LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Anh làm sao mà thoát được! - Chương 1: "Chúng tao sợ mày thích con giai!"

101 lượt xem

Tối 29, dư âm của Noel vẫn còn vương vấn chưa tan, Việt vẫn đang vi vu với đám bạn hắn ở khắp chốn Hà Nội thì điện thoại rung lên bần bật, móc vội điện thoại ra, đạp vào mắt hắn là tin nhắn cụt lủn từ "Gấu bố vĩ đại":

- "Mai về quê, tao lên Hà Nội đón mày về!"

Trố mắt ra, Việt dụi dụi mắt, đây là điện thoại hắn, đây là số của bố hắn, thế tin nhắn này không phải gửi ai gửi nhầm rồi, vì cả nhà có mỗi hắn là con một. Lấm lét nhìn xung quanh, Việt nhắn vội dòng tin nhắn cho bố hắn, để bạn bè hắn biết việc một thằng con giai hai lăm tuổi đầu mà để bố lên đón thì đúng là không để đâu hết nhục.

"Bố lên làm gì thế ạ? Nhà con vẫn an ổn lắm!"

Nhắn xong Việt cất ngay cái điện thoại vào túi, nhưng hành động của hắn ngay lập tức bị bạn bè hắn để ý, một cử chỉ không tự nhiên đã bán đứng Việt. Nam- thằng bạn thân của hắn nheo nheo mắt, hỏi với giọng ỡm ờ:

- Ai nhắn cho mày thế hả cu? Không phải mẹ mày nhắn tối đi chơi về sớm đấy chứ?

- Mẹ đâu! Mẹ nào ở đây... ờ.. ờm Người yêu tao nhắn đấy!

Việt bối rối, hắn biết dù bất cứ giá nào cũng không để lộ ra dòng tin nhắn này, nếu không, ngay bây giờ và rất lâu về sau, hắn sẽ không bao giờ mở được mắt trước lũ bạn nữa. Sau giây phút sững sờ, Việt nhanh chóng lấp liếm bằng một nhân vật tưởng tượng- người yêu hắn- dù hắn mà đám bạn của hắn biết thừa rằng hắn làm quái gì có bạn gái. Nhưng ngoài dự đoán, Nam cùng đám bạn quay phắt sang, trợn tròn hết cả mắt lên, mặt đứa nào đứa ấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, riêng thằng Nam thì nhổm dậy, quát thẳng vào mặt Việt:

- Mày vừa bảo cái gì? Bạn gái mày nhắn hả?

- Ừ... tao thề có cái bóng đèn không phải mẹ tao, thật!

Đâm lao thì phải theo lao, giờ phủ nhận thì khác gì thừa nhận cái sự bất lực trong việc tìm kiếm sự tự lập của một thằng đàn ông, Việt cắn răng nói dối. Dù gì thì, hắn không nói cái tin nhắn vừa rồi là của "người yêu hắn", mà chỉ bảo là "không phải mẹ tao", kệ xác bọn bạn suy nghĩ linh tinh vậy. Nếu sau này lũ bạn biết được, thì cũng chả phải hắn nói dối gì. Đắc ý trong lòng, Việt cười "khà.. khà", bấy giờ hắn mới để ý mấy thằng bạn đứa nào đứa ấy đang vui như trẩy hội, mặt tươi roi rói, có đứa cười miệng ngoác đến mang tai. Hắn nghĩ lũ bạn biết mình nói dối rồi, vì hắn mang tiếng ế trọn kiếp, thẹn quá hóa giận, Việt xắng giọng quát lớn:

- Cười cái quái gì mà cười? Vui lắm đấy à?

- Ừ... Tao mong câu này mãi

- Mong cái đếch gì? Bố có người yêu hay không thì liên quan đến bữa sáng bọn mày à?

- Bọn tao sợ mày thích con giai! Không tìm được bạn trai quay sang thích bọn tao thì... moa hahah..

- ....

Việt im bặt, hắn tức sôi máu, ra là cái lũ này sợ hắn không thích con gái, mà thích bọn nó, nên lúc hắn bảo có gấu thì mới vui vẻ vậy. Tức mình, Việt đứng dậy, quẩy xe về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm "Không lẽ tao thông từng thằng...Bố làm quái gì có người yêu".

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư