chiếu rọi, tốc độ trong nháy mắt bổng nhiên bạo tăng, dễ dàng vượt mặt Ngọc Vũ Quang, hai tay nắm lấy một thanh trường thương ánh sáng chói mắt, đâm mạnh vào lồng ngực Đăng Dương
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!